Chương 386: Phải nhớ đến anh đấy
“Như thế nào là nghiêm túc?”
Phong Hành Diễm bế Thương Trăn lên từ phía sau, lúc hai chân cô rời khỏi mặt đất, Thương Trăn kêu lên một tiếng, vốn dĩ cô đã mặc chân váy lên, lúc này lại bị trượt xuống, ngoại trừ đồ lót, cô hoàn toàn không mặc gì.
“Phong Hành Diễm! Anh, anh dám!” Lúc Thương Trăn bị Phong Hành Diễm đặt lên giường vẫn còn đang giãy dụa, Phong Hành Diễm đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Có phải em cố ý đúng không?”
Trên gương mặt tuấn tú của anh là vẻ ẩn nhẫn: “Em biết rõ anh không kháng cự được sức hấp dẫn của em, nhưng em còn ở dưới người anh không ngừng xoay trái xoay phải.”
Thương Trăn không có cách nào, đành phải nói: “Anh không thể đụng vào em!”
“Vì sao?”
“Bởi vì… Bởi vì… Hình như nơi đó của em bị thương rồi!”
Cô nói như thế, Phong Hành Diễm liền lo lắng.
“Bị thương rồi? Sao em không nói sớm!”
Sau khi nói xong, anh muốn cởi quần lót của cô ra, Thương Trăn thề sống chết bảo vệ quần của mình: “Em bôi thuốc, em bôi thuốc lên nơi đó rồi.”
Phong Hành Diễm hơi nhíu mày, lúc này mới không cậy mạnh lấn đến.
“Em… Em tự mình bôi thuốc?” Trong đầu của anh hiện ra hình ảnh kiều diễm, sau đó cảm thấy đáng tiếc vì mình không tận mắt thấy.
“Đúng, cho nên không cần anh quan tâm, em tự làm được… Á!”
Thương Trăn bị Phong Hành Diễm lật người cô lại, hướng lên trên, sau đó anh lập tức đến gần, một tay chống ở bên cạnh cô, một tay khác giữ lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Trăn Trăn, anh nghĩ đến bây giờ em còn chưa hiểu được chúng ta có quan hệ gì.”
“Chúng ta…” Bọn họ có quan hệ như thế nào?
“Anh cho rằng em đã hiểu!” Phong Hành Diễm nhéo cằm cô, giọng điệu tràn đầy cưng chiều và bất đắc dĩ: “Dường như em căn bản không nghĩ đến phương diện này, hoặc là nói, bảo bối, em đang giả ngốc?”
Mái tóc dài của Thương Trăn xõa trên giường, cô chớp mắt nhìn Phong Hành Diễm, còn Phong Hành Diễm thì lại nở một nụ cười xấu xa, nụ cười kia khiến cô hãi hùng khiếp vía.
“Em… Không giả ngốc…”
“Thật sao?” Phong Hành Diễm hơi nhướng mày: “Vậy em nói xem, chúng ta có quan hệ gì?”
Thương Trăn không nói.
Phong Hành Diễm cười, đến gần cô hơn, nghiêm túc nói cho cô biết: “Chúng ta đã quen biết hai mươi năm, em là vị hôn thê của anh, ngay cả chuyện thân mật nhất, chúng ta đều đã làm, vì sao em còn có dáng vẻ phân rõ giới hạn với anh? Em cảm thấy có thể sao?”
Thương Trăn rụt cổ lại, anh cười một tiếng cũng khiến cho cô cảm thấy lông tơ trên sống lưng dựng thẳng lên, cảm giác bất an, hơn nữa lúc anh đến gần, cô thế mà lại có cảm giác trái tim nhỏ của mình đập thình thịch, chuyện này… Nhất định là do hậu di chứng của buổi tối hôm qua!”
“Anh nói sẽ cho em thời gian!”
Vào lúc sống còn, Thương Trăn đưa hai tay chống lên ngực anh, giọng điệu lên án: “Anh… Nói sẽ không ép em!”
Trong mắt Phong Hành Diễm lóe lên ánh sáng phức tạp, ngón tay trêu đùa một lọn tóc của Thương Trăn, chăm chú nhìn cô.
“Đúng, anh nói sẽ cho em thời gian.”
Anh lại cười, nhưng so với trước đó thì nặng nề hơn nhiều.
Anh khẽ liếm lên tai cô một cái, cảm nhận được cơ thể cô run lên, anh khẽ cười một tiếng: “Nhưng em đã đồng ý sẽ không để anh chờ quá lâu?”
Thương Trăn còn chưa trả lời, Phong Hành Diễm đã cường thế bổ sung, giọng điệu hung ác: “Hơn nữa, anh sẽ không chấp nhận bất kỳ một đáp án không tốt nào!”
Đây khác độc tài ở chỗ nào?
Thương Trăn có chút không cam lòng nghĩ, nhưng lại cảm thấy, kéo dài được đến đâu thì hay đến đó, trong lòng cô có cảm giác với Phong Hành Diễm, nhưng khúc mắc không phải là một sớm, một chiều liền có thể giải quyết, cho nên kéo dài lâu thêm một chút rồi nói!
Thấy dáng vẻ lùi bước của Thương Trăn, trong lòng Phong Hành Diễm chua xót, đến khi nào anh mới có thể giống như các cặp vợ chồng khác, tâm linh tương thông, bên nhau ngọt ngào?
Đến khi nào thì Trăn Trăn mới hoàn toàn buông bỏ thành kiến với anh xuống, giống như những người vợ khác, nũng nịu với anh, xem anh là chỗ dựa?
“Em đó…”
Phong Hành Diễm sờ lên má cô: “Em xoay qua chỗ khác, anh bôi thuốc cho em.”
Lần này Thương Trăn rất ngoan ngoãn xoay người qua chỗ khác, phía sau cô có dấu tay và dấu hôn, điều này đã nói rõ tối hôm qua Phong Hành Diễm có bao nhiêu điên cuồng, tuy đã khống chế một phần sức lực, nhưng vẫn để lại dấu vết trên người cô.
Phong Hành Diễm lấy một lọ thuốc mỡ ra bôi cho cô, sau khi bôi xong, anh còn xoa lên trên đó, dưới nhiệt độ của lòng bàn tay và lực độ, thuốc dần dần tan ra, những nơi được anh xoa qua đều ấm áp, thoải mái, khiến cho Thương Trăn thở ra một hơi.
“Trăn Trăn, khi nào thì em đi một chuyến đến tổng công ty với anh?”
Một lúc sau, Thương Trăn mới trầm thấp trả lời: “Vì sao phải đến tổng công ty?”
Phong Hành Diễm trầm giọng nói: “Để bọn họ gặp qua em.” Vợ tương lai của tổng giám đốc.
Thương Trăn khẽ lắc đầu: “Em… Không thích có quá nhiều người.”
Hiện tại, Thương Trăn biểu đạt ra suy nghĩ của mình trực tiếp hơn trước rất nhiều, cô đơn độc một mình quá lâu, Thương Trăn dần dần không thích nơi có quá nhiều người.
Phong Hành Diễm nheo mắt lại: “Tô Vi nói, em nên tiếp xúc với nhiều người.”
Lần này, Thương Trăn không nói chuyện, bởi vì từ sau khi cô xác định tâm lý của mình có vấn đề, cô không muốn bỏ mặc chính mình, nhất là khi những kẻ thù đó đều chết hết, cô hẳn là nên sống một cách khỏe mạnh.
Thương Trăn trầm mặc liền đại biểu cho đồng ý, Phong Hành Diễm hơi vui vẻ, thấy cô thoải mái nhắm mắt lại, anh càng ra sức xoa cho cô, giống như chỉ cần cô thích, anh đều nguyện ý làm cho cô.
“Làm sao anh lại thích em như thế?”
Sau cùng, Phong Hành Diễm cảm thán một câu, đặt một nụ hôn lên phần lưng trắng nõn của cô, cơ thể Thương Trăn run lên.
“Em cũng cảm thấy thật kỳ lạ…”
Cô rầu rĩ nói: “Trước kia anh rõ ràng không thích em.”
“Đại khái lúc đó anh bị mù!” Anh nửa đùa nửa thật, nghiêm túc nói.
Chờ bôi thuốc cho bên trên xong, anh mặc quần áo cho Thương Trăn.
“Em tự làm được.”
Gương mặt Thương Trăn vẫn lạnh lùng, nhưng trên mặt vẫn vô thức đỏ lên, nhìn qua giống như đang cậy mạnh.
Phong Hành Diễm ngăn cô lại, uy hiếp nhìn cô: “Em lại không ngoan đúng không?”
Lúc này, Thương Trăn mới ngượng ngùng thu tay lại, mặc cho Phong Hành Diễm loay hoay cô giống như búp bê, mặc quần áo cho cô.
Thương Trăn rất xấu hổ, cả người đều biến thành màu hồng, lúc Phong Hành Diễm đi tới đi lui, bận rộn chọn quần áo, đồ trang sức cho cô, sau đó cẩn thận giúp cô mặc vào, Thương Trăn lại một lần nữa cảm nhận được loại cảm giác được người che chở…
Sau cùng, lúc Phong Hành Diễm muốn đi giày cho cô, Thương Trăn thật sự giật nảy mình! Bởi vì cô chưa từng nhìn thấy dáng vẻ Phong Hành Diễm quỳ xuống, mặc dù là quỳ một gối, nhưng vẫn đủ khiến cho cô khiếp sợ.
“Việc này em tự làm được.”
Phong Hành Diễm cố chấp nắm lấy chân cô trong tay, đôi môi mỏng hơi nhếch lên.
“Không có gì phải xấu hổ, nếu như em đồng ý, anh sẵn lòng đi giày cho em cả đời.”
Sau khi nói xong, anh nhẹ nhàng đi giày vào chân cho cô.
Thương Trăn nhìn anh cúi đầu tỉ mỉ cài dây giày cho cô, không khỏi thở dài.
Chuyện cũ giống như nằm mơ, xen lẫn trong hiện thực, cô có thể yêu như trước kia được sao?
Sau khi đi giày xong, Phong Hành Diễm đứng dậy, lúc cô hơi buông tầm mắt xuống, anh nghiêng người hôn lên mặt cô, lông mi dài buông xuống, hơi run rẩy.
“Trăn Trăn, anh yêu em, phải nhớ đến anh đấy.”