Chương 417: Hành động giải cứu
“Sống lại…”
Nhân viên y tế lẩm bẩm, giống như có chút không thể tin tưởng được, bởi vì thiếu dưỡng khí năm phút sẽ gây ra chết não, không thể đảo ngược được, mà Thương Trăn còn có thể từ trong ngạt thở sống sót, đây quả thật là kỳ tích.
Phong Hành Diễm cũng biết là kỳ tích, anh biết, đây là kỳ tích của cô dành cho anh.
Cô thành công báo thù, lại công thành danh toại, thật ra đã không còn gì tiếc nuối, duy nhất còn lưu luyến với anh, vì thế ban ơn, không rời đi.
Sau khi bác sĩ xử lý xong cho Thương Trăn, Phong Hành Diễm giống như ôm trẻ sơ sinh, cẩn thận ôm cô vào trong ngực.
Trong mưa bùn, vô số máy móc và bùn đất, mọi người thấy cặp đôi yêu nhau, đều cảm thấy sâu trong lòng giống như có thứ gì đó bị xúc động… Thật lâu không thể lắng lại.
Tóm lại, Thương Trăn có thể sống sót, mọi chuyện bọn họ làm không uổng phí.
Thương Trăn không sao, nhưng rất nhiều người gặp xui xẻo.
Thế hệ này của bọn buôn người đã bị Phong Hành Diễm bắt gọn! Trước kia cũng có người muốn diệt trừ thế lực của bọn buôn người này, nhưng vấp phải trở ngại rất lớn, dù sao đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc, rất ít người sẵn lòng đi làm một chuyện tốn công mà không có kết quả.
Nhưng lần này Phong Hành Diễm thật sự bị nổi giận. Ngay cả vợ anh mà cũng dám bán, đám người này còn gì là không dám?
Cho nên anh không để ý đến sự cản trở của những quan chức cùng một giuộc, liên tiếp bắt hơn một trăm người, thả tự do cho hơn bốn trăm người phụ nữ bị lừa bán.
Hành động này của anh ở trong dân chúng gây ra xôn xao, phần lớn người quả quyết vỗ tay khen hay, nhưng có rất nhiều người không chung suy nghĩ đó, bởi vì trong hơn 400 người phụ nữ này, có người trước khi rời đi đã có con, thậm chí có người hơn 50 tuổi, đã lên chức bà, gặp người nhà họ Phong đến giải cứu, không chút chùn bước theo bọn họ đi.
Bởi thế, nhà họ Phong bị mang danh xấu là phá hoại gia đình nhà người ta, rất nhiều nơi liên kết chống lại.
Trên thực tế, những người được cứu đi đều là tự nguyện trở về, về phần những người đã chấp nhận số phận hoặc là đã đồng hóa, không đồng ý rời đi, đều không ai miễn cưỡng, nhưng có một số người thích bẻ cong sự thật, đem hành động giải cứu mang ý nghĩa tốt biến thành cố ý phá hoại gia đình nhà người ta, ảnh hưởng đến sự hài hòa của xã hội, bởi vậy, trên internet có một làn sóng dư luận thật lớn.
Đương nhiên, ngoại trừ một số người trong lòng có quỷ, cùng với một số “thánh nhân”, phần lớn mọi người đều rất lý trí phát biểu cái nhìn của mình.
“Đứa nhỏ không thể không có mẹ, nhưng mẹ của bọn nhỏ cũng là con cái của người khác, chỉ là bị bắt cóc mà thôi, đám người kia lấy đứa nhỏ ra để ép những người phụ nữ đáng thương đó trở về, sao không nghĩ đến lúc những người phụ nữ kia bị lừa bán, người nhà bọn họ có bao nhiêu khó chịu! Chuyện này tôi đứng về phía nhà họ Phong! Nhưng người phụ nữ kia nhất định không thể trở về!”
“Tôi vẫn luôn cho rằng nhà tư bản không có ai là người tốt, nhưng anh Phong thật sự quá tuyệt vời! Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan*, ai vì hồng nhan cũng đẹp trai, dốc hết sức phá tan mấy tổ chức tội phạm, quá tốt, quá đẹp trai! Không được! Tôi muốn sinh con cho anh ấy!”
(*Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Câu này xuất phát từ điển tích Ngô Tam Quế vì Trần Viên Viên mà phát động chiến tranh.)
“Lầu trên, cô không có cơ hội đâu, anh Phong của chúng tôi một lòng với vị hôn thê, vì tìm cô ấy, toàn bộ huyện Đào Nguyên của chúng tôi thiếu chút nữa bị lật lên! Buổi tối hôm tìm được cô ấy, tôi chuyện gì cũng không làm, chỉ ở ngoài nhìn trực thăng, bay tới bay lui, chỉ sợ hơn trăm lần! Sau cùng còn mang theo máy móc siêu lớn lên trên ngọn núi hai ngàn mét, cứu vi hôn thê bị vùi dưới lớp đất đá trôi!
Nội dung chuyện này còn rung động lòng người hơn mấy bộ phim điện ảnh! Có thể thấy được anh ấy có bao nhiêu quan tâm đến vị hôn thê, cho nên cô muốn sinh con cho anh ấy, đây là chuyện không thể nào!”
Nhưng bên trong đó cũng có người không đồng tình, có một người với tên nick: “Thế gian thái độ khác nhau” nói: “Cứu được vị hôn thê là đủ rồi, vì sao phải quấy nhiễu mười thôn làng kia? Chia rẽ mấy trăm gia đình? Có đứa nhỏ mới được mấy tuổi đã giật dây nhưng người phụ nữ kia ném chồng bỏ con, không biết những nhà tư bản này có tâm tư gì.”
“Lầu trên, anh đủ rồi! Đầu óc anh bị cửa kẹp vào sao? Nếu con gái anh cũng bị lừa bán, anh cũng nói như thế?”
Thế gian thái độ khác nhau: “Nếu là con gái của tôi, tôi sẽ bảo con bé, lấy chồng rồi thì nên an tâm giúp chồng dạy con, không nên quay lại.”
Anh ta nói như thế, lập tức bị một đám người công kích.
“Khó trách sẽ nói ra những lời này, thì ra căn bản chính là cầm thú! Người ta hổ dữ cũng không ăn thịt con!”
“Xin chú ý từ, cái gì gọi là “lấy chồng”? Bọn họ bị bán đi, người ta căn bản không coi bọn họ như người, anh còn muốn bọn họ giúp chồng dạy con cho những kẻ bạo lực gia đình, phạm tội cưỡng hiếp? Người nào đầu thai vào nhà anh, thật đúng là không may!”
“Chúc con của anh bị lừa bán!”
Càng lúc càng có nhiều người nói, sau cùng trực tiếp mắng cho người kia không dám ló đầu ra.
Dưới chiều hướng phát triển này, lực lượng dư luận vững vàng đứng về phía Phong Hành Diễm.
Bên trong gia tộc nhà họ Phong cũng có rất nhiều người phản đối, bởi vì trọng tâm của tập đoàn là lấy được lợi nhuận, làm chuyện này, không nói đến chuyện tốn sức, còn khó giải quyết, nếu không giải quyết cẩn thận, còn chọc vào vũng nước bẩn, không có lợi ích gì! Vì thế phần lớn cổ đông không đồng ý, chẳng qua lại bị một lời của Phong Hành Diễm trấn áp.
Anh mang tới lợi ích cho gia tộc, Trăn Trăn mang lại vinh quang cho gia tộc, đủ để cho đám người kia chỉ dám càu nhàu, không dám làm gì.
Về phần xử lý những người được giải cứu như thế nào cũng là một vấn đề.
Lúc Bàng Thất đi tìm Phong Hành Diễm, anh đang ngồi trên giường bệnh nhìn máy tính, nhưng chỉ cần người trên giường bệnh hơi có động tĩnh gì, anh lại nhìn qua, hiển nhiên không chuyên tâm làm việc.
“Cậu chủ.” Anh ta đưa tư liệu cho Phong Hành Diễm: “Đã thống kê xong, trong đó có 209 người được cha mẹ đón đi, hơn nữa trước khi bọn họ đi, tôi đã thông báo cho bọn họ biết, nếu như bọn họ bị quấy rối, hoặc là bị gia đình vứt bỏ, áp lực dư luận, đều có thể đến nhà họ Phong, nhà họ Phong sẽ cho bọn họ không gian sinh tồn.”
Phong Hành Diễm nhìn thoáng qua tư liệu, Bàng Thất nói tiếp.
“Về phần hơn 100 người còn lại, tôi đã sắp xếp cho bọn họ vào công xưởng chế thuốc, nơi đó không cần kỹ thuật gì, chỉ cần cẩn thận là đủ, tiền lương đủ cho bọn họ sống, bọn họ đều rất hài lòng.”
Bàng Thất dừng lại một lúc rồi nói: “Hơn hai mươi người phụ nữ bị điên, tôi đã giao cho anh Tô, anh Tô rất đồng tình với bọn họ, nói sẽ cố gắng chữa cho bọn họ, về phần kết quả phải xem vào vận mệnh của bọn họ.”
Phong Hành Diễm gật đầu: “Vạn Thanh Thanh đâu?”
Nói đến người phụ nữ đáng ghét, giọng nói của Phong Hành Diễm cũng lạnh hơn mấy phần.
Bàng Thất nói: “Trước đó đã bắt được anh em họ Hoàng, bọn họ đã khai hành vi phạm tội giết người của Vạn Thanh Thanh, thi thể cũng đã được tìm thấy, bây giờ chỉ chờ chung thẩm, ít nhất cô ta cũng bị phán chung thân.”
Phong Hành Diễm khẽ hừ một tiếng: “Hời cho cô ta.”
Sau khi nói xong, anh lại nhìn Thương Trăn, đã mấy ngày rồi, sao cô còn chưa tỉnh? Bác sĩ nói bởi vì Thương Trăn thiếu dưỡng khí quá lâu, đại não bị thương tổn, có khả năng ảnh hưởng đến trí nhớ, tình huống cụ thể phải chờ cô tỉnh lại.
Phong Hành Diễm nghe xong liền sốt ruột, anh thật vất vả mới cùng Trăn Trăn đi đến một bước này, nếu cô mất trí nhớ thì phải làm sao?