Chương 396: Nhận ra tình cảm
Trừng phạt? “Thảm kịch” bị xé rách trong đêm tối qua xuất hiện trong đầu cô lần nữa, Thương Trăn khóc không ra nước mắt, nhìn Lý Uyển Oánh cầu cứu.
Tia chớp lóe qua, Lý Uyển Oánh mơ màng hơn nhiều!
Nếu Hành Diễm không có vấn đề, vậy vì sao Trăn Trăn không muốn?
Thứ nhất, nhỏ không hợp, chuyện này là vấn đề khó.
Thứ hai, kỹ xảo không đúng, Trăn Trăn cảm thấy rất khó chịu, cuộc sống tình dục không hài hòa… Đây cũng là vấn đề lớn! Nhất định phải giải quyết.
“Hành Diễm, con hung dữ cái gì? Trăn Trăn không gạt mẹ, con buông con bé ra!”
“Mẹ nuôi…” Thương Trăn vô cùng cảm động, cô không ngờ Lý Uyển Oánh không giận cô còn đứng về phía cô nữa, quả nhiên, mẹ nuôi là người tốt nhất trên thế giới này!
Phong Hành Diễm hơi đau đầu, anh có phải là con ruột hay không! Vì sao Trăn Trăn dùng ánh mắt đáng thương, mẹ sẽ phản chiến hoàn toàn? Anh mới là con trai ruột có được không?
“Mẹ, việc này mẹ kệ đi, đi lên đi!”
Anh phải “dạy dỗ” cô nhóc xấu xa nào đấy, để cô biết trêu chọc đàn ông một cách tàn nhẫn, sẽ có hậu quả gì!
Thương Trăn không cử động, cũng không nói, chỉ nhìn Lý Uyển Oánh với vẻ mặt chờ mong, Lý Uyển Oánh bùng nổ tình thương của mẹ, lực sát thương liền dấy lên!
“Trả Trăn Trăn cho mẹ! Cho dù hai đứa có hôn ước, nhưng con bé còn chưa gả cho con đâu, con muốn làm gì?”
Phong Hành Diễm muốn hộc máu! Không phải là anh đang cố gắng khiến Thương Trăn cam tâm tình nguyện gả cho anh sao? Bị mẹ nói như vậy, vậy mà anh trở thành danh không chính ngôn không thuận, có ai hố con trai như vậy không?
Lý Uyển Oánh cũng thấy mình nói hơi quá, khụ một tiếng, nói, “Hai đứa đều lớn cả rồi, không phải là mẹ phản đối chuyện ở chung trước khi kết hôn, nhưng rõ ràng là Trăn Trăn không muốn, con trai, con không thể ép buộc, đàn ông phải có phong độ.”
Đối đãi với người như Thương Trăn, bạn không cố gắng trêu chọc cô ấy, đợi cô ấy sẽ như cây vạn tuế ra hoa, anh đều có thể đi làm hòa thượng rồi! Anh kiên quyết không thể nhường bước được!
“Đây là chuyện giữa con và cô ấy, mẹ, mẹ đi lên đi!”
“Không được! Mẹ nhìn thấy thì là chuyện của mẹ, hơn nữa con đồng ý cho Trăn Trăn ngủ với mẹ mấy ngày rồi, con muốn đổi ý à? Đàn ông nói lời phải giữ lấy lời!”
Phong Hành Diễm liên tục chịu tấn công từ mẹ ruột, có chút tan vỡ, anh “hung dữ” trừng cô nhóc trong lòng hỏi, “Anh hỏi em, buổi tối em muốn ngủ với anh hay không? Nghĩ kỹ hãy trả lời!”
Thương Trăn vội vàng nói, “Em muốn ngủ với mẹ nuôi!”
Điển hình của làm không sợ chết, Thương Trăn coi như rất thành công rồi.
Cô nghĩ thầm rằng, cô đã khiến Phong Hành Diễm tức giận như vậy, cho dù thêm một chút nữa cũng không sao, nói không chừng qua hai ngày Phong Hành Diễm tiêu khí, sẽ không tìm cô gây phiền phức?
Ôm tâm lý hi vọng này, Thương Trăn trả lời không chút do dự, Phong Hành Diễm tức giận tới mức ước gì có thể bóp chết cô mới tốt!
Lý Uyển Oánh đúng lúc bổ sung một kích nữa, giọng điệu đắc ý nói, “Con xem, Trăn Trăn đều nói muốn ngủ với mẹ rồi! Trả con bé cho mẹ!”
Phong Hành Diễm thực sự bại bởi hai người phụ nữ này rồi! Anh tức giận nhìn Lý Uyển Oánh một cái, cuối cùng hừ lạnh nói, “Mẹ đi lên trước, con có lời muốn nói với Trăn Trăn!”
Lý Uyển Oánh vô cùng cảnh giác nhìn anh, “Con muốn nói gì? Không phải là con định bắt cóc người, không trả cho mẹ đấy chứ?”
Cuối cùng Phong Hành Diễm vô lực rồi…
“Mẹ! !”
“Được rồi, được rồi, mẹ đi lên lầu là được chứ gì! Cho con thời gian nói chuyện, con phải nhanh lên đấy…!”
Lý Uyển Oánh chỉ có thể tranh thủ tới bước này, trước khi lên lầu, bà ấy không nhìn Thương Trăn, chỉ uy hiếp Phong Hành Diễm, “Không được làm gì con bé biết không? Trăn Trăn không gạt người ta!”
Nói giống như anh còn có thể đánh người… Đúng là đủ rồi.
“Đi mau!”
Vì thế Lý Uyển Oánh cẩn thận bước từng bước rời đi.
Bà ấy vừa đi, Thương Trăn lập tức kiên cường hơn, sợ gì chứ! Phong Hành Diễm còn có thể ăn cô sao?
Cô vùng vẫy trên người anh muốn nhảy ra, nhưng bị hai tay của Phong Hành Diễm “trói” chặt lấy!
“Em muốn đi đâu? Gây chuyện xong còn muốn chạy, anh nuông chiều em quen rồi đúng không?”
Đừng nói, hay là nói đây!
Thương Trăn dùng cả tay chân vùng vẫy, “Anh buông ra! Anh muốn làm gì?”
“Em nói xem?”
Phong Hành Diễm nói xong liền bế Thương Trăn lên, cô sợ tới mức càng vùng vẫy mạnh hơn!
“Em cảnh cáo anh, nếu anh dám chạm vào em, em liền đi phối thuốc, khiến anh bán thân bất toại!”
Uy hiếp này rất ác độc, trong quá trình Phong Hành Diễm ôm cô đi, vỗ vào mông cô một cái, “Không nhìn ra em còn rất lợi hại? Nếu vậy anh nhất định phải ăn sạch em rồi!”
Thương Trăn vô cùng tức giận!
“Anh dám!”
“Em xem anh dám không!”
Phong Hành Diễm nói, mang Thương Trăn đi về phòng mình, anh nói muốn trao đổi thật tốt với cô, tất nhiên phải “trao đổi thật tốt” rồi!
Thương Trăn không có biện pháp, thấy Phong Hành Diễm cố ý muốn dùng phương thức kia trừng phạt cô, cô quyết định đổi chính sách.
“Anh đừng chạm vào em, chỗ đó của em đau quá…”
Mỗi khi Thương Trăn dùng giọng nói mềm nhũn này nói chuyện, Phong Hành Diễm đều không chịu nổi!
“Đừng lừa gạt nữa, rõ ràng là anh chỉ làm một lần!”
“Nhưng em rất đau!” Thương Trăn cố gắng phản kháng, khiến Phong Hành Diễm không biết phải nói gì, hơn nữa anh cũng lo lắng Thương Trăn đau thật.
“Rất đau sao?” Anh không chắc chắn lắm nói một câu, lúc đặt Thương Trăn lên giường động tác rất nhẹ nhàng, giống như sợ chạm vào cô sẽ hỏng.
“Chẳng lẽ xước da rồi?”
Thương Trăn gật đầu, “Dù sao không thoải mái, bôi thuốc vẫn không thoải mái.”
Phong Hành Diễm cảm thấy có khả năng liên quan tới kỹ năng của mình không thuần thục, anh hơi ảo não nhíu mày, sau đó nói, “Em ở đây đừng nhúc nhích! Anh đi lấy thuốc cho em!”
Nói xong, anh liền đi xuống lầu.
Thương Trăn thở phào nhẹ nhõm, cô không gạt người, chỉ hơi đau mà thôi, nhưng sẽ không không thể chịu được, thấy Phong Hành Diễm rời đi, cô vội vàng chuồn mất, nhưng trong lòng có một chút áy náy, đợi lát nữa Phong Hành Diễm trở về không nhìn thấy cô, nhất định là rất tức giận đúng không?
Nhưng cô không quan tâm nhiều như thế, tối nay Phong Hành Diễm ăn nhiều lộc pín như vậy, cô ở lại sẽ lành ít dữ nhiều!
Lý Uyển Oánh thấy Thương Trăn đến đây, còn có chút kinh ngạc, “Sao nhanh như vậy đã tới rồi? Hành Diễm chịu thả người sao?”
Đối mặt với trêu ghẹo của Lý Uyển Oánh, Thương Trăn luống cuống tay chân, mới cúi đầu bình tĩnh nói, “Anh ấy không thả người, con trộm chạy tới đây.”
Dù sao Phong Hành Diễm tuyệt đối không làm ra chuyện buổi tối tới phòng mẹ cướp người, cho nên cô mới đến chỗ Lý Uyển Oánh.
Lý Uyển Oánh hơi kinh ngạc, bà ấy liếc mắt nhìn Thương Trăn một cái, hỏi theo bản năng, “Trăn Trăn, chẳng lẽ… Con rất ghét Hành Diễm?”
Thương Trăn sửng sốt, ghét sao? Cô lắc đầu, cô… Không ghét.
Lý Uyển Oánh càng kỳ lạ, “Vậy… Hành Diễm ở bên con, con sẽ cảm thấy vui vẻ sao?”
Thương Trăn nghĩ một lát, tuy cô không thay đổi sắc mặt với Phong Hành Diễm, nhưng không thể phủ nhận, lúc có anh ở bên cạnh, luôn khiến cô cảm thấy an toàn.
Cô lại gật đầu.
Thấy cô gật đầu, Lý Uyển Oánh nhẹ nhàng thở ra, đoán rằng Thương Trăn vẫn do tâm lý, đều tại đám Lâm Tuyết Hàm, chắc chắn trước đây Trăn Trăn rất áp lực, cho nên lúc tiếp xúc với tình cảm, mới có thể bị động và chậm chạp.