Thái độ của cô khiến cho Martha cảm thấy khó chịu, câu dẫn vị hôn phu của người ta bị từ chối còn chưa nói, bây giờ còn bị vị hôn thê bắt gian! Nhưng hết lần này đến lần khác, Thương Trăn lại có vẻ mặt không quan trọng, khiến cho sắc mặt của Martha lúc đỏ lúc trắng, sau cùng vẫn là Phong Tiểu Duyệt xông đến, che miệng cô ta lại, kéo cô ta rời đi.
Phong Tiểu Duyệt cũng không biết sợi dây thần kinh nào của Thương Trăn khác thường, vốn dĩ cô rất lãnh đạm, nhưng sau cùng, bị cô ấy hung ác nói hai câu lại đồng ý đến, nhưng cho dù như thế nào, cô ấy đã hoàn thành nhiệm vụ, chuyện tiếp theo, tuyệt đối không thể để cho người khác phá hỏng chuyện tốt của anh họ!
Cho nên cô ấy không nói một câu nào liền kéo Martha ra ngoài, sau khi đi ra còn khóa chặt cửa! Cách một cánh cửa, lớn tiếng nói: “Chị Thương, em đoán chị cũng đã nhìn ra rồi, không sai, tất cả chuyện này đều là do em tính kế, hơn nữa loại thuốc mà em cho anh họ uống không đơn giản, nếu như chị không muốn đứng nhìn anh họ khó chịu cho đến chết, vậy thì ngoan ngoãn tạo cháu trai cho em đi!”
Cô ấy cố ý đem mọi chuyện nói nghiêm trọng hơn, dù sao, chuyện đã đến nước này đã không còn cách nào cứu vãn được, ba người trong kế hoạch, không có ai là chịu phối hợp, khiến cho người sắp đặt kế hoạch như cô ấy đây, thật đúng là rất khó xử!
Sau khi nói xong, Phong Tiểu Duyệt liền dẫn theo Martha đang tức giận và không cam lòng chạy mất, cô gái ngu ngốc này, trước đó còn muốn mưu đồ làm loạn với anh họ của cô ấy, để xem cô ấy dạy dỗ cô ta như thế nào!
Tiếng khóa cửa truyền đến một cách rõ ràng, trong căn phòng là một bầu không khí yên tĩnh giống như chết.
Tuy sau cùng cô vẫn tới, nhưng Phong Hành Diễm chỉ cần tưởng tượng cô có bao nhiêu kháng cự, cho nên bây giờ mới đến, hoặc là do Phong Tiểu Duyệt dây dưa đến cùng, cô mới đến, anh đã cảm thấy không thở nổi.
Cô căn bản không quan tâm đến anh, tuyệt đối không.
Nhưng cố tình cơ thể của anh lại không gắng gượng được, từ lúc nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Thương Trăn, cơ thể của anh giống như bị tra tấn vậy, lửa cháy thiêu đốt toàn thân! Anh mím môi, cong chân ngồi dậy, lúc này đây, anh không muốn để cho Thương Trăn phát hiện ra cơ thể mình khác thường.
Bầu không khí rất yên tĩnh, dường như ngay cả tiếng kim rơi trong phòng cũng có thể nghe thấy được, vốn dĩ Thương Trăn đang đứng, mười lăm phút trôi qua cô mới cử động, trong thời gian này, cả hai người đều không nói gì, giữa bọn họ, lần đầu tiên cương cứng như thế.
“Em đừng đến đây!”
Ngay lúc Thương Trăn muốn đến gần, Phong Hành Diễm đột nhiên ngăn cô lại, Thương Trăn dừng bước, có chút nhíu mày, kỳ quái nhìn anh.
Phong Hành Diễm nhắm mắt lại, cằm đặt trên đầu gối, không ngừng thở dốc.
“Nếu em không đồng ý, đừng đến đây!”
Anh đã nghĩ thông suốt, nếu như Thương Trăn không đồng ý, cho dù anh có cưỡng cầu thì có ích lợi gì? Cho dù có được cô thì sao chứ? Nếu cô muốn đi, cô vẫn sẽ đi.
Cô lý trí, tự lập, có phán đoán của chính mình, đối với cô, nếu không chiếm được trái tim, căn bản là vô dụng.
Cho nên giờ phút này, anh cảm thấy mình rất buồn cười, chính là loại cảm giác rất hèn mọn, rất khuất nhục, kết hợp lại chính là buồn cười.
Buồn cười nhất chính là, trong lòng của anh vẫn còn có hy vọng, hy vọng sở dĩ sau cùng cô đến tìm anh, là vì đã chuẩn bị sẵn sàng. Bởi vì anh căn bản không thể chịu đựng được sức hút của cô, mùi thơm trên người cô giống như một loại độc dược trí mạng, chui vào trong người anh, cơ thể của anh rất khát vọng cô, lý trí lại bởi vì một lý do mà bức bách chính mình giằng co, giống như làm một loại giãy dụa vô dụng.
Trong đầu anh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ, tuy anh từ từ nhắm mắt lại, nhưng lỗ tai vẫn chú ý đến bước chân của cô.
Cô quả nhiên đứng yên không nhúc nhích.
Nghĩ như thế, sắc mặt Phong Hành Diễm trở nên trắng bệch, ở trong bầu không khí yên tĩnh gần như hít thở không thông này, anh gần như suy sụp, thậm chí muốn chất vấn cô! Nếu chưa chuẩn bị sẵn sàng, sao lại muốn đến, cho anh hy vọng lại để anh thất vọng? Nhìn thấy anh vì cô mà thay đổi cảm xúc, rất vui ư?
Nếu không vì trúng thuốc, nếu không phải bị trói, Phong Hành Diễm nhất định sẽ xông ra tắm cho đầu óc tỉnh táo! Anh điên rồi cho nên mới làm ra loại chuyện buồn cười như tối nay, đơn giản chính là tự rước lấy nhục!
Ngay lúc anh bị tuyệt vọng làm cho không thở nổi, Thương Trăn lại bước đi.
Giây phút này, Phong Hành Diễm gần như ngạc nhiên mở mắt ra, thế nhưng khi nhìn thấy cô, anh lại cắn răng, quật cường nhấn mạnh một lần nữa.
“Anh nói rồi, nếu em chưa chuẩn bị sẵn sàng, em đừng đến đây!”
Giọng điệu của anh hơi nặng, bởi vì ẩn nhẫn mà vành mắt anh hơi đỏ, giống như một con thú bị nhốt, hung dữ nhìn chằm chằm cô, trong mắt là thật sâu khát vọng và kiềm chế với máu thịt, rõ ràng cơ thể căng cứng, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể nhào đến.
Cuối cùng, Thương Trăn thở dài.
Cô đi đến, ngồi ở bên giường, anh chưa từng nhìn thấy ánh mắt đó của cô, rất phức tạp, đến sau cùng, tất cả những phức tạp kia đều biến thành dứt khoát, cô nheo mắt lại, đột nhiên cười hỏi.
“Anh muốn em rời đi sao?”
Câu nói này của cô, quả thật giống như nhục nhã, anh đã như thế này rồi, làm sao lại muốn cô rời đi chứ? Vì thế Phong Hành Diễm há miệng thở dốc, một chữ cũng không nói, bởi vì phẫn nộ mà sắc mặt của anh đỏ bừng, nhưng dù thế, anh vẫn không nỡ nói cô một câu, chính là không nỡ, không nỡ!
Thương Trăn đột nhiên đưa tay ra, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình.
Ánh mắt Phong Hành Diễm ngưng tụ, anh giống như sói nhìn cô, lúc này đây, khoảng cách giữa bọn họ không quá nửa mét, anh càng có thể ngửi được hương thơm mát lạnh trên người cô một cách rõ ràng, tất cả đều trí mạng!
Anh đột nhiên quay đầu sang chỗ khác, cả người cứng ngắc nói: “Em biết em đang làm gì không?”
Thương Trăn vứt âu phục qua một bên, tùy ý đùa nghịch một lọn tóc.
“Anh không dám nhìn rồi à?”
Làm sao có thể?
Phong Hành Diễm quay đầu lại trừng mắt nhìn cô, bởi vì đổ mồ hôi, trên trán có mấy sợi tóc dính vào vầng trán no đủ, giờ phút này, đôi mắt màu tím kia sâu không thấy đáy.
Anh gần như tham lam đem dáng vẻ của cô từng chút miêu tả trong đầu, nhất là khi nhìn thấy dáng vẻ cười như không cười của cô, dược tính của thuốc và xúc động trong người anh, gần như muốn chiếm giữ hết lý trí.
“Em thật sự đồng ý sao?”
Giọng nói của anh bỗng nhiên khàn khàn, nếu lắng nghe kỹ còn cảm nhận được một chút run rẩy.
Cho dù cơ thể đang không ngừng kêu gào, nhưng anh vẫn muốn tôn trọng ý nguyện của cô, lần thứ nhất, bọn họ đã trôi qua một cách mơ hồ, lần thứ hai, anh hy vọng là hai bên đều tình nguyện, mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy ngọt ngào.
Thương Trăn nhìn thoáng qua dáng vẻ đang bị trói tay trói chân của anh, ánh mắt mang theo ý cười.
“Đến đây đi, anh Tô cũng đã nói, sinh hoạt tình dục thích hợp, sẽ giúp ích cho tâm trạng của em, ngoại trừ anh, em còn có lựa chọn khác sao?”
Lời nói của cô khiến cho Phong Hành Diễm gần như không thể tin vào tai mình! Sau đó giống như bị kích thích, trái tim anh đập thình thịch, đồng thời hai mắt cũng khôi phục thần thái!
“Em dĩ nhiên là không có! Ngoại trừ anh, đàn ông trên thế giới này, em đừng mơ tưởng!”
Thấy cuối cùng anh cũng khôi phục thần thái, Thương Trăn sâu xa thở dài: “Làm sao bây giờ, cả hai đời em đều bị anh ăn đến sít sao, em cảm thấy mình thật thất bại, không cam lòng…”
Lời nói của cô ẩn chứa ngọt ngào, quá mức sung sướng khiến cho Phong Hành Diễm gần như không thở nổi, cơ thể của anh không khỏi nghiêng về phía cô, hai mắt càng lúc càng sáng.
“… Rõ ràng là anh bị em ăn đến sít sao, em đó, người phụ nữ đáng giận này, anh nhất định sẽ yêu thương em thật tốt.”
Sau khi nói xong, anh liền bắt đầu cởi trói dây thừng ở phía sau, bởi vì ngay từ đầu đã nói, dây thừng chỉ được thắt hờ, lúc này đây, Thương Trăn ở ngay trước mặt anh, dáng vẻ mặc người đến hái.
Chương 367: Mặc người đến hái
/517
|