Chương 374: Thay đổi
Những lời cô ta nói khiến cho rất nhiều người đều dùng ánh mắt không đồng ý nhìn Thương Trăn, có bác sĩ vội vàng chạy đến đỡ Nhạc Mộng Như, Nhạc Mộng Như liền thuận thế yếu ớt ngã vào trong ngực một người.
Vốn dĩ cô ta quyết định bỏ đứa bé này.
Tên playboy họ Hàn kia không phải là mối lương duyên tốt đẹp. Nếu không phải vì trong nhà, cô ta sẽ không lăn lộn một chỗ với hạng người thô tục kia, nhưng ở cùng một chỗ đã là hết mức chịu đựng của cô ta! Để cô ta sinh con cho anh ta? Không có khả năng! Đời này, cô ta chỉ muốn sinh con cho một người đàn ông, mà Thương Trăn đã cướp đi anh.
Cho nên, vừa rồi, lúc nhìn thấy Thương Trăn, cô ta đã cảm thấy ông trời đang giúp cô ta, Thương Trăn cướp người cô ta yêu, cô ta liền muốn trên lưng Thương Trăn treo thanh danh giết người, cả một đời đều rửa không sạch!
Những tiếng ồn ào xung quanh càng lúc càng lớn, vì không cho Thương Trăn cơ hội phản bác, nhân lúc cô còn chưa kịp phản ứng, Nhạc Mộng Như liền ôm bụng, hướng về phía bác sĩ trẻ đang ôm cô ta, nói: “Cầu xin anh, mau cứu tôi… Tôi sắp không được…”
Bác sĩ kia nghe thấy thế, vội vàng muốn dẫn người đi!
Lúc này, một giọng nói trầm thấp, mang theo tức giận đột nhiên truyền đến, khiến trong lúc hỗn loạn đều quay sang nhìn!
“Đây là chuyện gì?”
Phong Hành Diễm?
Lúc Nhạc Mộng Như nhìn thấy Phong Hành Diễm, trong mắt vô thức lộ ra ủy khuất.
Lúc trước Phong Hành Diễm hung dữ với cô ta, muốn giết cô ta, cô ta đã từng hận qua người đàn ông này, nhưng sau khi mất đi sự che chở của Phong Hành Diễm, cô ta đã gặp rất nhiều loại đàn ông, đến sau cùng, cô ta mới phát hiện ra, người chính trực như Phong Hành Diễm không có nhiều…
Những người đàn ông kia, cả đám chỉ muốn chơi cô ta, chiếm hữu cô ta, cho dù bỏ ra những thứ thiết thực, cũng yêu cầu cô ta nhiều hơn.
Chỉ có Phong Hành Diễm, trong lúc vô hình bảo vệ cô ta mười mấy năm, trước đó cô ta mười mấy năm xuôi gió xuôi nước, đều là vì người đàn ông này…
“Không… Tôi không đi, không đi!”
Nhạc Mộng Như nghiêng đầu nhìn Phong Hành Diễm, bác sĩ ôm cô ta khó xử nói.
“Không được… Tình hình bây giờ của cô nhất định phải điều trị!”
“Không! Thả tôi ra!”
Bác sĩ trẻ đành phải buông tay ra, trong nháy mắt này, Phong Hành Diễm đã đi qua cô ta, ngay cả một ánh mắt đều không cho cô ta, đi về phía thang lầu.
Thương Trăn mím môi, từ cầu thang đi xuống, phía dưới có hơn mười người vây xung quanh, trải qua thời gian giảm xóc, bọn họ đại khái đã hiểu rõ chuyện gì xảy ra, thiên tài y dược gây xôn xao dư luận trong thời gian gần đây, lại đẩy một người phụ nữ mang thai từ trên lầu xuống!
Quan trọng là người mà cô đẩy xuống còn chảy máu, nhưng cô không chút vội vàng, không hề áy náy, máu lạnh như thế khiến cho người ta líu lưỡi?
“Thì ra đây chính là Thương Trăn! Nhìn thì xinh đẹp, nhưng lòng dạ quá ác độc! Cao như thế lại đẩy người ta xuống, cô ta không sợ chết người à?”
“Anh nhìn đi, người ta chảy máu như thế, cô ta không chút nhíu mày, lòng dạ này thật đáng sợ!”
“Hại người! Không nghĩ tới một cô gái điềm đạm nho nhã lại xấu xa như thế…”
Thương Trăn càng đi xuống, càng nghe được nhiều tiếng bàn tán, cô nhíu mày, còn chưa nói gì, Phong Hành Diễm đã lạnh lùng nói.
“Dưới tình huống thị phi trắng đen còn chưa rõ ràng, các người nói lung tung là muốn tôi tố cáo các người tội danh bôi nhọ danh dự à?”
Câu hỏi cường ngạnh của anh khiến sắc mặt của những người bàn tán kia đều trở nên ngượng ngùng im miệng, nhưng trong đó có một cô gái không sợ cường quyền, thấy Phong Hành Diễm ở trước mặt mọi người “che chở” cho Thương Trăn liền không nhìn được!
“Anh Phong, đây là ý gì? Cô ta đẩy người xuống dưới, đây là điều chúng tôi đều thấy được, chẳng lẽ đây cũng là bôi nhọ danh dự? Đứa nhỏ của người phụ nữ này nhất định đã mất, cô ta giết người, chẳng lẽ còn không để cho chúng tôi nói?”
Cô ta mang đầy chính nghĩa, trong lòng căm phẫn nhặt mấy tờ giấy kiểm tra ở dưới đất lên: “Các người xem đi! Đứa bé kia mới hai tháng! Thương Trăn thật sự quá đáng rồi! Nhất định phải báo cảnh sát, để cảnh sát bắt cô ta!”
Phong Hành Diễm hừ lạnh một tiếng, vừa mới định lên tiếng, Thương Trăn liền ngăn anh lại.
“Em không sao.”
Cô nhìn về phía Nhạc Mộng Như rõ ràng còn đang chảy máu, nhưng lại không chịu rời đi, nghiêm túc nói: “Tôi không đẩy cô ta, là cô ta cố ý ngã xuống, tôi muốn kéo cô ta, nhưng cô ta lại không chịu đưa tay ra, tuy tôi không biết vì sao cô ta lại làm thế, nhưng cô ta chính là không muốn đứa nhỏ này.”
Lời của Thương Trăn khiến cho mọi người phản cảm, nhất là cô gái chính nghĩa kia nghe thấy thế liền lớn tiếng nói: “Sao lại có người cố ý mưu hại con mình chứ? Cô muốn thoát tội cũng nên tìm một lý do hợp lý cho mình!”
Thương Trăn bình tĩnh nói: “Có phải hay không thì đến hỏi bác sĩ của cô ta liền biết, cô ta mới mang thai được hai tháng lại làm nhiều kiểm tra như thế, hiển nhiên là không bình thường, cô ta vì sao lại xuất hiện ở bệnh viện, đến hỏi bác sĩ của cô ta là biết rồi!”
Cô bình tĩnh khiến cho Nhạc Mộng Như luống cuống, bác sĩ kia là bác sĩ riêng của cô ta, nhưng đầu năm nay, có tiền có thể xui khiến được ma quỷ, nếu Thương Trăn thật sự đến tìm bác sĩ kia, chỉ sợ sẽ lộ tẩy, dù sao, cô ta còn chưa thông đồng xong với bác sĩ kia.
Cho nên nghe thấy thế, vẻ mặt cô ta càng tỏ ra đau đớn, sau cùng dứt khoát giống như sụp đổ òa khóc, nhìn về phía Phong Hành Diễm.
“Đúng thế… Là tôi muốn bỏ đứa nhỏ này, là tôi cố ý ngã xuống, chuyện này… Không liên quan đến Trăn Trăn… Anh Diễm, anh không nên trách cô ấy!”
Nhạc Mộng Như vừa nói, vừa nghiêng ngả đi đến Phong Hành Diễm, quần áo nhuốm đầy máu, đừng nói đến có bao nhiêu thê thảm.
Phong Hành Diễm nhìn cô ta, nheo mắt lại, trầm mặc không nói.
Thấy Phong Hành Diễm không lộ ra dáng vẻ chán ghét với cô ta như lúc trước, Nhạc Mộng Như mừng như điên, cô ta đột nhiên cảm thấy bụng dưới không đau đớn như thế, cô ta càng đến gần hơn, ánh mắt lộ ra si mê, là si mê với quyền thế, si mê anh.
“Anh Diễm, em rất nhớ anh… Em không trách Trăn Trăn, anh đưa em đi chữa trị được không? Em đau quá, bên dưới của em đau quá!”
Cô ta như thế lộ ra rất thê thảm, rất nhiều người nghe thấy Nhạc Mộng Như nói, ngay từ đầu còn muốn nói cô ta quá yếu đuối, nhưng nhìn thấy sự việc sau đó, bọn họ đột nhiên hiểu, thì ra là tình tay ba, người bên ngoài không tiện nói gì.
Phong Hành Diễm đột nhiên cười: “Phải không?”
“Thế nhưng tôi không muốn đi với cô!” Phong Hành Diễm nói, trong đó mang theo vài phần trào phúng và tàn nhẫn: “Tôi đã từng cho rằng cô chỉ là người thích hư vinh, không có hành động ác độc, nhưng bây giờ, cô càng ngày càng khiến tôi khiếp sợ, cô có thể yên tâm thoải mái cướp công của Trăn Trăn, cô có thể độc câm người khác, đồ của người khác, chỉ cần cô muốn, cô sẽ không từ thủ đoạn nào để cướp, hiện tại còn có thể sắc mặt không đổi giết chết con của mình…
Cô có biết không? Bỗng nhiên tôi không nhớ nổi dáng vẻ khi còn nhỏ của cô, cô khiến tôi cảm thấy lạ lẫm.”
Mỗi một câu Phong Hành Diễm nói khiến cho sắc mặt Nhạc Mộng Như tái nhợt, đến sau cùng, cô ta thiếu chút nữa đã không đứng vững.
Mọi người xung quanh không nghĩ đến Nhạc Mộng Như lại có lịch sử đen tối như thế, trong lúc nhất thời, đột nhiên không đồng tình với cô ta như thế! Ngược lại cảm thấy cô ta đáng sợ.
Nhạc Mộng Như cười lạnh: “Anh Diễm, anh cứ như thế chắc chắn là em? Đúng thế! Trước kia em làm nhiều chuyện xấu, cũng bởi vì thế anh liền cho rằng chuyện hôm nay là do em làm ư?”