Chương 382: Hoạt động bí mật
Ngay lúc Thương Trăn cho rằng sẽ mất khống chế, Phong Hành Diễm bỗng nhiên đẩy cô ra, ấn vai cô, để lưng của cô chống đỡ lên vách tường!
Anh cúi đầu thở hổn hển, giống như là phải dùng đến ý chí lớn nhất mới có thể khống chế lại dục vọng, may mắn anh chỉ uống một nửa cốc sữa, nếu như uống hết tất cả, lại thêm dục vọng của anh với Thương Trăn, chỉ sợ sẽ không quan tâm đến chuyện gì, cứ như thế muốn cô.
Thương Trăn khóc không ra nước mắt, mặc dù cô biết chân tướng, nhưng không thể nói, nói ra, Phong Hành Diễm nhất định sẽ giận chó đánh mèo lên Lý Uyển Oánh, tuy Lý Uyển Oánh không đúng, nhưng nói cho cùng, xuất phát điểm của bà ấy là vì muốn tốt cho bọn họ.
Hơn nữa, nói ra chân tướng, Phong Hành Diễm nhất định sẽ càng thêm giận cô, vì trừng phạt cô, nói không chừng sẽ bày ra chiêu thức gì đó để tra tấn cô, cô vẫn nên bảo vệ cho tốt chính mình, mạng nhỏ là quan trọng.
“Đi thôi…” Phong Hành Diễm không dám nhìn Thương Trăn nữa, sợ mình nhìn nhiều sẽ không cho cô đi nữa.
Anh khàn giọng nói: “Buổi tối hôm nay vất vả cho em, nếu như mẹ có vấn đề gì thì nói cho anh biết nhé?”
“Ừ…”
Lưng của Thương Trăn tựa vào tường, nghiêm túc gật đầu.
“Vậy em đi đây?”
“Ừ.”
“Anh… Buông tay ra?” Anh giữ chặt cô như vậy, cô đi như thế nào?
“Hả? Được…” Phong Hành Diễm lưu luyến không rời buông cô ra…
Còn có vị hôn phu nào xót xa như anh không? Vừa mới có cơ hội tốt như vậy, thế mà lại bỏ qua…
“Vậy, em đi thật nhé.” Chẳng biết vì sao, nhìn thấy Phong Hành Diễm vẫn luôn có tinh lực dồi dào, lúc này lại có dáng vẻ uể oải, lần đầu tiên Thương Trăn cảm thấy ngượng ngùng nói ra những điều đó.
Phong Hành Diễm giữ vững tinh thần nói: “Em đi đi, một mình anh có thể trải qua được.”
Một mình anh? Thương Trăn nghĩ đến từ không thể miêu tả được, cười khúc khích: “Được, ngủ ngon!”
Phong Hành Diễm rất lưu luyến, bởi vì anh rất ít khi nhìn thấy Thương Trăn cười rực rỡ như thế, nhưng nghĩ đến một đêm vất vả sắp tới, trong nháy mắt, anh lại có loại cảm giác sống không bằng chết!
Chẳng lẽ bởi vì một đời anh xuôi gió xuôi nước, cho nên ông trời muốn phái Trăn Trăn đến để tra tấn anh? Lúc nào anh mới có thể mở ra hùng phong, xoay người làm chủ?
Lúc Thương Trăn về phòng, tất cả mọi người đã đi ra, bởi vì Thương Trăn đến châm cứu, Lý Uyển Oánh lại là phụ nữ, người khác không tiện ở lại xem.
“Sao rồi?” Lý Uyển Oánh thấy chỉ có một mình Thương Trăn đi vào, có chút đắc ý nói: “Mẹ nói rồi, mẹ nhất định sẽ có biện pháp khiến cho Hành Diễm ngoan ngoãn nghe lời. Vừa rồi thằng bé có làm gì con không?”
Thấy miệng Thương Trăn đỏ lên, Lý Uyển Oánh xấu xa cười nói “Nhìn kìa, cái miệng nhỏ nhắn đều hôn đến mức sưng lên rồi? Xem ra hôm nay mẹ làm người xấu?”
Sao chỉ đơn giản là làm người xấu? Nếu Lý Uyển Oánh biết rõ chân tướng, nói không chừng sẽ hối hận đến mức ruột xanh mét.
Thương Trăn nghĩ như thế, vừa cảm thấy xấu hổ, lại thú vị, cô là người duy nhất biết rõ chân tướng, nhưng cô không nói.
“Mẹ nhanh rửa thứ trên mặt đi, nhìn quá đáng sợ.”
Thương Trăn cười nhắc nhở.
“Ồ, đúng rồi!”
Lý Uyển Oánh sờ lên mặt, vội vàng từ trên giường đứng dậy, đi rửa mặt. Thương Trăn cởi áo choàng tắm ra, lộ ra váy ngủ màu đen, sau đó liền nghe thấy trong nhà tắm truyền đến tiếng nước và giọng nói của Lý Uyển Oánh.
“Trăn Trăn, mấy ngày tiếp theo, con ở với mẹ, mẹ nhất định sẽ nhanh chóng chữa khỏi cho Hành Diễm! Ngày mai mẹ sẽ nói với ông Nghiêm chuyện này…”
Câu cuối cùng của bà ấy rất nhỏ, hiển nhiên là đang lẩm bẩm một mình.
Thương Trăn đột nhiên có chút hiếu kỳ, đến sau cùng, khi Phong Hành Diễm biết được “chân tướng”, anh sẽ có biểu tình gì, nghĩ như thế, cô tuyệt đối sẽ giữ kín như bưng!
Sau khi Lý Uyển Oánh rửa mặt xong đi ra liền nói với Thương Trăn: “Tối nay con ngủ với mẹ, mẹ rất vui! Mẹ muốn ngủ chung với con từ lâu rồi!”
“Vì sao ạ?” Thương Trăn nằm lên giường, sững sờ nhìn bà ấy, dưới ánh đèn ấm áp khiến cho ánh mắt của cô ấy trở nên nhu hòa, ngũ quan xinh xắn và đôi mắt sáng đều khiến Lý Uyển Oánh đại phát tính sói.
Bà ấy không thể không bội phục chính mình: “Ánh mắt của mẹ thật tốt! Khi con còn nhỏ, mẹ đã biết, sau khi lớn lên, con nhất định sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp!”
Bà ấy nằm lên giường, nghiêng người nhìn Thương Trăn, cười nói: “Khi đó mẹ nghĩ, một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy, mẹ không sinh được nữa, nhưng mẹ còn có con trai! Mẹ có thể để con trai mình đem con lừa về nhà, như thế, con chính là của em rồi!”
Trong lòng Thương Trăn cảm thấy ấm áp, không thể không nói, Lý Uyển Oánh cho cô rất nhiều dịu dàng, chỉ là lúc trước cô không biết làm sao trân quý, cho nên hiện tại, cô liền cảm thấy rất trân quý.
“Con nguyện ý làm con của mẹ!”
Thương Trăn cũng nằm nhìn bà ấy, khóe môi cong lên, đến gần nói: “Khi con nhỏ, con đã nghĩ, nếu như mình là con ruột của mẹ thì thật tốt…”
Trong lời này của cô có rất nhiều cảm thán, trong mắt Lý Uyển Oánh lóe lên đau lòng, nhưng cũng rất vui vì cô có suy nghĩ như thế, bà ấy đưa tay lên xoa đầu cô: “Nếu con là con gái ruột của mẹ, Hành Diễm nhất định sẽ tìm mẹ phiền phức, mẹ nhìn ra được, Hành Diễm rất yêu thương con, đương nhiên, mẹ cũng rất yêu thương con.”
Lúc còn trẻ, Lý Uyển Oánh vẫn luôn ở nước ngoài, cho nên yêu ghét của bà ấy rất rõ ràng, Thương Trăn thì ngượng ngùng hơn nhiều. Nghe thấy bà ấy nói như thế, cô cúi đầu, đến gần bà ấy hơn.
“Mẹ con đã dành cho con một món quà tốt nhất, đó chính là trở thành bạn của mẹ.”
“Ôi chao, lời này không được, nếu để Hành Diễm nghe thấy, nhất định sẽ ăn giấm.”
Nhắc đến tào tháo, tào tháo đến, điện thoại di động của Thương Trăn đặt ở đầu giường đổ chuông, Thương Trăn nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói của Phong Hành Diễm.
“Trăn Trăn, mẹ khỏe chưa em?”
Thương Trăn cười trộm, nhìn thoáng qua Lý Uyển Oánh đang khẩn trương, gật đầu nói: “Vâng, đã đỡ hơn nhiều.”
Phong Hành Diễm giống như nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó, anh có chút khó nhịn thở dốc, trở mình, khàn giọng nói: “Làm sao bây giờ, hình như anh bị bệnh…”
“Ồ? Bệnh gì?”
“Bệnh tương tư, sắp chết rồi…”
Phong Hành Diễm rên lên, cơ thể của anh khó chịu muốn chết, nhưng lại không thể cướp người từ chỗ mẹ anh đang bị bệnh, đáng ghét, vì sao ông cụ Nghiêm lại không phải là phụ nữ?
Thương Trăn mím môi cười: “Ai bảo anh bỏ thêm thuốc vào trong sữa.”
Lần này, Phong Hành Diễm rất nghiêm túc nói cho cô nghe: “Không, chuyện này không liên quan gì đến sữa!”
Anh chậm rãi nói: “Cốc sữa đó, anh uống hay không đều như vậy, bởi vì với em, anh lúc nào cũng xúc động, hơn nữa còn không biết thỏa mãn.”
Thương Trăn nghe đến mức lỗ tai muốn bốc cháy.
Lý Uyển Oánh rất hiếu kỳ muốn biết Phong Hành Diễm nói gì, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể cố gắng nghe lén.
“Nhanh ngủ đi!” Thương Trăn cảm thấy không thể nói chuyện tiếp được, bởi vì cô cảm thấy mình hơi là lạ, giống như có thứ gì đó rục rịch.
“Anh không ngủ được…” Phong Hành Diễm lẩm bẩm một câu, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhỏ giọng thương lượng: “Chờ mẹ ngủ… Hay là em lại đến chỗ anh? Chỉ hai… Không, một tiếng rưỡi cũng được.”
Chuyện này…
Không thể không nói, Thương Trăn bị anh nói đến mức dao động.
Phong Hành Diễm sợ cô từ chối, vội vàng nói: “Cứ quyết định như thế nhé! Em xem tình hình rồi lén đến! Anh sẽ chờ em cả đêm!”
Sau khi nói xong liền vội vàng cúp máy.
“Sao thế? Hành Diễm nói gì?” Lý Uyển Oánh hiếu kỳ hỏi.
Thương Trăn mím môi cười: “Anh ấy quan tâm đến tình hình sức khỏe của mẹ, không sao, mẹ ngủ đi!”