Chương 260.1: Giáo huấn nhỏ
Anh ta hỏi như thế chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lẽo của mọi người, lúc này, lần đầu tiên trong đời Văn Cát mới có loại cảm giác sợ hãi khi đá trúng sắt.
Văn Thái Bình rất muốn từ trên mặt của Phong Hành Diễm nhìn thấy được chuyển biến tốt đẹp, nhưng không có, trên mặt anh chỉ có bất mãn, giống như yêu cầu của Thương Trăn vẫn còn quá nhẹ, Phong Hành Diễm thật sự muốn cho Văn Cát đền mạng mới tốt.
Văn Thái Bình nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, sau cùng gần như là cầu xin nói: “Cậu Phong, nhất định phải như thế sao?”
Phong Hành Diễm cười lạnh, anh vẫy tay, Bàng Thất mang một chiếc gậy sắt đến.
“Chú muốn tự mình ra tay, hay là người của tôi vất vả thay chú?”
Văn Cát nghe thấy thế liền nhảy dựng lên: “Phong Hành Diễm! Hiện tại là xã hội pháp trị, anh dám đối xử với tôi như thế sao? Anh làm như thế là lạm dụng hình phạt riêng! Tôi muốn đi kiện anh.”
Anh ta còn chưa nói xong, Văn Thái Bình đột nhiên cầm gậy sắt trong tay, hung ác đánh anh ta một cái! Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, Văn Cát hét lên một tiếng, quỳ một chân xuống đất, tay ôm chân không ngừng rên rỉ.
“Cha! Cha… Cha dựa vào cái gì mà đánh con! Thương Trăn không bị sao hết!”
“Nghịch tử!” Văn Thái Bình hít sâu một hơi, hai tay run rẩy, nhưng đáng tiếc, ánh mắt Phong Hành Diễm vẫn lạnh lùng như cũ.
Là ông ta ngu ngốc, Phong Hành Diễm không phải Phong Tứ Hải, tuy Phong Tứ Hải cũng dứt khoát quyết đoán, nhưng giống như tên ông ấy, tứ hải giai hữu (mọi người đều là bạn), điều này có lẽ liên quan đến cách giáo dục của gia chủ thế hệ trước.
Nhưng Phong Hành Diễm thì không giống thế, tuy tuổi của anh còn trẻ, nhưng làm việc tàn nhẫn, không để đường lui, khác hẳn với những gia chủ đời trước của nhà họ Phong, anh cũng là người dứt khoát quyết đoán, hơn nữa còn đặc biệt không thích quanh co lòng vòng, càng không thích giữ lại kẻ thù, kết cục của nhà họ Vạn chính là minh chứng tốt nhất!
Nếu nói đến giao tình, trước đó quan hệ giữa nhà họ Nhạc và nhà họ Phong không tốt ư? Sau cùng còn phải bán đi con gái của mình mới không bị phá sản, cho nên cũng không thể thể dùng giao tình để nói với Phong Hành Diễm!
Nói cho cùng là ông ta đã giả, phương thức xử lý không giống với người trẻ tuổi bây giờ.
Sau khi trong lòng ông ta mệt mỏi liền cảm thấy còn có chút may mắn, gãy một chân, hẳn là đủ rồi?
Nhưng lông mày của Thương Trăn chưa từng giãn ra.
“Ngài Văn, thành ý của ông, tôi đã nhận được.” Cô khẽ cười nói: “Một cái chân khác, ông vẫn nên giao cho tôi xử lý đi, dù sao người của tôi cũng chuyên nghiệp hơn, sẽ không lỡ tay làm bị thương.”
Những lời nói tàn nhẫn của cô khiến cho Văn Cát kêu lên.
“Con khốn này! Chẳng phải cô không có việc gì đó sao? Cô dám làm thế với tôi! Cô chờ đó, đợi có cơ hội, tôi nhất đinh…”
Câu nói tiếp theo của anh ta không thể nói ra được, bởi vì Văn Thái Bình đã che kín miệng anh ta, ông ta không hy vọng một gậy vừa rồi là đánh uổng công, cho dù Văn Cát có hư hỏng, đó cũng là đứa con trai mà ông ta yêu thương trong nhiều năm.
Thương Trăn đứng dậy.
“Ngài Văn, tuy rất đáng tiếc, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu như ông cứ tiếp tục như thế, mạng sống của anh Văn đây, rất có thể sẽ bị chính anh ta chơi đùa đến mức mất đi.”
Mặc dù lời nói của Thương Trăn giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng rất hiện thực, giây phút này, Văn Thái Bình dường như già đi mười tuổi.
Trong mắt Thương Trăn lóe lên sự lạnh lùng chế giễu, cô dễ dàng nhận lấy chiếc gậy sắt trong tay Văn Thái Bình.
“Vẫn nên để tôi đến làm thì hơn, một người phụ nữ như tôi xuống tay sẽ nhẹ hơn, đây cũng là chuyện giữa tôi và Văn Cát.”
Văn Thái Bình có chút do dự, Phong Hành Diễm đã lạnh lùng nói.
“Hiện tại không nỡ rồi hả? Lúc Văn Cát tổn thương đến con của tôi thì sao?”
Văn Thái Bình lập tức cắn răng nói: “Vậy làm phiền cô Thương giúp tôi dạy dỗ thằng bé!”
Trước kia ông ta cảm thấy Văn Cát nghịch ngợm, nhưng còn cho rằng anh ta vẫn giữ được phần lý trí cơ bản, thế nhưng chuyện lần này nói cho ông ta biết, nếu cứ tiếp tục như thế, không chỉ bản thân anh ta tìm đường chết, làm không tốt, cả nhà họ Văn đều bị anh ta kéo theo đi tìm đường chết.
“Không cần khách sáo, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực.”
Anh ta hỏi như thế chỉ đổi lại ánh mắt lạnh lẽo của mọi người, lúc này, lần đầu tiên trong đời Văn Cát mới có loại cảm giác sợ hãi khi đá trúng sắt.
Văn Thái Bình rất muốn từ trên mặt của Phong Hành Diễm nhìn thấy được chuyển biến tốt đẹp, nhưng không có, trên mặt anh chỉ có bất mãn, giống như yêu cầu của Thương Trăn vẫn còn quá nhẹ, Phong Hành Diễm thật sự muốn cho Văn Cát đền mạng mới tốt.
Văn Thái Bình nắm chặt tay, sau đó lại buông ra, sau cùng gần như là cầu xin nói: “Cậu Phong, nhất định phải như thế sao?”
Phong Hành Diễm cười lạnh, anh vẫy tay, Bàng Thất mang một chiếc gậy sắt đến.
“Chú muốn tự mình ra tay, hay là người của tôi vất vả thay chú?”
Văn Cát nghe thấy thế liền nhảy dựng lên: “Phong Hành Diễm! Hiện tại là xã hội pháp trị, anh dám đối xử với tôi như thế sao? Anh làm như thế là lạm dụng hình phạt riêng! Tôi muốn đi kiện anh.”
Anh ta còn chưa nói xong, Văn Thái Bình đột nhiên cầm gậy sắt trong tay, hung ác đánh anh ta một cái! Chỉ nghe thấy một tiếng vang giòn, Văn Cát hét lên một tiếng, quỳ một chân xuống đất, tay ôm chân không ngừng rên rỉ.
“Cha! Cha… Cha dựa vào cái gì mà đánh con! Thương Trăn không bị sao hết!”
“Nghịch tử!” Văn Thái Bình hít sâu một hơi, hai tay run rẩy, nhưng đáng tiếc, ánh mắt Phong Hành Diễm vẫn lạnh lùng như cũ.
Là ông ta ngu ngốc, Phong Hành Diễm không phải Phong Tứ Hải, tuy Phong Tứ Hải cũng dứt khoát quyết đoán, nhưng giống như tên ông ấy, tứ hải giai hữu (mọi người đều là bạn), điều này có lẽ liên quan đến cách giáo dục của gia chủ thế hệ trước.
Nhưng Phong Hành Diễm thì không giống thế, tuy tuổi của anh còn trẻ, nhưng làm việc tàn nhẫn, không để đường lui, khác hẳn với những gia chủ đời trước của nhà họ Phong, anh cũng là người dứt khoát quyết đoán, hơn nữa còn đặc biệt không thích quanh co lòng vòng, càng không thích giữ lại kẻ thù, kết cục của nhà họ Vạn chính là minh chứng tốt nhất!
Nếu nói đến giao tình, trước đó quan hệ giữa nhà họ Nhạc và nhà họ Phong không tốt ư? Sau cùng còn phải bán đi con gái của mình mới không bị phá sản, cho nên cũng không thể thể dùng giao tình để nói với Phong Hành Diễm!
Nói cho cùng là ông ta đã giả, phương thức xử lý không giống với người trẻ tuổi bây giờ.
Sau khi trong lòng ông ta mệt mỏi liền cảm thấy còn có chút may mắn, gãy một chân, hẳn là đủ rồi?
Nhưng lông mày của Thương Trăn chưa từng giãn ra.
“Ngài Văn, thành ý của ông, tôi đã nhận được.” Cô khẽ cười nói: “Một cái chân khác, ông vẫn nên giao cho tôi xử lý đi, dù sao người của tôi cũng chuyên nghiệp hơn, sẽ không lỡ tay làm bị thương.”
Những lời nói tàn nhẫn của cô khiến cho Văn Cát kêu lên.
“Con khốn này! Chẳng phải cô không có việc gì đó sao? Cô dám làm thế với tôi! Cô chờ đó, đợi có cơ hội, tôi nhất đinh…”
Câu nói tiếp theo của anh ta không thể nói ra được, bởi vì Văn Thái Bình đã che kín miệng anh ta, ông ta không hy vọng một gậy vừa rồi là đánh uổng công, cho dù Văn Cát có hư hỏng, đó cũng là đứa con trai mà ông ta yêu thương trong nhiều năm.
Thương Trăn đứng dậy.
“Ngài Văn, tuy rất đáng tiếc, nhưng tôi phải nói cho ông biết, nếu như ông cứ tiếp tục như thế, mạng sống của anh Văn đây, rất có thể sẽ bị chính anh ta chơi đùa đến mức mất đi.”
Mặc dù lời nói của Thương Trăn giống như đang cười trên nỗi đau của người khác, nhưng cũng rất hiện thực, giây phút này, Văn Thái Bình dường như già đi mười tuổi.
Trong mắt Thương Trăn lóe lên sự lạnh lùng chế giễu, cô dễ dàng nhận lấy chiếc gậy sắt trong tay Văn Thái Bình.
“Vẫn nên để tôi đến làm thì hơn, một người phụ nữ như tôi xuống tay sẽ nhẹ hơn, đây cũng là chuyện giữa tôi và Văn Cát.”
Văn Thái Bình có chút do dự, Phong Hành Diễm đã lạnh lùng nói.
“Hiện tại không nỡ rồi hả? Lúc Văn Cát tổn thương đến con của tôi thì sao?”
Văn Thái Bình lập tức cắn răng nói: “Vậy làm phiền cô Thương giúp tôi dạy dỗ thằng bé!”
Trước kia ông ta cảm thấy Văn Cát nghịch ngợm, nhưng còn cho rằng anh ta vẫn giữ được phần lý trí cơ bản, thế nhưng chuyện lần này nói cho ông ta biết, nếu cứ tiếp tục như thế, không chỉ bản thân anh ta tìm đường chết, làm không tốt, cả nhà họ Văn đều bị anh ta kéo theo đi tìm đường chết.
“Không cần khách sáo, tôi rất sẵn lòng cống hiến sức lực.”
Văn Cát không nghĩ tới, người cha vẫn luôn thu dọn cục diện rắc rối cho anh ta, thế mà lại từ bỏ anh ta rồi.
“Cha!”
“Cho dù anh có gọi như thế nào đều vô dụng!” Thương Trăn khẽ cười, chiếc gậy sắt từng chút rơi xuống trong lòng bàn tay cô: “Hiện tại, anh là của tôi…”
“Cô, con khốn này!”
“Bịch!”
Anh ta còn chưa nói xong, chiếc gậy trong tay Thương Trăn đã đột nhiên đánh xuống tay Văn Cát, rõ ràng độ cong không lớn, nhưng lại khiến cho Văn Cát kêu lên thảm thiết hơn lúc bị gãy chân.
“Ồ? Tôi xuống tay rất nhẹ mà…”
Trong lúc Thương Trăn đang nói chuyện, Văn Thái Bình đã đi lên, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng xắn tay áo Văn Cát lên, nhìn thấy chỗ khuỷu tay Văn Cát không có vết thương gì, hơn nữa vừa rồi lúc Thương Trăn xuống tay, nhìn bằng mắt thường đều biết là không nặng, Văn Cát cố ý lừa ông ta?
“Nghịch tử! Đến nước này rồi con còn không thành thật!” Rõ ràng đã không còn hy vọng gì, nhưng lúc này, Văn Cát vẫn còn chơi trò khôn vặt, Văn Thái Bình cảm thấy mệt mỏi.
Thương Trăn hơi nhướng mày: “Không sao chứ? Như vậy cũng tốt, tôi đơn giản chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học nhỏ.”
Văn Thái Bình lạnh lùng nói: “Cô Thương tiếp tục đi, tôi không quan tâm nữa!”
Văn Cát ở trên mặt đất đau đến mức không nói nên lời, nghe thấy cha anh ta nói như thế, giọng nói anh ta thay đổi, trừng to mắt.
“Thật sự rất đau, cha! Cha! Cha nhanh cứu con!”
“Bịch!”
Thương Trăn lại tùy ý đánh một gậy xuống, lần này, Văn Cát ngoại trừ hít một hơi lạnh, không còn phát ra tiếng âm thanh gì nữa.
Xác định sức lực của Thương Trăn nhỏ, chút đau ngoài da này, Văn Cát chịu đựng được, Văn Thái Bình dứt khoát xoay người nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng không nghĩ tới Văn Cát giống như cô ý, mỗi lần kêu lại thê thảm hơn.
Văn Cát rất muốn ngất xỉu, không biết Thương Trăn làm như thế nào, mỗi lần anh ta cảm thấy mình không chịu nổi, muốn chết, sau cùng vẫn không chết, cũng không ngất xỉu, nhưng đau nhức giống như không có tận cùng, khiến cho người ta muốn nổi điên.
Thương Trăn à! Thương Trăn! Con khốn này, anh ta nhất định phải giết chết cô!
“Có phải anh cảm thấy có nỗi khổ mà không nói ra được?”
Lúc Thương Trăn đánh xuống, cô nhỏ giọng nói một câu, đồng thời cũng liếc về phía Văn Thái Bình đang quay lưng lại đứng cách bọn họ không xa, nói: “Rõ ràng cứu tinh ở ngay trước mặt, nhưng ông ta cũng không tin anh, loại cảm giác này như thế nào?”
“Cô… Cô…” Văn Cát một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn cô.
Thương Trăn khẽ cười nói: “Có phải anh cảm thấy tôi là một người rất giỏi ngụy trang không? Thật ra, so với tôi, anh càng giỏi hơn, không phải sao? Cha của anh cho rằng, anh là một kẻ bất tài, chỉ biết chơi bời lêu lổng, đầu óc có vấn đề, nhưng nếu anh là một kẻ đầu óc có vấn đề, làm sao anh có thể nghĩ ra một kế hoạch chu toàn như thế?”
Gương mặt vặn vẹo của Văn Cát đột nhiên dừng lại.
“Ồ, đầu tiên anh để cho tôi rơi vào một cục diện tiến thoái lưỡng nan, lại để cho Phong Hành Diễm rơi vào tình huống lựa chọn như thế nào cũng sai, nếu không phải do Phong Hành Diễm phóng hỏa, hiện tại tình trạng của tôi như thế nào còn rất khó nói, anh thông minh lại ác độc như thế, làm sao có thể là một kẻ chơi bời lêu lổng? Anh chỉ là không chịu trách nhiệm mà thôi, ngoại trừ có thù tất báo, ngoại trừ gặp rắc rối, anh chỉ là một phế vật khiến cho người ta buồn nôn mà thôi.”
“Thương Trăn!”
Văn Cát đột nhiên bạo phát giữ lấy cổ Thương Trăn, lại bị Phong Hành Diễm đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhanh chóng giữ cổ tay anh ta lại.
Phong Hành Diễm vặn tay, cổ tay Văn Cát liền bị trật, mềm nhũn rũ xuống, khiến anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thương Trăn cười đứng dậy: “Được rồi, không cần thiết đánh gãy một chân khác của anh ta nữa, dù sao đánh hai cái, tôi đã bớt giận rồi, tránh cho anh ta phải chịu thêm đau đớn.”
“Cha!”
“Cho dù anh có gọi như thế nào đều vô dụng!” Thương Trăn khẽ cười, chiếc gậy sắt từng chút rơi xuống trong lòng bàn tay cô: “Hiện tại, anh là của tôi…”
“Cô, con khốn này!”
“Bịch!”
Anh ta còn chưa nói xong, chiếc gậy trong tay Thương Trăn đã đột nhiên đánh xuống tay Văn Cát, rõ ràng độ cong không lớn, nhưng lại khiến cho Văn Cát kêu lên thảm thiết hơn lúc bị gãy chân.
“Ồ? Tôi xuống tay rất nhẹ mà…”
Trong lúc Thương Trăn đang nói chuyện, Văn Thái Bình đã đi lên, trong lòng nóng như lửa đốt, vội vàng xắn tay áo Văn Cát lên, nhìn thấy chỗ khuỷu tay Văn Cát không có vết thương gì, hơn nữa vừa rồi lúc Thương Trăn xuống tay, nhìn bằng mắt thường đều biết là không nặng, Văn Cát cố ý lừa ông ta?
“Nghịch tử! Đến nước này rồi con còn không thành thật!” Rõ ràng đã không còn hy vọng gì, nhưng lúc này, Văn Cát vẫn còn chơi trò khôn vặt, Văn Thái Bình cảm thấy mệt mỏi.
Thương Trăn hơi nhướng mày: “Không sao chứ? Như vậy cũng tốt, tôi đơn giản chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học nhỏ.”
Văn Thái Bình lạnh lùng nói: “Cô Thương tiếp tục đi, tôi không quan tâm nữa!”
Văn Cát ở trên mặt đất đau đến mức không nói nên lời, nghe thấy cha anh ta nói như thế, giọng nói anh ta thay đổi, trừng to mắt.
“Thật sự rất đau, cha! Cha! Cha nhanh cứu con!”
“Bịch!”
Thương Trăn lại tùy ý đánh một gậy xuống, lần này, Văn Cát ngoại trừ hít một hơi lạnh, không còn phát ra tiếng âm thanh gì nữa.
Xác định sức lực của Thương Trăn nhỏ, chút đau ngoài da này, Văn Cát chịu đựng được, Văn Thái Bình dứt khoát xoay người nhắm mắt làm ngơ.
Nhưng không nghĩ tới Văn Cát giống như cô ý, mỗi lần kêu lại thê thảm hơn.
Văn Cát rất muốn ngất xỉu, không biết Thương Trăn làm như thế nào, mỗi lần anh ta cảm thấy mình không chịu nổi, muốn chết, sau cùng vẫn không chết, cũng không ngất xỉu, nhưng đau nhức giống như không có tận cùng, khiến cho người ta muốn nổi điên.
Thương Trăn à! Thương Trăn! Con khốn này, anh ta nhất định phải giết chết cô!
“Có phải anh cảm thấy có nỗi khổ mà không nói ra được?”
Lúc Thương Trăn đánh xuống, cô nhỏ giọng nói một câu, đồng thời cũng liếc về phía Văn Thái Bình đang quay lưng lại đứng cách bọn họ không xa, nói: “Rõ ràng cứu tinh ở ngay trước mặt, nhưng ông ta cũng không tin anh, loại cảm giác này như thế nào?”
“Cô… Cô…” Văn Cát một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể dùng ánh mắt ác độc trừng mắt nhìn cô.
Thương Trăn khẽ cười nói: “Có phải anh cảm thấy tôi là một người rất giỏi ngụy trang không? Thật ra, so với tôi, anh càng giỏi hơn, không phải sao? Cha của anh cho rằng, anh là một kẻ bất tài, chỉ biết chơi bời lêu lổng, đầu óc có vấn đề, nhưng nếu anh là một kẻ đầu óc có vấn đề, làm sao anh có thể nghĩ ra một kế hoạch chu toàn như thế?”
Gương mặt vặn vẹo của Văn Cát đột nhiên dừng lại.
“Ồ, đầu tiên anh để cho tôi rơi vào một cục diện tiến thoái lưỡng nan, lại để cho Phong Hành Diễm rơi vào tình huống lựa chọn như thế nào cũng sai, nếu không phải do Phong Hành Diễm phóng hỏa, hiện tại tình trạng của tôi như thế nào còn rất khó nói, anh thông minh lại ác độc như thế, làm sao có thể là một kẻ chơi bời lêu lổng? Anh chỉ là không chịu trách nhiệm mà thôi, ngoại trừ có thù tất báo, ngoại trừ gặp rắc rối, anh chỉ là một phế vật khiến cho người ta buồn nôn mà thôi.”
“Thương Trăn!”
Văn Cát đột nhiên bạo phát giữ lấy cổ Thương Trăn, lại bị Phong Hành Diễm đang đứng ở bên cạnh nhìn chằm chằm nhanh chóng giữ cổ tay anh ta lại.
Phong Hành Diễm vặn tay, cổ tay Văn Cát liền bị trật, mềm nhũn rũ xuống, khiến anh ta kêu lên một tiếng thảm thiết.
Thương Trăn cười đứng dậy: “Được rồi, không cần thiết đánh gãy một chân khác của anh ta nữa, dù sao đánh hai cái, tôi đã bớt giận rồi, tránh cho anh ta phải chịu thêm đau đớn.”