Chương 418: Chết cùng năm cùng tháng cùng ngày
Chạng vạng tối, Phong Hành Diễm đang lau mặt cho Thương Trăn, gần đây, việc này đều do anh làm, Lý Uyển Oánh nhìn thấy thì cảm thấy vui vẻ, nói Trăn Trăn giao cho anh…
Tư Không Cẩn, Tư Không Trường Sinh còn có Lâm Văn Phong đều đến thăm, nhưng trước đó cô chưa tỉnh, cho nên không biết. Thương Bách Tề cũng đến thăm mấy lần, thấy con gái không sao, ngược lại là Phong Hành Diễm gầy đi không ít, không khỏi nói.
“Cậu Phong, hay là cậu nghỉ ngơi một lát đi, để tôi trông cho.”
Phong Hành Diễm nhìn ông một lúc, đột nhiên nhíu mày nói: “… Cha có thể gọi giống như mẹ con.”
Hiện tại anh đã xưng hô như con rể nhà họ Thương, Thương Bách Tề còn gọi anh một tiếng cậu Phong, có phải đã quá kỳ lạ?
Thương Bách Tề giật mình, bảo ông gọi Phong Hành Diễm là “Hành Diễm”? Ông âm thầm run lên, sau đó mặt dày mày dạn đổi xưng hô.
“Vậy… Con rể?”
“Vâng.”
Phong Hành Diễm lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lúc này Thương Bách Tề mới phát hiện, thật ra cậu Phong cao cao tại thượng cũng rất dễ lấy lòng, tuy ông gọi con rể sẽ cảm thấy áp lực lớn.
Thương Bách Tề nhìn thoáng qua Thương Trăn, lại nói: “Hay là con nghỉ ngơi một lúc đi, nghe bác sĩ nói, Trăn Trăn sắp tỉnh rồi, khi nào con bé tỉnh, cha sẽ báo cho con biết?”
Phong Hành Diễm từ chối, sau cùng, tròng mắt tím dừng lại trên người Thương Trăn, chậm rãi nói: “Con hy vọng, sau khi tỉnh lại, người đầu tiên mà cô ấy nhìn thấy chính là con. Nếu cha không có việc gì thì có thể đi.”
Còn chưa nói hai câu liền bắt đầu đuổi người, Thương Bách Tề cười khổ, đột nhiên không câu nệ như thế.
Dù sao cậu Phong thích con gái ông như thế, chẳng lẽ còn có thể làm gì được ông?
Nghĩ như thế, trong nháy mắt Thương Bách Tề bình tĩnh không ít! Thậm chí ngồi xuống, chuẩn bị cùng Phong Hành Diễm tán gẫu chuyện nhà!
“Con rể à, bên ngoài, chuyện liên quan đến hành động giải cứu phụ nữ bị lừa bán gây ra xôn xao, việc này dính không ít nước bẩn, sao con…”
Phong Hành Diễm ngồi bên giường, liếc thoáng qua ông: “Nếu là Trăn Trăn, cô ấy cũng sẽ ủng hộ con làm như vậy.”
“Điều này cũng đúng…”
Thương Bách Tề không khỏi nói thầm: “Cho dù như thế nào, Trăn Trăn vẫn là đứa nhỏ mềm lòng.”
Nhìn thấy Thương Bách Tề, Phong Hành Diễm đột nhiên nhớ đến một vấn đề mà trước kia anh muốn hỏi.
“Y thuật của Trăn Trăn đều là do ông nội của cô ấy dạy sao? Thế nhưng sao trước kia con chưa nghe nói qua, ông cụ Thương lại là người có bản lĩnh như thế?”
Ông nội của Thương Trăn rất giỏi, điểm này, ông cụ Nghiêm đều thừa nhận, chỉ là, cho dù ông cụ có giỏi hơn nữa, cũng không thể giống như Trăn Trăn, có thể nghịch thiên kéo dài tính mạng cho người ta.
Thương Bách Tề giật mình, trên mặt lộ ra cổ quái.
“Dĩ nhiên là do ông nội của con bé dạy, khi còn nhỏ, cha bắt đầu học, nhưng sau khi hiểu được việc đời, cho dù ông ấy có đánh cha như thế nào, cha đều không học. Chờ khi cha có Trăn Trăn, mẹ của con bé lại khó sinh rồi qua đời, cha… Lại nhất thời hồ đồ bị Lâm Tuyết Hàm vu oan một đứa nhỏ, để nhà họ Lâm ép tái hôn, ông cụ liền đưa Trăn Trăn đi dạy dỗ, từ nhỏ con bé đã học y thuật, lúc còn chưa biết nói chuyện, con bé đã biết nhận biết được vị thuốc.”
Phong Hành Diễm kỳ lạ hỏi: “Cha cũng học qua? Sau đó vì sao cha không muốn học nữa?”
Nói đến chuyện này, Thương Bách Tề hơi xấu hổ, nhỏ giọng nói: “Lời này, nếu là người khác hỏi cha, cha nhất định sẽ không nói, nhưng là con…”
Đến chỗ lý thú, ông có chút đắc ý cười nói: “Nhà họ Thương chú trọng vào Trung y, trong đó tuyệt học gia truyền là thuật châm cứu, thuật châm cứu là thứ khó học nhất, không nói đến việc từ nhỏ đã phải luyện khí công, so với việc bị đưa lên núi học võ còn vất vả hơn, chuyện này thôi không nhắc đến, thuật châm cứu của nhà họ Thương chính là “lấy tự thân chính khí phá tà khí của bệnh tật”.”
“Hơn nữa trong mắt nhà họ Thương, mọi bệnh tật, không thoải mái trong người đều do tà khí gây ra, cần chúng ta đem những “chính khí” tích góp trong cơ thể phối hợp với thuật châm cứu truyền vào, đạt đến hiệu quả trị liệu.
Con thử nghĩ xem, vô duyên vô cớ đưa thứ của mình cho người khác, chẳng phải là một loại làm tổn thương mình ư?”
Ông nhíu mày nói: “Sau đó, ông cụ cũng xác nhận suy đoán của cha, sau khi luyện được đến bước cuối cùng của thuật châm cứu có thể kéo dài được tính mạng cho người khác! Nói trắng ra là giống như đem mạng của mình đưa cho người khác!
Nghe nói phương pháp châm cứu này là do một vị tổ tiên cứu ra được, bởi vì khi đó vợ của ông ấy sắp chết, ông ấy vì muốn giữ vợ lại, cho nên mới nghĩ ra chủ ý này, không chỉ kéo dài tính mạng cho bà ấy một lần, mà chính là ngày ngày kéo dài tính mạng, sau cùng bọn họ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày…”
Thương Bách Tề run rẩy nói: “Loại y thuật chỉ có lợi cho người khác này, sao cha phải học? Cha lại không muốn chăm sóc người bị thương, cha chính là muốn kiếm tiền vui đùa giống như bây giờ, vì thế đánh chết cha cũng không học, về phần Trăn Trăn… Con bé không được lựa chọn, loại thuật châm cứu này rất khó học, cả đời này ông nội của Trăn Trăn đều không đạt đến trình độ đó, đoán chừng sau này sẽ thất truyền… Tuy khả năng Trăn Trăn đạt đến cấp độ kéo dài tính mạng cho người khác là gần như không có khả năng, nhưng việc này con cũng đừng nói ra, nếu không tốt sẽ dẫn đến tai họa cho con bé.”
Phong Hành Diễm không nghĩ đến Thương Bách Tề thế mà biết hết mọi chuyện. Hơn nữa còn thông minh trốn được một kiếp.
Anh không nghĩ đến thiên phú trên y học của Trăn Trăn lại nghịch thiên như thế, sớm đạt đến trình độ mà cả một đời ông nội cô đều không đạt được, sau đó chính vì thiên phú nghịch thiên này mà chết.
Vẻ mặt anh dần dần trở nên phức tạp, dừng lại một chút, sau đó nhắc nhở.
“Chuyện này con sẽ không nói ra, cha cũng tuyệt đối không nên nói.”
Thương Bách Tề vội vàng nói: “Loại chuyện này cha có thể nói lung tung sao? Khi đó còn nhỏ, nghe thấy gì đều tin, nhưng bây giờ nghĩ một chút, nào có loại y thuật nghịch thiên đó, hơn nữa mỗi ngày kéo dài mạng cho vợ, chia đều tuổi thọ, sau cùng chết cùng năm cùng tháng cùng này, loại chuyện này nghe giống như là điển tích, có tồn tại thật hay không còn khó nói.”
Phong Hành Diễm không khỏi nhìn về phía Thương Trăn.
Lúc trước, cách ba ngày Trăn Trăn lại châm cứu cho anh một lần, hơn nữa mỗi lần hỏi cô, cô chỉ nói bị thương tổn, nhưng thương tổn không lớn. Nếu như lúc trước, bọn họ không nghiên cứu ra giải dược cho virus K, vậy có phải điều đó mang ý nghĩa, cứ tiếp tục như thế, anh và cô sẽ chết cùng năm cùng tháng cùng ngày?
Trong lòng dần dần nóng lên, những thứ này, cô chưa từng nói qua.
Không chỉ như thế, Trăn Trăn làm rất nhiều chuyện, nhưng cô rất ít khi nói với anh, cô bình tĩnh ung dung, vì anh mà hy sinh rất nhiều, dáng vẻ không chút để ý, khiến anh cảm thấy không đủ, bây giờ nghĩ lại, anh thật đúng khốn kiếp!
Anh yêu Trăn Trăn nồng cháy, còn Trăn Trăn yêu anh trong âm thầm, người nào yêu nhiều, người nào yêu ít, anh không cách nào phân biệt được, anh chỉ biết lúc này anh rất hy vọng cô tỉnh lại, nói một vạn lần anh yêu em bên tai cô!
Nhanh tỉnh dậy đi!
Hiện tại anh muốn em.
Sau khi Thương Bách Tề đi, Phong Hành Diễm ôm Thương Trăn, để cô gối lên chân của mình, dùng lược chải tóc cho cô.
Vừa chải, khóe môi anh vô thức cong lên.
“Em thật đúng là cô nhóc miệng nói một đường trong lòng nghĩ một nẻo, thì ra lúc anh không biết, em đã đem tính mạng của chúng ta buộc chung vào một chỗ?”
Trong lòng anh ngọt ngào, đồng thời hơi chua xót.