Chương 390: Bệnh xơ cứng teo cơ
Nghe thấy Thương Trăn nói như thế, Vương Vĩ vội vàng dạy dỗ Vạn Thanh Thanh.
“Tôi nói cô rồi! Sao còn chưa chịu đứng lên, khóc sướt mướt cái gì, tôi dẫn cô đến là để cầu xin người ta, làm sao cô còn khóc như thế!”
Vạn Thanh Thanh tức giận nhưng lại không dám nói gì, cô ta vội vàng đứng lên, giống như một cô vợ nhỏ, ủy khuất đứng sau lưng Vương Vĩ.
Phong Hành Diễm nhớ đến Vương Vĩ là ai, anh nhỏ giọng nói bên tai Thương Trăn: “Người này làm giàu bằng xổ số fucai, trong tay quả thật có chút tiền, chẳng qua chủ yếu tài sản ở bên nước ngoài.” Dù sao trên phương diện này, Trung Quốc khống chế rất nghiêm, không dễ lăn lộn như ở nước ngoài.
Thương Trăn gật đầu, bởi vì cô biết người này.
Cô còn chưa lên tiếng, bên kia Vương Vĩ đã nói với cô.
“Đây chính là cô Thương sao? Quả nhiên là tuổi trẻ xinh đẹp, bên ngoài đều nói cô Thương là mỹ nữ thiên tài, tôi còn không tin, bây giờ được gặp một lần, cảm thấy từ mỹ nữ đâu đủ để hình dung cấp bậc như cô Thương, rõ ràng là thần tiên!”
Thương Trăn không dao động, không có dáng vẻ vui sướng vì được khen ngợi, chỉ lạnh nhạt nói: “Ông dẫn Vạn Thanh Thanh đến đây là để tìm tôi cầu y?”
Thương Trăn không rõ, so với trước kia, Thương Bách Tề thông minh hơn, nếu không phải Vạn Thanh Thanh quỳ ở trước cửa, bọn họ có thể vào được cửa nhà họ Thương hay không vẫn còn là vấn đề.
“Đúng thế.” Vương Vĩ cười khổ, nói: “Tôi không còn cách nào, cho nên mới ra hạ sách này.”
Thương Trăn liếc thoáng qua con trai ông ta, lắc đầu.
“Xin lỗi, tôi không cứu được con trai ông.”
Sắc mặt Vương Vĩ thay đổi, nhìn cũng chưa nhìn liền nói không cứu được? Đây rõ ràng là không muốn cứu!
Nhưng ông ta là người từng trải, rất nhanh liền lấy ra vẻ mặt vui cười, chân thành nói: “Tình hình của con trai tôi có hơi phức tạp, bởi vì bệnh tình của thằng bé, tôi đã tìm rất nhiều bác sĩ, tốn không ít tiền, nhưng đều không có hiệu quả gì, thật sự là không còn cách nào khác, cho nên mới đến cầu xin cô! Mong cô thương xót một chút cho những người làm cha mẹ như chúng tôi, khám qua cho thằng bé, chúng tôi không cần cô nhất định phải chữa khỏi cho thằng bé, chỉ cần cố gắng hết sức là được!”
Thương Trăn nhíu mày, trong đôi mắt sáng hiện lên sự chán ghét, cô không quanh co lòng vòng, nói thẳng.
“Con của ông bị bệnh xơ cứng teo cơ, là một trong năm căn bệnh nan y của thế giới, ông tìm đến tôi để cứu? Tôi cứu như thế nào?”
Bệnh xơ cứng teo cơ được gọi là người thực vật thanh tỉnh, nhiều quốc gia như thế đều không có cách nào, ông ta dựa vào đâu cảm thấy cô có thể?
Vương Vĩ nghe thấy cô nói như thế, cảm xúc không khỏi trở nên kích động.
“Lời này của cô Thương quá khiêm tốn rồi, sau khi virus K xuất hiện, năm căn bệnh nan y đều phải xếp ở sau nó, nhưng chẳng phải nó đã bị cô đánh bại ư? Người khác không làm được, nhưng tôi tin tưởng cô nhất định làm được? Vì sao lại không thử, một khi thành công sẽ đem danh tiếng của cô vang xa, không ai cản được.”
Thương Trăn nghe thấy thế liền nở nụ cười quỷ dị, không sai, cô có thể… Đối với người khác mà nói, đây là bệnh nan y, nhưng với cô, đúng lúc là một căn bệnh tương đối dễ chữa trị, chỉ cần trong khoảng thời gian ngắn, cô châm cứu với tần suất cao, giữ hoạt tính của thần kinh, dùng thuốc phụ trợ, có thể chữa khỏi.
Nhưng châm cứu với tần suất cao sẽ khiến bản thân cô hao tổn rất lớn, hơn nữa, Vương Gia Đức không đáng để cho cô hy sinh như thế.
Đời trước, lúc Vạn Thanh Thanh cầm thành quả của cô đi giả danh lừa bịp người khác, cô ta cũng gặp qua nhân vật Vương Vĩ này, vì muốn trèo cao lên ông ta, Vạn Thanh Thanh đã bí mật để cho cô chữa bệnh cho con trai của ông ta là Vương Gia Đức. Vốn dĩ cô không đồng ý, nhưng sau đó có rất nhiều người đều nói Vương Gia Đức này là người tốt, người lương thiện, ngay cả cha cô cũng tin vào những lời nói dối đó, lần lượt khuyên cô, vì thế cô chữa bệnh cho người này.
Lúc đó gần như cô đã mất đi nửa cái mạng, nhưng sau khi trải qua chuyện này, ánh mắt Vạn Thanh Thanh nhìn cô liền thay đổi…
Vốn dĩ Vạn Thanh Thanh cho rằng cô nhiều nhất chỉ có thể làm giảm bệnh tình của Vương Gia Đức, không nghĩ tới, cô thế mà lại chữa khỏi! Ngay cả bệnh xơ cứng teo cơ, một trong năm căn bệnh nan y, cô đều có thể chữa khỏi một cách “dễ như trở bàn tay”, giá trị lợi dụng của Thương Trăn, hiển nhiên cao hơn những gì cô ta tưởng tượng.
Sau đó, Vạn Thanh Thanh lợi dụng ân cứu mạng tìm nhà họ Vương đòi không ít chỗ tốt. Những thứ này Thương Trăn đều quen thuộc, điều duy nhất khiến Thương Trăn không chấp nhận được chính là, Vương Gia Đức này là một kẻ con ông cháu cha, không chuyện ác nào không làm! Ở nước ngoài, anh ta đã làm hại không biết bao nhiêu cô gái, sau khi anh ta bị bệnh, ở nước ngoài không biết có bao nhiêu người vỗ tay khen hay, chỉ là do cô, khi đó tuổi còn nhỏ, bị người ta che giấu như thế, ngây ngốc cứu một kẻ không nên cứu!
Nghĩ đến những chuyện xấu Vương Gia Đức làm sau khi khỏi bệnh, Thương Trăn cảm thấy áy náy, chẳng qua bây giờ, khi mọi thứ được làm lại, anh ta một lần nữa được đưa đến trong tay cô, cô tuyệt đối sẽ không cứu một kẻ cặn bã như thế nữa.
Cho nên cô nghiêng người, tránh khỏi cánh cửa, kiên quyết nói: “Ông quá khen rồi, có thể đánh bại được virus K, đó là may mắn của tôi, đối với những bệnh nan y khác, tôi quả thật có lòng mà không đủ sức, hôm nay, chỉ sợ ông phải đi một chuyến không công rồi.”
Vương Vĩ không cam tâm: “Sao có thể như vậy chứ? Tôi nghe Thanh Thanh nói, châm cứu tổ truyền của nhà cô, đối với phương diện kích thích thần kinh rất hữu hiệu, vì sao cô không thể thử một lần?”
Thấy ông ta nói rõ ràng được như thế, chắc hẳn Vạn Thanh Thanh vì muốn trèo lên được ông ta đã tốn không ít công sức.
Thương Trăn khinh thường, sau cùng nói thật.
“Tại sao tôi phải thử? Bệnh xơ cứng teo cơ thường chỉ gặp ở người lớn tuổi, con của ông còn trẻ như thế lại bị bệnh, rất có thể là do thời gian dài ở trong hưng phấn, hơn nữa dùng quá nhiều chất kích thích… Cộng thêm, những chuyện trước đó con trai ông đã làm… Tôi cảm thấy anh ta xứng đáng bị căn bệnh này!”
Thương Trăn nói như thế, sắc mặt của mọi người trong phòng khách đều thay đổi.
Sắc mặt Thương Bách Tề rất khó coi: “Trăn Trăn, có phải con nhầm không, Thanh Thanh nói, từ nhỏ cậu Vương đây đã là người thích làm từ thiện, là một người tốt.”
Thương Trăn khẽ cười, vẻ mặt trào phúng, bổ sung: “Thích làm từ thiện? Không sai, anh ta thích nhất là giúp đỡ mấy cô gái nhỏ, sau đó mượn danh nghĩa từ thiện, hại cả đời bọn họ.”
Sắc mặt Vương Vĩ thay đổi: “Cô Thương, cơm có thể ăn nhiều, nhưng không thể nói lung tung.”
Ánh mắt ông ta hung ác, chạm đến ranh giới của Phong Hành Diễm.
Tuy hôm nay Phong Hành Diễm không dẫn theo người, nhưng khí thế trên người anh đã đủ để càn quét nơi này, anh đi lên một bước, ngăn cản tầm mắt của đối phương: “Hình như ông có ý kiến với vị hôn thê của tôi? Chẳng lẽ điều cô ấy nói không phải là sự thật?”
Tuy Phong Hành Diễm không biết chuyện này, nhưng anh rất tin tưởng Thương Trăn, chỉ cần cô nói, vậy thì nhất định là thật!
Đối mặt với Phong Hành Diễm áp bách, ép hỏi. Vương Vĩ há to miệng, sau cùng không dám đối nghịch với anh, ông ta thậm chí còn sợ hãi nghĩ, có phải nhà họ Phong điều tra được gì, cho nên mới… Nghĩ như thế, ông ta cúi đầu, gần như không dám đối mặt với Phong Hành Diễm, dù sao những chuyện con trai ông ta đã làm không vẻ vang gì.
Thấy Vương Vĩ không nói lời nào, Thương Bách Tề còn gì không hiểu? Ông nhất thời nổi giận.
“Các người lại dám lừa tôi? Trăn Trăn nói đúng, loại người này không thể cứu!”
Vạn Thanh Thanh thấy ngay cả Thương Bách Tề đều phản chiến, không giúp cô ta! Thế nhưng cô ta có hiệp nghị với nhà họ Vương, chỉ cần Thương Trăn cứu Vương Gia Đức, cô ta có thể gả vào nhà họ Vương!