Chương 383: Hành động dễ thương
Trong lòng Phong Hành Diễm tràn đầy chờ mong.
Anh đã nghĩ kỹ, nếu Trăn Trăn đến, anh sẽ phái Bàng Thất đến cửa phòng mẹ canh giữ, vừa có động tĩnh gì liền thông báo cho anh biết, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện xấu gì… Tưởng tượng rất tốt đẹp, quan trọng nhất là Trăn Trăn có đến hay không mà thôi…
Nói thật lòng, chuyện này khó tin được! Tuy có tác dụng của một nửa cốc sữa kia, Trăn Trăn đối xử với anh cũng đặc biệt, nhưng cô thường xuyên lạnh lùng, đại khái xác suất còn chưa đến một phần mười…
Cho nên Phong Hành Diễm một bên trằn trọc, một bên cầu nguyện, nhất định phải đến.
Giống như anh nghĩ, lúc đầu Thương Trăn không có ý định đến, cô không phải là người không thể hung ác được, nếu không, tối hôm qua, cô sẽ không trói Phong Hành Diễm suốt cả một đêm.
Chỉ là cô vừa nằm ngủ không được bao lâu, điện thoại di động của cô rung lên, cô nghiêng đầu nhìn sang Lý Uyển Oánh, Lý Uyển Oánh hơi mệt, bà ấy đã bắt đầu ngủ, cô điều chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, mở tin nhắn ra, quả nhiên là Phong Hành Diễm gọi đến.
Phong Hành Diễm: Trăn Trăn, em yêu, em lén qua đi! Chỉ cần một tiếng rưỡi, nếu quả thật không được thì một tiếng! ╮( ̄▽ ̄)╭
Thương Trăn: Anh chịu đựng đi, ai bảo anh uống linh tinh, lại còn muốn hại em nữa!
Phong Hành Diễm: o(╥﹏╥)o Trăn Trăn, em nhẫn tâm nhìn anh khó chịu suốt cả một đêm qua, đêm nay lại còn phải giày vò hơn nữa ư? Anh sẽ nghẹn hỏng mất.
Thương Trăn không nhịn được cười, không cần nghẹn hỏng, hiện tại Lý Uyển Oánh đã cho rằng anh xảy ra vấn đề.
Thương Trăn: Ồ… Một tiếng cũng có thể thỏa mãn được anh à?
Phong Hành Diễm nhìn thấy có hy vọng, anh vội vàng ngồi dậy, bên tay anh để một quyển sách, trên đó viết một câu: Lúc thích hợp làm ra hành động đáng yêu sẽ có hiệu quả, câu này được anh gạch chân bôi đậm!
Phong Hành Diễm: (ノ≧? ≦)ノ Tuyệt đối không có vấn đề gì! Cho anh một chút ấm áp, có như thế anh mới vượt qua được đêm dài đằng đẵng, nếu không, anh chết mất. Tuyệt đối sẽ chết!
Thương Trăn liếc thoáng qua Lý Uyển Oánh, trong bóng tối, mặt cô hơi đỏ, nhịp tim cũng nhanh hơn.
… Chờ đấy!
Á!!!
Phong Hành Diễm lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, hơn nữa còn không biết xấu hổ cởi sạch quần áo của mình, chỉ có một tiếng, anh nhất định phải nắm chặt thời gian… Hơn nữa, nếu Trăn Trăn đã đồng ý đến, đó chính là chuẩn bị sẵn sàng, như vậy… Liền đi thẳng vào vấn đề! Nhanh, nhanh đến!
Anh cầm điện thoại di động lên, gõ chữ.
——(~ ̄▽ ̄)~ Mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ nữ vương đến kiểm tra thị sát!
Vì thế, nhanh đến đây đi!
Thương Trăn day trán, trước đó, sau khi cô gõ xuống hai chữ kia liền cảm thấy hối hận, nhưng không lâu sau, Phong Hành Diễm lại gửi tin nhắn đến, dáng vẻ vội vàng, cách màn hình cũng có thể cảm nhận được anh đang thúc giục.
… Thật sự là, làm sao cô lại đồng ý cơ chứ?
Nhất định là do nửa cốc sữa kia, cho nên cô mới cảm thấy cơ thể xao động, cần phải phát tiết.
Đại khái qua nửa tiếng, bên Lý Uyển Oánh truyền đến tiếng hít thở, tim Thương Trăn đập thình thịch, giây phút này, cô cảm thấy mình giống như là trộm vậy.
Nếu Lý Uyển Oánh biết, nhất định sẽ cười cô… Thương Trăn nghĩ như thế, cô càng thêm không muốn đi, nhưng cô đã đồng ý… Hơn nữa cơ thể cũng quả thật chịu tác dụng của thuốc, càng lúc càng cần một thứ gì đó.
Cho nên cô lặng lẽ xuống giường, ngay cả dép cũng không đi, len lén ra cửa.
Phòng của Phong Hành Diễm và Lý Uyển Oánh hơi cách xa nhau, mặc dù nhiệt độ trong nhà ổn định, nhưng trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ, Thương Trăn vẫn cảm thấy hơi lạnh.
Trên hành lang có ánh đèn ấm áp chiếu sáng đường đi Thương Trăn không phải mò mẫm.
Thương Trăn đi đến trước cửa phòng của Phong Hành Diễm, cô hơi do dự.
Cửa phòng được mở hé, bên trong không có một tiếng động nào.
Thương Trăn vươn tay ra, khẽ đẩy một chút, khe hở của cánh cửa kia lớn hơn, bên trong tối đen, không có chút ánh sáng nào.
Chẳng lẽ, Phong Hành Diễm đã ngủ rồi?
Nghĩ như thế, cô liền bắt đầu nửa đường bỏ cuộc.
Nếu đã ngủ… Cô vẫn nên trở về thì hơn?
Nghĩ như vậy, cô thở dài một hơi, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy mất mát, ừ, chỉ một chút mất mát.
Thương Trăn vừa mới di chuyển cơ thể, cánh cửa phía sau đột nhiên mở, một cái tay vươn ra che lấy miệng cô, một tay khác ôm eo cô, cô còn chưa kịp kêu lên liền bị người ta đột nhiên ôm vào bên trong phòng.
Rầm một tiếng, cửa đóng lại, một giây sau, Thương Trăn liền bị đặt ở trên giường mềm mại, phía sau lưng là cơ thể nóng rực, nếu không phải ngửi được hương thơm nhẹ nhàng khoan khoái quen thuộc, cô tuyệt đối sẽ thét lên.
Nhưng một giây sau, cô vẫn kêu lên: “Anh… Sao anh không mặc quần áo?”
Đối phương chẳng những không mặc quần áo, còn trực tiếp đưa tay vén váy ngủ của cô lên, xé rách quần lót!
Đây cũng quá nhanh rồi!
Thương Trăn vừa cảm thấy khẩn trương liền nghĩ đến chuyện phản kháng, nhưng cô đưa lưng về phía sau, người bị đè xuống, tay vừa khẽ động, hai cánh tay của cô liền bị Phong Hành Diễm bắt chéo ra sau lưng, khóa chặt ở phía sau, hơi thở nóng rực và cơ bắp căng cứng kề sát cô, khiến cho Thương Trăn cảm thấy sắp điên mất rồi!
“Anh!”
Cô còn chưa nói xong một chữ anh, hai chân liền bị mở ra, sau đó… Xâm nhập, giây phút này, hai người đều kêu đau.
May mắn nơi đó của Thương Trăn là danh khí, bị đối xử như thế sẽ không quá đau nhức, chỉ là quá kích thích, có chút chịu không nổi.
Phong Hành Diễm lại càng không cần phải nói, anh đã chờ nửa tiếng, Trăn Trăn không đến, anh còn cho rằng cô không tới nữa, đúng lúc tuyệt vọng, ai ngờ người đột nhiên đến, nhưng cô đến rồi lại còn muốn đi? Sao có thể? Cho nên anh kích động liền trực tiếp bắt người vào làm…
Cơ thể của cô quá tuyệt, khiến cho anh vốn dĩ muốn để cho cô một chút thời gian thích ứng, lúc này không thể nhịn được nữa… Từng chút, từng chút, giống như muốn đâm thủng cô.
“Nhẹ, nhẹ một chút…” Thương Trăn nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu mới nói ra mấy chữ chậm thôi! Đồ xấu xa! Chẳng lẽ anh không biết cái đó của anh… Cô căn bản không chịu đựng nổi sao?
“Anh… Chậm…”
“Không chậm được!” Trong bóng tối, Phong Hành Diễm vừa cúi đầu liếm vành tai cô, vừa khàn giọng nói: “Cơ thể em thật tuyệt… Anh không dừng được… Chỉ muốn chơi hỏng em!”
Lần này, Thương Trăn cảm thấy mình thật sự bị chơi hỏng rồi!
Trong bóng tối, âm thanh mập mờ, nhiệt độ nóng rực của cơ thể đan xen nhau, khoái cảm tích lũy từng tầng, lại bị đỉnh vào đến mức khó chịu, Thương Trăn cố nén, những vẫn tràn ra những tiếng rên rỉ.
Cảm nhận được cô chủ động nghênh hợp, khoái cảm lại một lần nữa được dâng lên! Phong Hành Diễm đột nhiên cảm thấy rung động, anh ôm chặt người vào trong ngực, một bên động, một bên không ngừng ở bên tai cô, một lần lại một lần gọi tên cô.
“Trăn Trăn, Trăn Trăn, Trăn Trăn!”
“Anh yêu em, anh thật sự yêu em!”
Lời này của anh giống như đi thẳng đến linh hồn, trong lòng Thương Trăn run lên, giây phút này, cô chỉ cảm thấy trước mắt giống như có một luồng ánh sáng trắng, trong nháy mắt, bên tai không nghe thấy âm thanh gì.
Sự sung sướng này là do Phong Hành Diễm mang đến, thì ra giữa nam và nữ, ngoại trừ đau thì còn thoải mái như thế.
Phong Hành Diễm thì càng không cần phải nói, cho dù lúc này Thương Trăn bảo anh đi chết, anh cũng sẽ không nói hai lời.
Ngón tay hai người đan xen vào nhau, thời gian giống như đã qua thật lâu, nhưng lại chỉ như một cái chớp mắt, tóm lại, đêm còn rất dài, nếu như Thương Trăn chịu nổi.