Chương 366: Bắt gian
Phong Hành Diễm nhỏ giọng thở hổn hển, cơ thể của anh trở nên rất mẫn cảm, nhưng kỳ lạ lạ, đầu óc của anh không có bao nhiêu hỗn loạn, anh thậm chí còn cảm thấy loại thuốc kích dục này căn bản không có bao nhiêu tác dụng, bởi vì bên cạnh anh đang có một người phụ nữ xinh đẹp, mặc trang phục hở hang, nhưng anh lại không hề có cảm giác xúc động, thật ra, anh uống phải uống giả sao?
Martha nhanh chóng nuốt nước miếng, Phong Hành Diễm không nhìn thấy dáng vẻ của chính mình, cho nên anh không rõ ràng, nhưng ở trong mắt Martha, lúc này, Phong Hành Diễm không còn dáng vẻ tránh xa người ngàn dặm như ngày thường, cũng không còn cảm giác xa cách cao cao tại thượng, anh giống như một thiên sứ đi lạc vào nhân gian khiến cho người ta cảm thấy tim đập thình thịch.
Nhất là khi anh ngẫu nhiên phát ra tiếng thở dốc bị đè nén, khiến gương mặt của Martha đỏ bừng, lúc trói tay anh lại, cô ta vô thức dùng thêm mấy phần sức lực, vốn dĩ đã nói chỉ trói hờ, lúc này cô ta lại theo bản năng trói chặt.
…
“Chị Thương… Chị Thương! Cầu xin chị đấy, em thật sự rất lo lắng cho anh họ!”
Phong Tiểu Duyệt quả thật không có biện pháp nào, cô ấy hoàn toàn không nghĩ đến, Thương Trăn nghe được tin tức khiếp sợ như vậy, thế mà vẫn thờ ơ, trong lúc cuống cuồng, diễn xuất của cô ấy ngày càng vụng về, khiến cho người ta chỉ liếc mắt một cái liền xem thấu.
Trong lòng Thương Trăn đã đại khái rõ ràng kế hoạch của bọn họ, điều này khiến cô có cảm giác không xong…
Bởi vì cô còn chưa nghĩ ra nên xử lý tình cảm giữa cô và Phong Hành Diễm như thế nào, đã từng thật thật giả giả, gần đây lại lên xuống chập trùng, khiến cho cô rơi vào trong một loại giai đoạn hỗn loạn, không biết nên làm sao.
Cho dù Phong Hành Diễm rất cố gắng đến gần cô, cô vẫn không hạ được quyết tâm đi một bước kia.
Vì thế lúc này đây, cô mới có thể do dự như vậy.
Phong Tiểu Duyệt đã nói hết lời, nhìn thấy từ đầu đến cuối, Thương Trăn vẫn giữ vẻ mặt hờ hững nhìn chằm chằm một chỗ, giống như căn bản không có nghe những gì cô ấy nói vào tai. Nhìn thấy dáng vẻ này của cô, Phong Tiểu Duyệt đột nhiên cảm thấy ủy khuất, ủy khuất này không phải bởi vì chính mình không lấy được chiếc xe thể thao đắt tiền theo cam kết với Phong Hành Diễm, mà chính là cảm thấy ủy khuất thay cho Phong Hành Diễm.
Anh họ của cô ấy ưu tú như thế, thích Thương Trăn nhiều như vậy, luôn quan tâm cô, tất cả những điều này, cô ấy đều nhìn thấy ở trong mắt.
Nhưng Thương Trăn thì sao? Cô ấy căn bản không nhìn ra được Thương Trăn có chút nào quan tâm đến anh trai cô ấy, anh họ vì muốn có được cô, ngay cả loại chuyện ngu ngốc như uống thuốc kích dục cũng sẵn lòng thử, nếu như không phải là không có biện pháp nào, sao anh có thể làm như vậy?
Anh thâm tình như vậy, còn Thương Trăn, từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, cô ấy thật sự cảm thấy không đáng thay cho Phong Hành Diễm!
“Thật ra chị căn bản không quan tâm đến anh họ, đúng không?” Ở một góc hẻo lánh trong bữa tiệc, sắc mặt Phong Tiểu Duyệt đột nhiên lạnh lùng: “Nếu không, làm sao em khuyên chị lâu như thế, vì sao chị vẫn không bị lay động?”
Thương Trăn nghiêng đầu nhìn cô ấy, trong đôi mắt sáng kia lóe lên ánh sáng nhỏ, khiến cho người ta không nhìn rõ.
“Chị không đi, bởi vì chị cảm thấy anh ấy không có việc gì.”
Phong Tiểu Duyệt đột nhiên nở nụ cười gằn, lớn tiếng nói: “Chị quá lý trí rồi? Đều nói quan tâm quá sẽ bị loạn, xem ra, chị căn bản không có chút nào quan tâm đến anh ấy! Em nhìn lầm chị rồi.”
Phong Tiểu Duyệt nói xong liền quay đầu bước đi, cô ấy không còn cảm thấy Thương Trăn xinh đẹp nữa, cũng không cảm thấy Thương Trăn thích hợp với anh họ, người phụ nữ máu lạnh vô tình này, căn bản không xứng làm vợ anh họ!
Nhưng cô ấy vừa mới đi được một, hai bước, tay đã bị người ta kéo lại.
Phong Tiểu Duyệt quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt mờ mịt của Thương Trăn.
…
Phong Hành Diễm đợi một lúc lâu nhưng không thấy Thương Trăn đến, có chút cười tự giễu, đúng thế… Có lẽ Trăn Trăn đã sớm đoán được anh muốn làm gì, cô không đến cũng là hợp tình hợp lý.
May mắn dược tính của thuốc không quá mạnh, anh có thể vượt qua được, chỉ là trong lòng cảm thấy mất mát, giống như mất đi một góc, đau đớn không thôi.
Martha thấy Thương Trăn vẫn luôn không đến, trong lòng mừng thầm! Đây chính là cơ hội.
Đôi mắt hạnh của cô ta lén nhìn Phong Hành Diễm…Bởi vì nóng, ba cúc áo sơ mi của anh đã bị cởi ra, cơ ngực rắn chắc lộ ra bên ngoài, làn da trắng nõn bởi vì dược tính của thuốc mà biến thành màu mật ong quyến rũ, trước ngực chập trùng, phần ngư nhân tuyến hoàn mỹ căng lên, đi xuống phía dưới khiến cho người ta tưởng tượng xa vời.
(Nhân ngư tuyến là chỉ phần cơ bụng hai bên xương chậu tạo thành hình chữ V.)
Một người cực phẩm như thế, bây giờ đang bị trói chặt, nằm ngửa trên giường, hai mắt mông lung, dáng vẻ không cách nào phản kháng, sao có thể khiến người ta không rục rịch được?
Trong lúc nhất thời, Martha bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, cô ta thế mà chậm rãi vươn tay về phía anh.
“Cô làm gì thế?”
Đôi mắt vẫn luôn khép hờ của Phong Hành Diễm đột nhiên mở ra, trong mắt không chút mê mang, mà chính là vô cùng lạnh lẽo, giống như ẩn chứa lưỡi dao sắc bén!
Martha bị ánh mắt của anh dọa cho thu tay lại! Nhưng nhớ đến tình hình hiện tại của anh, cô ta lại có gan nói: “Đã lâu như thế rồi, chỉ sợ vị hôn thê của anh sẽ không đến, nhưng em biết loại thuốc này, tác dụng rất dữ dội, anh chịu đựng như thế, còn không bằng cùng em…”
Cô ta vừa nói vừa đến gần, sau cùng cười lấy lòng: “Anh khó chịu như thế, hay là để em giúp anh, dù sao hình như vị hôn thê kia của anh không quan tâm đến anh cho lắm, không có cô ta, nhưng còn có em…”
Một câu “Không quan tâm” của cô ta khiến cho trái tim Phong Hành Diễm bỗng nhiên cảm thấy chua xót! Vốn dĩ đã cảm thấy khó chịu, trong nháy mắt, tim anh giống như vỡ ra một lỗ hổng lớn, lạnh đến thấu xương, khiến cho cả người anh đều chịu đựng run rẩy!
“Đi ra!”
Anh từ chối, nhưng ở trong mắt Martha lại không đáng nhắc đến, cho dù tình cảm của Phong Hành Diễm đối với Thương Trăn có kiên định đến đâu, nhưng một khi anh đã uống thuốc, ở trước mặt lại là một cô gái xinh đẹp, gợi cảm như thế, trừ khi anh không có năng lực, nếu không làm sao có thể nhịn được?
Cho nên cô ta cười, càng thêm đến gần: “Đừng mà, dù sao vị hôn thê của anh cũng không biết, chẳng qua cho dù cô ta biết, chỉ sợ cũng sẽ không để ý…”
Câu nói này khiến cho Phong Hành Diễm bỗng nhiên nhắm mắt, sau đó lại tức giận mở mắt ra.
“Tôi bảo cô cút ra!”
Giọng nói lạnh lùng của anh dọa cho Martha không còn có tâm tư kiều diễm gì nữa.
Nhưng rất nhanh lại cảm thấy ủy khuất, cô ta còn nhỏ tuổi, ngày thường đều được người ta cưng chiều, chưa từng bị đối xử như thế!
Cho nên cô ta đứng lên, lấy hết dũng khí, lớn tiếng nói.
“Sao thế? Em nói sai gì sao? Chỉ cần cô ta có chút quan tâm anh, cô ta sẽ không máu lạnh vô tình như thế! Anh luôn nhận định cô ta là vị hôn thê của mình, chẳng lẽ đây chỉ là mong muốn đơn phương của anh thôi sao?”
Lời cô ta nói khiến Phong Hành Diễm nắm chặt đôi tay đang bị trói ở sau lưng.
Giờ phút này, anh cảm thấy rất khuất nhục, nhưng lại không thể phản bác được một chữ nào.
Trăn Trăn là vị hôn thê của anh sao? Mọi thứ trước mặt đều là do anh nỗ lực giành lấy, nhưng nói cho cùng, có lẽ đây chính là mong muốn đơn phương của anh…
“Cô gái này, hạ khẩu lưu đức.” (Hạ khẩu lưu đức: Nói chuyện không nên chanh chua, đừng nên nói những lời tổn thương người khác.)
Giọng nói đặc thù của Thương Trăn vang lên, khiến cho hai người trong phòng đều giật mình!
Martha hoảng hốt quay đầu lại, trong nháy mắt khi nhìn Thương Trăn, cô ta thoáng một cái liền bị vẻ đẹp của cô chế trụ, có loại cảm giác không thể nhìn thẳng vào đối phương.
“Cô… Cô chính là…”
“Đúng thế.” Thương Trăn hít sâu một hơi, có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi chính là vị hôn thê máu lạnh vô tình trong miệng cô, tuy tôi đến muộn, nhưng vẫn tới, mời cô đi cho.”
Lúc cô nói ra những lời này, dáng vẻ thong dong, dường như Martha chính là một đứa nhỏ bốc đồng, cho dù cô ta muốn ngủ với người đàn ông của cô, đây cũng chỉ là trò đùa dai.