Chương 397: Chủ động ra tay
“Tới đây, Trăn Trăn, ngồi bên cạnh mẹ nuôi.”
Lý Uyển Oánh chỉ bên giường, Thương Trăn do dự một lát, đi tới, sau khi ngồi xuống, cô hơi bất an nói.
“Mẹ nuôi, con không cố ý dẫn sai đường cho mẹ, con chỉ là… Có chút sợ hãi…”
Lý Uyển Oánh cười trộm, nhất định là Hành Diễm khiến người ta có cảm giác quá mạnh mẽ, Trăn Trăn mới như vậy, con trai ngốc, không biết thu liễm một chút, bình thường không phải đợi con mồi rơi vào trong bẫy mới lộ nanh vuốt sao? Nói đến cùng, Hành Diễm không có kinh nghiệm, đối với cô lại quá sốt ruột rồi.
Bà ấy vỗ tay Thương Trăn, nói những lời thấm thía, “Việc này không trách con được, con còn trẻ, đối với… Chuyện không biết sẽ sợ hãi, cũng là bình thường, Trăn Trăn, mẹ hỏi con, con muốn ở bên Hành Diễm cả đời không?”
Cả đời sao?
Cả đời thật sự quá dài, đời trước lúc Thương Trăn chết mới 30, nhưng cảm thấy giống như qua mấy đời, sống không tới đầu.
Thấy Thương Trăn sửng sốt, Lý Uyển Oánh cúi đầu nói, “Đổi cách nói nhé, nếu nhất định phải chọn một người sống tới bạch đầu giai lão với con, con sẽ chọn ai?”
Thực ra Thương Trăn gặp rất nhiều người, nhưng lúc này, người đầu tiên nghĩ tới trong đầu, vẫn là Phong Hành Diễm, tuy anh không dịu dàng như Tô Vi, cũng không trầm ổn như Lâm Văn Phong, nhưng bộ dạng anh tràn ngập trức sống, giống như có thể khiến mình trở nên có sức sống, ở chung với người như vậy, giống như mỗi ngày đều cảm thấy phấn chấn tinh thần.
Thấy Thương Trăn hơi nhếch miệng, trong lòng Lý Uyển Oánh có tính toán, quả nhiên kiên trì của con trai bà ấy không uổng phí, trong lòng Trăn Trăn còn có thằng bé.
Bà ấy thở dài nói, “Cả đời ấy à, nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, con và Hành Diễm đều là con của mẹ, mẹ không thiên vị người nào, người thằng bé đã nhận định, sẽ không quay đầu lại cả đời. Nếu con cũng thấy thằng bé tốt, vậy thì cho thằng bé một tín hiệu đi, tuy thằng bé nhiệt tình mười phần, nhưng có đôi khi, cũng sẽ mất mát uể oải, cũng khiến người ta thương tiếc… Con nói xem?”
Dù sao Lý Uyển Oánh cũng là mẹ ruột, vào lúc thích hợp, vẫn sẽ tranh thủ lợi ích cho con trai mình, chỉ là phương thức rất nhu hòa, hơn nữa điểm xuất phát đều vì tốt cho hai người.
“Phong Hành Diễm… Anh ấy cũng cần cổ vũ sao?”
Thương Trăn nhớ tới bộ dạng của Phong Hành Diễm, giống như cho dù cô nói gì, anh đều rất nhiệt tình, người như vậy, cũng cần cổ vũ sao?
“Cần.” Lý Uyển Oánh cười, nói rất chắc chắn, “Nhưng – – Thằng bé chỉ cần cổ vũ của con!”
Phong Hành Diễm ép ông Nghiêm lấy ra thuốc mỡ trân quý.
Vẻ mặt ông Nghiêm nén giận, “Một năm tôi chỉ chế ra ba lọ, cậu thì hay rồi, vét sạch của tôi những năm qua thì không nói, còn lấy nốt lọ cuối cùng của tôi đi! Cậu hơi quá đáng đấy!”
Phong Hành Diễm không để ý nói, “Ông nhiều tuổi như vậy, cần lọ cao này làm gì?”
Ông Nghiêm vểnh râu, “Tôi làm quà năm mới cho bà chủ không được sao?”
Phong Hành Diễm nhíu mày, nhưng vẫn kiên định lắc đầu, “Mẹ tôi còn nhiều vật phẩm bảo dưỡng, không thiếu thứ này của ông đâu, hơn nữa, mẹ tôi không bị thương!”
Ông Nghiêm phản bác, “Cô Thương không bị thương mà, cậu cần thuốc này làm gì?”
Phong Hành Diễm nghe vậy, mặt đột nhiên đỏ bừng lên.
Anh mất tự nhiên nói, “Đừng dong dài nữa, đưa đồ cho tôi, tôi đi trước đây!”
Nói xong, liền mang thuốc đi, giống như sợ ông Nghiêm lại hỏi.
Cao hoán nhan là thuốc do ông Nghiêm tự phối, bởi vì phương thuốc này quá khắc nghiệt, cho nên không có biện pháp công bố ra ngoài, chỉ cho người nhà họ Phong dùng.
Nó không chỉ khiến da thịt sáng hơn, còn có khả năng trừ sẹo, tiêu viêm giảm đau, đều có hiệu quả thần kỳ, nghĩ tới nói không chừng lát nữa có cơ hội bôi thuốc cho Trăn Trăn, Phong Hành Diễm có chút khẩn trương lại rất mong đợi! Trăn Trăn thấy anh dụng tâm như vậy, nói không chừng sẽ cảm động?
Mà khi anh cầm thuốc vui vẻ trở về, phòng đã trống rỗng rồi.
Chỉ trong chớp mắt mất mát trào dâng trong lòng, quả thực khó nói nên lời, cộng thêm bộ dạng anh cầm thuốc, giống như một câu chuyện cười.
Tươi cười trên mặt Phong Hành Diễm cứng đờ, trong lòng đột nhiên khó chịu.
Trăn Trăn… Vẫn trốn tới chỗ mẹ anh?
Rõ ràng là vị hôn thê của anh, rõ ràng là bọn họ đều thẳng thắn thành khẩn với nhau, vì sao Trăn Trăn còn kháng cự anh? Anh không làm tốt chỗ nào?
Phong Hành Diễm hơi bực bội cào tóc, ngã mạnh lên giường, nghĩ thế nào đều cảm thấy không thoải mái! Khó chịu!
Không được! Anh không thể bị đánh bại như thế!
Nghĩ như vậy, Phong Hành Diễm lấy điện thoại ra, đăng lên trên mạng một tin.
“Cảm thấy mình rất tốt, nhưng nàng dâu không để ý thì làm sao bây giờ?”
Phía dưới lập tức trả lời.
“Phụ nữ không thích anh, anh làm nhiều việc tới mấy cũng vô dụng, a, phụ nữ ấy à!”
“Đại khái là cảm giác của anh xuất hiện sai lệch, thực ra anh còn chưa làm thật tốt.”
Tin nhắn trả lời khiến Phong Hành Diễm nhíu mày, dựa theo tinh thần học tập, anh nhanh chóng trả lời, “Vậy làm thế nào mới được?”
Anh không tin, anh không thể khiến Trăn Trăn yêu anh lần nữa!
Đối phương còn chưa trả lời, phía sau đột nhiên truyền tới giọng nói.
“Anh đang làm gì thế?”
Phong Hành Diễm vừa quay đầu lại, thì thấy Thương Trăn đến!
Anh vội vàng giấu di động đi, trong lòng vô cùng ngạc nhiên vui mừng! Vậy mà Trăn Trăn trở về rồi!”
Nhưng vẻ mặt anh lạnh lùng, anh hừ một tiếng ngồi trên giường, quay đầu không nhìn cô, “Không phải là em muốn chạy sao, còn tới đây làm gì?”
Nói xong anh lại hối hận! Nói linh tinh gì thế? Hiếm khi Trăn Trăn mới chủ động, anh kiêu ngạo làm gì?
Quả nhiên, Thương Trăn nhíu mày, “Nói như vậy, anh không thích em trở về?”
Không có! Tuyệt đối không có loại chuyện này!
Trong lòng Phong Hành Diễm hò hét điên cuồng, gương mặt rầu rĩ, “Không đến lượt anh thích hay không, anh không thể miễn cưỡng em!”
Thương Trăn thấy bộ dạng anh ấm ức nhưng không nói, trong lòng đột nhiên có kích động, muốn véo mặt anh, mà đợi cô lấy lại tinh thần, cô đã làm như vậy rồi!
Phong Hành Diễm ngồi trên giường, nhíu mày nhìn cô, mà cô đứng bên giường, hai tay nắm lấy mặt anh, trong chớp mắt khi đối diện, nhìn vào mắt đối phương, vậy mà có kích động muốn hôn anh.
“Em…”
Phong Hành Diễm còn chưa nói xong, Thương Trăn đã cúi đầu hôn môi anh, bờ môi của anh mềm mại, giống như anh vậy, có mùi vị sảng khoái, Thương Trăn không nhịn được liếm một cái, khiến cơ thể Phong Hành Diễm run lên, chỉ trong chớp mắt dừng hô hấp rồi!
“Ừm…”
Không biết người nào khẽ ừm một tiếng, chỉ trong chớp mắt đã dẫn đốt lửa trong cơ thể hai người!
Nhất là trong buổi tối yên tĩnh, ở cùng một phòng, bên cạnh giường rộng ái muội, khiến Thương Trăn đột nhiên muốn phóng túng dã thú trong lòng mình!
“Ôm chặt, hôn em.”
Hai chữ đơn giản của cô khiến Phong Hành Diễm mở to mắt nhìn, anh… Anh không nằm mơ đấy chứ?
Một giây sau, anh bị Thương Trăn đẩy ngã xuống giường, hai tay cô chống lên hai bên người anh, đôi mắt mông lung, đôi má ửng đỏ nhìn anh, biểu cảm lạnh lùng khiến người ta ước gì có thể xé nát bình tĩnh của cô mới tốt!