Chương 389: Đến cửa cầu xin
“Cô vĩnh viễn sẽ không mang đến phiền phức cho người khác, nếu có thì cũng là phiền phức đáng yêu.”
Lời nói của Tư Không Cẩn khiến cho Thương Trăn có hơi hoang mang, không đợi cô nghĩ rõ, vẻ mặt Tư Không Cẩn hơi ngưng tụ, sau đó nhếch miệng.
Thương Trăn nhìn theo ánh mắt anh ta, cuối con đường, Phong Hành Diễm nghiêng người dựa vào xe mô tô, ánh chiều tà cuối cùng bao phủ lên người anh, làm cho bóng dáng anh càng thêm kéo dài, anh liếc nhìn qua, ngũ quan thâm thúy không rực rỡ như ngày thường, mà chính là mang theo cảm giác cô đơn, dường như anh đã chờ từ lâu rồi.
Nhìn thấy anh, đầu tiên Thương Trăn cảm thấy giật mình, sau đó không khỏi cảm thấy chột dạ.
Tư Không Cẩn không nói gì, vẫn là Phong Hành Diễm đi đến, đem một chiếc áo khoác lên người cô, thuận thế kéo cô ra khỏi trong ngực Tư Không Cẩn.
Phong Hành Diễm vừa khép áo lại cho cô, vừa nói: “Tối nay mẹ tự mình xuống bếp, chờ anh đưa em về nhà ăn cơm, hiện tại chúng ta về chứ?”
Anh nói một câu liền chặn cho Tư Không Cẩn không còn lời nào để nói, Phong Hành Diễm nói gần nói xa một nhà hòa thuận, khoe khoang cái gì?
Thương Trăn liếc thoáng qua Phong Hành Diễm, quay đầu nói với Tư Không Cẩn: “Tôi đi trước.”
Cô suy nghĩ một lúc, sau đó bổ sung: “Cảm ơn anh đã dẫn tôi đi giải khuây, hôm nay tôi chơi rất vui vẻ.”
Lúc này vẻ mặt Tư Không Cẩn mới dịu đi, anh ta nắm chặt tay rồi lại buông ra, một lúc sau mới rầu rĩ nói: “Đi thôi, tôi cũng nên đi rồi.”
Thương Trăn gật đầu, thật đúng là không quay đầu lại, cứ thế rời đi.
Tư Không Cẩn nhìn theo bóng lưng bọn họ thật lâu, mãi cho đến khi Thương Trăn ngồi lên ghế sau, vẫy tay về phía anh ta, anh ta mới lấy lại tinh thần.
Thật đúng là, anh ta đang so đo gì chứ? Nghe bác sĩ tâm lý nhà bọn họ nói, tình trạng này của Thương Trăn, cho dù anh ta nói với cô bao nhiêu lần, anh yêu em, đối với cô mà nói, nó đều giống như “Anh muốn mời em đi ăn một bữa cơm”, cô sẽ cảm thấy xấu hổ, nhưng chỉ trong nháy mắt, sẽ không làm cho linh hồn dao động hay xấu hổ.
Giống như Phong Hành Diễm có thể làm được đến một bước này, ngoại trừ việc anh đã sớm cắm rễ sâu trong lòng cô, nếu như không phải trải qua nhiều lần sinh tử, bỏ ra thời gian dài và nỗ lực, làm sao có thể dưới cơ duyên lấy được đền đáp?
Không có gì phải ghen tỵ.
Tư Không Cẩn nghĩ như thế liền lên xe, chẳng qua lần này anh ta không đội mũ bảo hiểm, tùy ý để gió thổi lên mặt mình, giống như dao cứa.
Phong Hành Diễm và Tư Không Cẩn hoàn toàn đi ngược hướng nhau, tốc độ của anh không nhanh, khiến cho Thương Trăn vốn dĩ cho rằng Phong Hành Diễm sẽ lái nhanh như bay, lúc này cảm thấy kỳ lạ, bởi vì nhìn thế nào cũng không thấy Phong Hành Diễm giống người có tính cách chậm rãi.
“Vì sao anh không lái nhanh hơn?”
Nghe thấy cô nói như thế, giọng nói rầu rĩ của Phong Hành Diễm từ trong mũ bảo hiểm truyền đến, có phần đứt quãng.
“… Anh muốn để cho em ôm anh lâu hơn.”
Thương Trăn nhất thời không nói nên lời, xe đi trên đường núi, bởi vì tốc độ không nhanh, cho nên Thương Trăn có thể nhìn thấy rõ cảnh đẹp mặt trời ngả dần về phía tây. Những cảm xúc tiêu cực trong lòng cô dần dần mất đi, cô cảm thấy cả thể xác và tinh thần đề ngập tràn ánh sáng.
Nhưng Thương Trăn không thể về nhà họ Phong ăn cơm, bởi vì lúc này, Thương Bách Tề gọi điện thoại cầu cứu cho cô.
Sau khi cô nghe điện thoại, vẻ mặt yên tĩnh dần dần trở nên lạnh lẽo.
“Có lẽ em cần phải về nhà họ Thương một chuyến.”
Thương Trăn không vui cọ lên lưng Phong Hành Diễm, Phong Hành Diễm bị hành động vô thức của cô làm cho trái tim mềm nhũn, không cần suy nghĩ nhiều liền nói.
“Không sao, giải quyết xong chuyện rồi về.”
Cho nên, hai người cứ thế lái xe mô tô đến nhà họ Thương.
Còn chưa đến cửa liền nghe thấy bên trong truyền ra tiếng khóc, tiếng khóc đáng thương kia khiến Thương Trăn cảm thấy rất quen tai.
“Cha à! Lần này cha nhất định phải giúp con, nếu không phải đường cùng, con sẽ không đến trước mặt cha để cầu xin! Con hứa đây là lần đầu tiên và cũng lần cuối cùng, về sau, con và Gia Đức ra nước ngoài, cả đời này sẽ không làm chướng mắt chị, cầu xin cha nhất định giúp con!”
Vạn Thanh Thanh quỳ trên mặt đất khóc hoa lê đái vũ, hơn nữa giọng điều tha thiết, chỉ cần ông giúp cô ta một lần này.
Vốn dĩ Thương Bách Tề muốn từ chối, nhưng Vạn Thanh Thanh quỳ ở cửa, người xung quanh đều chỉ trỏ, ông cảm thấy ngượng ngùng.
Hơn nữa, ông có thể hạ quyết tâm với Lâm Tuyết Hàm, là bởi vì Lâm Tuyết Hàm lừa dối ông trước, trên nguyên tắc mà nói, Vạn Thanh Thanh không có lỗi gì, tuy cô ta không phải là con ruột của ông, nhưng chính là đứa con gái bảo bối mà ông thương yêu suốt 18 năm, lúc này vẻ mặt tiều tụy quỳ trước mặt ông cầu xin, ông vẫn động lòng trắc ẩn.
Nói cho cùng, Thương Bách Tề quá mềm yếu.
“Chị gái con sẽ về ngày, việc này quyết định như thế nào… Con hỏi Trăn Trăn đi!”
Trải qua chuyện Lâm Tuyết Hàm, Thương Bách Tề đã có kinh nghiệm, không dám đem lời nói quá vẹn toàn, nếu không, Trăn Trăn sẽ giận ông.
Vạn Thanh Thanh nghe thấy thế liền vội vàng lau nước mắt, nói rất chắc chắn: “Cha à, từ nhỏ, chị luôn nghe theo lời cha, cha giúp con nói tốt! Sau này Gia Đức chính là con rể của cha! Cha…”
“Cha à, từ khi nào thì cha lại có thêm một đứa con gái thế?”
Thương Trăn trực tiếp cắt ngang, cô đột nhiên xuất hiện khiến cho người trong phòng khách giật mình.
Phong Hành Diễm đứng bên cạnh cô, làm cho vốn dĩ căn phòng khách đang khóc lóc ầm ĩ trở nên an tĩnh lại.
“Xảy ra chuyện gì?” Phong Hành Diễm không vui hỏi cha vợ, người cha vợ này của anh, lòng dạ quá thiện lương, điều này không sai, nhưng tai quá mềm yếu, dạng người này dễ gây phiền phức cho Trăn Trăn.
Thương Bách Tề nghe Phong Hành Diễm hỏi như thế, theo bản năng đứng thẳng người, ông không nghĩ đến, Phong Hành Diễm thế mà cũng tới, giống như Vạn Thanh Thanh, đều có chút chân tay luống cuống.
Trong phòng khách còn có một người đàn ông tương đối mập mạp, sau khi giật mình liền đi lên chào hỏi.
“Cậu Phong đúng không? Ngưỡng mộ đã lâu, tôi là chủ tịch của công ty Hàn Quang, Vương Vĩ, không nghĩ tới lại có thể được gặp cậu Phong ở đây, quả thật là may mắn.”
Phong Hành Diễm nhìn tay ông ta đưa ra, nhíu mày, không có tiếp.
“Tôi hỏi, mấy người đến nhà cha vợ của tôi làm gì thế?”
Nghe thấy Phong Hành Diễm chính miệng thừa nhận Thương Bách Tề là cha vợ, Vương Vĩ lập tức thu hồi vẻ khinh thường với Thương Bách Tề, đồng thời ngượng ngùng thu tay lại, vẫn cười rạng rỡ như cũ.
“Không giấu diếm gì cậu Phong, tôi đến nơi này là có việc muốn nhờ.”
Ông ta chỉ vào một người đàn ông ngồi trên xe lăn, dáng vẻ âm trầm không nói một lời, thở dài: “Con trai tôi mắc phải bệnh lạ, không biết phải làm sao, đã đi khám ở nhiều bệnh viện nhưng đều không được, vốn dĩ tôi đã sớm muốn đi tìm cô Thương giúp đỡ, nhưng…”
Nhưng Phong Hành Diễm nghĩ quá chu đáo cho Thương Trăn, bệnh nhân muốn gặp cô đều được kiểm soát nghiêm ngặt.
Hơn nữa một số bệnh nhân phạm vào cấm kỵ của cô, hoặc là nhân phẩm không tốt sẽ không được đưa đến tay cô, con trai của Vương Vĩ là Vương Gia Đức, bởi vì nhân phẩm không tốt, cho nên đến chỗ Thương Trăn, ngay cả mặt cũng không thấy.
Thương Trăn liếc thoáng qua người đàn ông kia, lại nhìn sang Vạn Thanh Thanh đang giả chết: “Vì thế, các người đến nhà tôi để cầu xin? Chỉ là cầu xin thì cầu xin, sao lại khóc sướt mướt? Từ trước đến nay, nghe thấy tiếng khóc tôi liền cảm thấy đen đủi!”