Chương 385: Bôi thuốc
Ngày hôm sau, lúc Thương Trăn thức dậy, cảm thấy rất khó chịu, tối hôm qua, cơ thể cô rất mệt mỏi, không nói đến việc đến khuya mới ngủ, hơn nữa lúc tỉnh dậy, cô còn cảm thấy đau lưng, tối hôm qua Phong Hành Diễm coi cô như là kẻ thù để đối xử sao?
Tuy trong đầu cô có rất nhiều suy nghĩ, nhưng Thương Trăn vẫn luôn giữ gương mặt lạnh, chỉ có người thân thiết mới phát hiện ra cô khác thường.
Lý Uyển Oánh nhìn thấy Thương Trăn có dáng vẻ mệt mỏi liền hỏi: “Tối hôm qua con ngủ không ngon sao? Nhìn qua có vẻ như con không có tinh thần!”
Thương Trăn gật đầu: “… Con mơ thấy ác mộng.”
“Ồ…” Lý Uyển Oánh gật đầu, sau đó lẩm bẩm: “Tuổi trẻ thật tốt, buổi tối ngủ không ngon, làn da lại giống như được tưới nhuần, thật hâm mộ!”
Thương Trăn nghe được, chỉ hận không thể nghe thấy… Thật sự là có nỗi khổ không nói được!
May mắn hôm qua cô châm cho mình hai cái, tránh cho mang thai, nếu không thì càng khổ, nhất định là do nửa cốc sữa kia làm hại, mới khiến cho cô làm ra chuyện trái với lý trí như thế.
Lúc Lý Uyển Oánh nhìn thấy Phong Hành Diễm liền giật mình: “Hành Diễm, con cũng ngủ không ngon à?”
Trong tròng mắt của Phong Hành Diễm tràn đầy tơ máu, sắc mặt rất khó coi, rõ ràng là một đêm không ngủ.
Nhìn thấy người mẹ bị bệnh của mình, vẻ mặt của Phong Hành Diễm hơi kỳ lạ, nhưng anh là một người đàn ông, sao có thể so đo với mẹ mình?
Cho nên, anh buồn bực nói: “Vâng, con hơi mất ngủ, không sao đâu.”
Lý Uyển Oánh kỳ quái nghĩ, sao tối hôm qua cả hai đều ngủ không ngon? Chẳng lẽ là tâm linh tương thông?
Chờ đến lúc ăn sáng, cách một chiếc bàn, Phong Hành Diễm nhìn về phía Thương Trăn, ánh mắt ai oán, giống như hôm qua, người bị bắt nạt là anh.
Trong lòng Thương Trăn rất giận! Tối hôm qua cô vất vả như thế, anh còn ủy khuất như thế là sao? Loại tật xấu này, nhất định không thể thành thói quen.
Lý Uyển Oánh thấy người đến đông đủ, khẽ ho một tiếng nói: “Trăn Trăn, hôm nay con có đến bệnh viện không?”
Thương Trăn gật đầu, sắc mặt Phong Hành Diễm lại càng khó coi hơn, dùng sức đâm nĩa vào thức ăn trước mặt mình, trong lòng nghĩ thầm, đến khi nào thì Trăn Trăn mới có thể cùng anh đi đến công ty? Lúc làm việc được nhìn thấy cô, tinh thần của anh nhất định được tăng lên 100 lần!
Lý Uyển Oánh vội vàng nói với Phong Hành Diễm: “Hành Diễm, con chờ một lát, đừng vội đến công ty, mẹ có chuyện muốn nói với con!”
Trong lòng Thương Trăn giật mình, lúc này cô hơi sợ hãi Lý Uyển Oánh không cẩn thận nói ra chân tướng, nếu không, lấy dáng vẻ như lang như hổ tối qua của Phong Hành Diễm, cô không dám về nữa!
Cho nên, ánh mắt cô mong chờ nhìn Phong Hành Diễm, hy vọng hôm nay anh có việc bận, lập tức đi ngay.
Nhưng Phong Hành Diễm lại phụ lòng mong mỏi của cô, anh gật đầu: “Vâng ạ.”
Cho nên Lý Uyển Oánh rất hài lòng, nói với người làm đứng bên cạnh: “Đi xem ông Nghiêm đã dậy chưa, đợi lát nữa tôi có chuyện muốn làm phiền ông ấy.”
Người làm vội vàng rời đi, Thương Trăn có chút đứng ngồi không yên, cô vẫn rút lui trước thì tốt hơn, nếu không, đợi một lúc nữa, cục diện mất khống chế, chỉ sợ cô chạy không thoát.
“Con ăn xong rồi.”
“Hả? Con ăn ít như thế?”
“Ăn thêm một chút!”
Lý Uyển Oánh và Phong Hành Diễm đồng thời nói, Phong Hành Diễm nghĩ, tối hôm qua cô vất vả như thế, sao có thể không bồi bổ cho tốt?
Thương Trăn xua tay nói: “Tối hôm qua con ngủ không ngon, cho nên không có khẩu vị, con đi trước.”
Lúc này, Lý Uyển Oánh mới gật đầu: “Con đến bệnh viện, nếu đói bụng thì ăn thêm gì đấy.”
“Vâng, con biết rồi.”
Sau khi nói xong, Thương Trăn đứng lên đi thay quần áo.
Nhưng… Quần áo của cô đều ở trong phòng Phong Hành Diễm, thật đúng là, mỗi lần cô muốn trốn đi, chắc chắn sẽ có đủ loại chuyện khiến cô và Phong Hành Diễm dây dưa một chỗ, cô muốn đổi một phòng, đã lâu như thế còn không xong.
Cô chấp nhận số phận đi vào thay quần áo, dù sao Phong Hành Diễm còn đang ăn sáng, chỉ cần động tác của cô nhanh…
Phong Hành Diễm nhìn thấy Thương Trăn lên lầu, hai mắt sáng lên, buông nĩa xuống: “Con cũng ăn xong rồi.”
Lý Uyển Oánh tức giận nhìn anh: “Không được! Con là đàn ông, sao có thể ăn ít như thế? Đừng cho là mẹ không biết con đang suy nghĩ gì, không cho đi!”
Phong Hành Diễm dùng ánh mắt lên án bà ấy, trong đôi mắt tím đều là bất mãn!
“Mẹ! Phản ứng này của mẹ rất kỳ lạ! Chẳng lẽ mẹ không muốn con và Trăn Trăn giao lưu tình cảm sao? Hơn nữa, con đã đem thời gian buổi tối của Trăn Trăn cho mẹ mượn, ban ngày cô ấy phải ra ngoài, chẳng lẽ mẹ không thể cho con một chút thời gian nào à? Hay là mẹ lại có chủ ý gì kỳ quái?”
Phong Hành Diễm nghi ngờ nhìn bà ấy.
“Mẹ đâu có!” Lý Uyển Oánh chột dạ, vội vàng phản bác: “Mẹ cũng chỉ vì muốn tốt cho hai đứa…”
Chẳng qua bà ấy cảm thấy Phong Hành Diễm nói không sai, Trăn Trăn ra ngoài cả một ngày, buổi tối còn ngủ chung với bà ấy, nghĩ như thế, hình như con trai mình có hơi đáng thương, cho nên bà ấy sửa lại.
“Được rồi, con có thể đi lên, nhưng không cho phép con làm gì, hiểu không? Tối hôm qua Trăn Trăn ngủ không ngon, con đừng làm phiền con bé.”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng: “Người không biết còn cho rằng Trăn Trăn mới là con ruột của mẹ!”
Sau khi nói xong, không đợi Lý Uyển Oánh tức giận, anh vội vã lên lầu.
Thương Trăn lựa chọn xong quần áo, nhưng lúc đang cởi được một nửa liền nghe thấy tiếng cửa mở, cô rõ ràng đã khóa trái!
Chẳng qua khóa cửa nhà họ Phong đều mở bằng vân tay, Phong Hành Diễm có được quyền hạn tối cao, nói cách khác, anh có thể đến bất kỳ chỗ nào của nhà họ Phong.
Thương Trăn hoảng hốt quay người đi, tối hôm qua để lại dấu vết trên lưng rất rõ ràng, Phong Hành Diễm nhìn thấy, hơi thở của anh hơi chậm lại, thật kỳ lạ, tối hôm qua… Anh có dùng sức ư? Nhìn thê thảm như thế? Khiến anh đau lòng…
“Anh ra ngoài đi!”
Phong Hành Diễm nghe thấy giọng nói hoảng hốt của cô, lắc đầu.
“Anh bôi thuốc cho em.”
Thương Trăn vừa định nói không cần, Phong Hành Diễm liền đi lấy thuốc, Thương Trăn vội vàng mặc quần áo, nhưng một giây sau, cô đã bị người ta ôm từ phía sau.
“Được rồi, chúng ta đều nhìn thấy hết của nhau rồi, làm sao em còn xấu hổ như thế? Anh chỉ bôi thuốc cho em, không động vào em.”
Nhưng anh nói như thế, Thương Trăn hoàn toàn không tin! Tối hôm qua, Phong Hành Diễm chính là từ phía sau ôm cô như thế, không cho cô cơ hội phản kháng, muốn làm gì thì làm, cho nên anh ôm như vậy, Thương Trăn liền muốn chạy.
Phong Hành Diễm vỗ lên mông cô một cái: “Em đừng nhúc nhích.”
Hơi thở nóng rực phả vào vành tai cô, giọng nói khàn khàn của anh mang theo ý cười: “Nếu em còn động đậy, anh sẽ không chắc là chỉ bôi thuốc…”
Anh nói như thế, Thương Trăn lập tức không dám cử động nữa, cô không nghĩ đến, chính mình lại có một ngày bị Phong Hành Diễm ăn sít sao như thế.
“Ngoan…”
Thấy cô thành thật, Phong Hành Diễm nhìn gương mặt ửng hồng của cô, mập mờ nói, trong nháy mắt mặt Thương Trăn càng đỏ hơn.
“Chỉ bôi thuốc!”
Phong Hành Diễm gật đầu: “Vậy em phải ngoan mới được.”
Thương Trăn bị anh ôm vào trong ngực, cả người giống như bị bỏng, hiên ngang lẫm liệt nói: “Đến đi! Em còn phải ra ngoài, anh nhanh lên.”
Ánh mắt Phong Hành Diễm tối sầm lại, cọ lên mặt cô: “Em nói như thế, anh cảm giác là đang mời gọi… Nhưng muốn anh nhanh, anh không nhanh được.”
“Phong Hành Diễm!” Thương Trăn nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh nghiêm túc cho em!”