Chương 373: Hãm hại
Hôm nay Thương Trăn đến bệnh viện, ngoại trừ có hẹn với bệnh nhân, cô còn muốn đến một bệnh viện tư nhân khác để trao đổi học thuật.
Từ sau buổi họp báo lần trước, bên ngoài đối với tin tức về Thương Trăn giống như đại hạn chờ mưa, hành tung của cô giống như ngôi sao, được bán với giá trên trời!
Nhưng không có cách nào, Thương Trăn thật sự quá trạch (thường xuyên ở nhà).
Mặc dù có vô số người muốn cảm ơn cô, hoặc là muốn gặp cô, nhưng đều không gặp được người.
Cô hoặc là ở khu nhà cũ của nhà họ Phong, hoặc là được người nhà họ Phong bảo vệ trong bệnh viện, căn bản không cho người khác có cơ hội gặp.
Lần này, bệnh viện tư nhân Vạn Khang có thể mời được Thương Trăn đến, là do thầy hướng dẫn của Thương Trăn gọi điện thoại đến mời cô đến đó.
Cho nên buổi chiều Thương Trăn liền đi đến bệnh viện Vạn Khang, viện trưởng đã sớm dẫn người đến đón cô, chiến trận này, giống như đón tiếp lãnh đạo đến thị sát.
Thương Trăn không sợ hãi, thần thái thong dong hào phóng, khiến cho người ta có ấn tượng tốt.
Sau khi đi vào cổng, viện trưởng tự mình đón tiếp, rất nhiều giáo sư, chuyên gia lớn tuổi hơn Thương Trăn đi theo, một nhóm người với quy mô lớn.
Bởi vì Thương Trăn không khoa trương, dưới tình huống nhiều người không gặp được Thương Trăn, thiện cảm với nhà họ Phong lại một lần nữa tăng lên, tạo ra giá trị rất lớn! Cho nên hiện tại, cho dù là Thương Trăn hay nhà họ Phong đều có danh tiếng lên cao, đối xử với Thương Trăn, dĩ nhiên một vạn cẩn thận.
Trong đại sảnh người đến người đi, rất nhiều người có mặt mũi đều không đi bệnh viện công, mà chính là đến đây khám bệnh.
Trên cầu thang hình xoắn ốc trong đại sảnh, Thương Trăn vừa đi lên lầu, vừa nghe viện trưởng giới thiệu bệnh viện của mình, lúc này, đối diện có người chuẩn bị đi xuống, lúc nhìn thấy Thương Trăn liền dừng bước.
“Là cô!”
Đối phương nhận ra cô trước, nhưng bởi vì bây giờ thân phận của Thương Trăn đặc thù, Nhạc Mộng Như xem như thông minh, đè xuống tất cả phẫn nộ trong lòng xuống, chỉ nói hai chữ liền không tiếp tục nói gì.
Đúng lúc Thương Trăn quyết định không để ý đến cô ta, đi ngang qua Nhạc Mộng Như, cô ta đột nhiên nhỏ giọng nói.
“Có thể nói chuyện một lúc không?”
Bị người kéo lại, trên hành lang, Thương Trăn không thể không quay đầu, bất đắc dĩ nhìn cô ta: “Tôi không có gì muốn nói với cô.”
Viện trưởng ở bên cạnh không rõ ràng cho lắm: “Cô Thương, đây là?”
Thương Trăn còn chưa trả lời ông ta, Nhạc Mộng Như đã đem lực chú ý của Thương Trăn kéo lại.
“Sao lại không có gì để nói? Chúng ta tốt xấu gì cũng quen biết hơn mười năm, hay là bây giờ cô đã khinh thường nói mấy câu với người bình thường như chúng tôi rồi?”
Thấy Nhạc Mộng Như nói như thế, viện trưởng đứng ở một bên có chút xấu hổ nói: “Nếu cô Thương gặp được người quen, trước tiên trò chuyện đi, tôi và những chuyên gia khác đến phòng họp trên lầu chờ cô.”
Sau đó liền thức thời dẫn người đi.
Thương Trăn bất đắc dĩ, thật ra cô không muốn nói chuyện với Nhạc Mộng Như, Nhạc Mộng Như lại nhẹ nhàng thở ra.
“Lần này cô Thương có thời gian nói mấy câu với tôi rồi chứ?”
“Cô muốn nói gì?”
Thương Trăn liếc thoáng qua cô ta, đây từng là kẻ thù của cô, lúc này gương mặt của cô ta tiều tụy, tuy vẫn mặc váy trắng, nhưng loại cảm giác thanh thuần như hoa phù dung lúc trước đã không còn, càng giống như một đóa hoa bị sương tuyết tàn phá trong một đêm, giữa hai đầu lông mày đều là âm trầm.
“Vội gì chứ? À, cũng đúng thôi, bây giờ cô thật vẻ vang, người bên ngoài đều muốn đem cô nâng lên trời, làm sao cô còn có thời gian chú ý đến một người nhỏ bé như tôi…”
Thương Trăn không chịu được giọng điệu đâm chọc của cô ta: “Nếu cô không có gì để nói, tôi còn bận nhiều việc, hơn nữa…”
Cô nhìn tờ giấy kiểm tra duy nhất trên tay Nhạc Mộng Như: “Có lẽ cô vừa làm xong kiểm tra, bây giờ vội vã trở về à? Tôi không làm phiền cô nữa.”
Cô nói một câu bình thường nhưng lại kích thích đến Nhạc Mộng Như, cô ta đưa tờ giấy kiểm tra trong tay ra sau lưng, cười lạnh.
“Cô biết tôi đến nơi này để kiểm tra gì sao? Tôi nói cho cô biết, tôi mang thai!”
Thương Trăn giật mình, nhíu mày nói: “Cô mang thai thì liên quan gì đến tôi?”
Bởi vì cô đứng cao hơn Nhạc Mộng Như một bậc thang, lúc này từ trên cao nhìn xuống Nhạc Mộng Như, cảm thấy cô ta khó hiểu.
Nhạc Mộng Như thấy cô không quan tâm, ánh mắt lóe lên lệ khí.
“Bởi vì đứa nhỏ trong bụng tôi chính là của anh Diễm!”
Thương Trăn nhìn cô ta.
Nhạc Mộng Như cười lạnh, ánh mắt có ý tứ khác: “Tuy hai người ở chung một chỗ, nhưng lúc anh Diễm ra ngoài, cô biết anh ấy làm gì sao? Lúc anh ấy ngủ với tôi, cô cũng không biết!”
Thương Trăn nheo mắt lại nhìn cô ta, chẳng biết vì sao cô lại nhớ đến đời trước, trước khi cô chết, Vạn Thanh Thanh đã nói với cô, cô ta nói, Phong Hành Diễm và Nhạc Mộng Như đính hôn…
Thấy cô để ý, trong mắt Nhạc Mộng Như lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Phụ nữ ấy mà, đừng nên quá làm cao, phải biết rằng sự kiên nhẫn của đàn ông là hữu hạn, hơn nữa, có người đàn ông nào lại không ăn vụng chứ? Hơn nữa còn là người phụ nữ phục tùng anh ta, đàn ông mà… Chính là thích như thế!”
Thương Trăn khẽ cười: “Nói xong chưa?”
Cô hoàn toàn không tin Nhạc Mộng Như, vừa rồi sắc mặt của cô không tốt, đơn giản là vì nhớ đến chuyện bực mình đời trước.
“Cô không tin?” Nhạc Mộng Như muốn kích thích cô. Dưới cầu thang có rất nhiều người, nhưng bọn họ không biết hai người đang nói gì, còn cho rằng một đôi chị em tốt đang tâm sự.
Nhạc Mộng Như đến gần: “Cô không biết anh Diễm đối xử với tôi có bao nhiêu nhiệt tình đâu… Tôi đoán cô nhất định không thể thỏa mãn được anh ấy. Nếu không, anh ấy cũng không đối với tôi như thế…”
Dần dần, cô ta không nói ra được, bởi vì Thương Trăn đang dùng ánh mắt rất lạnh lùng nhìn cô ta, trong lạnh lùng này có trào phúng, giống như đang nhìn tôm tép nhãi nhép.
“Tôi còn có việc, không chơi với cô, cô tự diễn một mình đi.”
Thương Trăn nói xong liền muốn đi, lúc này, Nhạc Mộng Như giữ lấy cánh tay cô, Thương Trăn không quay đầu lại liền né tránh, lại nghe thấy Nhạc Mộng Như kêu lên một tiếng.
Thương Trăn quay đầu, nhìn thấy cả người Nhạc Mộng Như lăn xuống dưới, cô vô thức muốn giữ cô ta lại, nhưng Nhạc Mộng Như không đưa tay ra.
Tất cả người bên dưới đều vì tiếng thét chói tai của Nhạc Mộng Như mà nhìn qua, Thương Trăn đưa tay ra, giống như đang đẩy cô ta.
Đám người bên dưới hoảng loạn, có người muốn đỡ cô ta, nhưng đã muộn, Nhạc Mộng Như trực tiếp lăn xuống bậc thấp nhất.
Tất cả mọi người vây lại, Nhạc Mộng Như ôm bụng co quắp, bên dưới cô ta chảy rất nhiều máu, người xem đều giật mình.
Cô ta thống khổ ngửa đầu nhìn về phía Thương Trăn, nước mắt rơi xuống.
“Thương Trăn… Tôi… Đã thê thảm như thế rồi! Cô còn không buông tha cho tôi?”
Thương Trăn?
Nghe thấy cái tên như sấm bên tai, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về cầu thang, một cô gái trẻ lạnh lùng đứng đó, quả nhiên là Thương Trăn.
Thấy Thương Trăn không trả lời, Nhạc Mộng Như tiếp tục khóc: “Đây là đứa nhỏ đầu tiên của anh Hàn… Anh ấy, anh ấy nói muốn kết hôn… Hu hu, Thương Trăn, cô thật độc ác!”
Cho dù đau đớn, nhưng Nhạc Mộng Như vẫn cắn răng nói từng chữ cho mọi người nghe.