Chương 259.1: Gãy chân
Ngày hôm sau, trong thành phố Hải Trung lại một lần nữa có tin tức lớn liên quan đến Thương Trăn.
Ngay từ đầu, tất cả người nhà họ Vạn đều cho rằng người phụ nữ lăn lộn với rất nhiều đàn ông trong một căn phòng là Thương Trăn, còn cười Phong Hành Diễm bị đội nón xanh.
Sau khi Phong Hành Diễm phóng hỏa, một Thương Trăn từ trên trời rơi xuống, so sánh hai người phụ nữ, lời đồn đại tự sụp đổ, người phụ nữ giả mạo kia bị Phong Hành Diễm cưỡng ép đi chỉnh hình, anh không cho phép có người dùng gương mặt của Thương Trăn giả danh lừa gạt. Còn chuyện phóng hỏa không giải quyết được gì, ngoại trừ Vạn Thanh Thanh, căn bản không có ai để ý.
Hơn nữa rất nhiều khách mời đến dự tiệc đều hận Vạn Thanh Thanh, dứt khoát cắt đứt liên lạc với cô ta, có thể thấy được oán khí lớn bao nhiêu.
Vạn Thanh Thanh bị buộc tội cung cấp địa điểm hút ma túy, bị phạt một năm, mà ngày đó, những người xuất hiện trong mật thất đều có thân phận đặc thù trước công chúng, bị phát hiện tụ tập hút ma túy, hơn nữa còn dâm loạn, không nói đến một số người bị cách chức điều tra, còn bị phạt tù có thời hạn từ nửa tháng đến ba tháng.
Đối với kết quả này, Phong Hành Diễm không quá hài lòng, nhất là khi biết Văn Cát dùng súng buộc Thương Trăn chơi trò mèo vờn chuột, còn bày ra kế hoạch độc ác như thế để đối phó với cô, thiếu chút nữa khiến cô thân bại danh liệt, càng biết càng không thể tha thứ.
Rất nhanh, người nhà họ Văn liền dẫn theo Văn Cát đến cửa xin lỗi.
Văn Thái Bình là một người gia chủ hơn 60 tuổi, có quan hệ với đời trước của nhà họ Phong khá tốt, nhưng bởi vì già mới có con, cho nên rất dung túng với Văn Cát, lần này biết anh ta cắn thuốc, còn làm bị thương người không nên bị thương, lần đầu tiên dùng gia pháp với anh ta, đồng thời dẫn anh ta đến cửa.
Phong Tứ Hải không tiện ra mặt, Lý Uyển Oánh lại căm thù loại người như Văn Cát đến tận xương tủy, sau cùng vẫn là Thương Trăn và Phong Hành Diễm tự mình gặp anh ta.
Chẳng qua mới có mấy ngày, địa vị liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Cậu Phong, cậu Phong… Cậu nể mặt chú Văn một lần này đi, tên súc sinh này bị tiện nhân Vạn Thanh Thanh xúi giục, cho nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn đó, ở nhà, chú đã dùng gia pháp với thằng bé, lần này, thằng bé thật sự biết sai rồi!”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng, ngồi ở sofa trên cao, vẻ mặt lạnh lùng chế giễu, ẩn chứa sắc bén.
Thương Trăn ngồi một bên, nghe thấy vậy liền cười. Ăn thiệt thòi lớn như thế, một khi kế hoạch của Văn Cát và Vạn Thanh Thanh thành công, đừng nói là đến cửa nhận tội, không nói đến nhà họ Phong bị bêu xấu, thanh danh của cô cũng bị mất, nhà họ Văn cho rằng, chỉ dùng gia pháp là xong việc?
“Ngài Văn, ông có biết con của ông muốn làm gì tôi không?” Thương Trăn lên tiếng khiến bắp thịt trên mặt Văn Thái Bình giật một cái.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy áy náy, vội vàng hướng về phía Thương Trăn xin lỗi.
“Xin lỗi cô Thương… Con trai của tôi, đầu óc thằng bé có vấn đề, khi đó thằng bé lại cắn thuốc, căn bản không biết mình đang làm gì…”
“Đầu óc cha mới có vấn đề!”
Vốn dĩ đang bày ra vẻ mặt chết lặng, Văn Cát đột nhiên không nhịn được nói một câu làm cho Văn Thái Bình tức giận đến mức sắc mặt thay đổi: “Tên nghịch tử này! Con im miệng!”
“Được rồi…” Thương Trăn xua tay, ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn xem ông dạy dỗ con mình như thế nào, Văn Cát và Vạn Thanh Thanh bày ra kế hoạch độc ác để hại tôi, nếu không phải có A Diễm, nếu không phải mệnh của tôi lớn, cho dù sống sót thì thanh danh cũng bị mất, hôn sự cũng bị hủy, hơn nữa…”
Thương Trăn cười xấu xa, đưa tay lên sờ bụng của mình: “Có phải các người đã quên, tôi là người đang mang thai không?”
Lời nói của Thương Trăn khiến cho Văn Thái Bình giật mình, nếu Thương Trăn không nhắc đến, ông ta thật đúng là đã quên mất.
Ngày hôm sau, trong thành phố Hải Trung lại một lần nữa có tin tức lớn liên quan đến Thương Trăn.
Ngay từ đầu, tất cả người nhà họ Vạn đều cho rằng người phụ nữ lăn lộn với rất nhiều đàn ông trong một căn phòng là Thương Trăn, còn cười Phong Hành Diễm bị đội nón xanh.
Sau khi Phong Hành Diễm phóng hỏa, một Thương Trăn từ trên trời rơi xuống, so sánh hai người phụ nữ, lời đồn đại tự sụp đổ, người phụ nữ giả mạo kia bị Phong Hành Diễm cưỡng ép đi chỉnh hình, anh không cho phép có người dùng gương mặt của Thương Trăn giả danh lừa gạt. Còn chuyện phóng hỏa không giải quyết được gì, ngoại trừ Vạn Thanh Thanh, căn bản không có ai để ý.
Hơn nữa rất nhiều khách mời đến dự tiệc đều hận Vạn Thanh Thanh, dứt khoát cắt đứt liên lạc với cô ta, có thể thấy được oán khí lớn bao nhiêu.
Vạn Thanh Thanh bị buộc tội cung cấp địa điểm hút ma túy, bị phạt một năm, mà ngày đó, những người xuất hiện trong mật thất đều có thân phận đặc thù trước công chúng, bị phát hiện tụ tập hút ma túy, hơn nữa còn dâm loạn, không nói đến một số người bị cách chức điều tra, còn bị phạt tù có thời hạn từ nửa tháng đến ba tháng.
Đối với kết quả này, Phong Hành Diễm không quá hài lòng, nhất là khi biết Văn Cát dùng súng buộc Thương Trăn chơi trò mèo vờn chuột, còn bày ra kế hoạch độc ác như thế để đối phó với cô, thiếu chút nữa khiến cô thân bại danh liệt, càng biết càng không thể tha thứ.
Rất nhanh, người nhà họ Văn liền dẫn theo Văn Cát đến cửa xin lỗi.
Văn Thái Bình là một người gia chủ hơn 60 tuổi, có quan hệ với đời trước của nhà họ Phong khá tốt, nhưng bởi vì già mới có con, cho nên rất dung túng với Văn Cát, lần này biết anh ta cắn thuốc, còn làm bị thương người không nên bị thương, lần đầu tiên dùng gia pháp với anh ta, đồng thời dẫn anh ta đến cửa.
Phong Tứ Hải không tiện ra mặt, Lý Uyển Oánh lại căm thù loại người như Văn Cát đến tận xương tủy, sau cùng vẫn là Thương Trăn và Phong Hành Diễm tự mình gặp anh ta.
Chẳng qua mới có mấy ngày, địa vị liền phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất.
“Cậu Phong, cậu Phong… Cậu nể mặt chú Văn một lần này đi, tên súc sinh này bị tiện nhân Vạn Thanh Thanh xúi giục, cho nên mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn đó, ở nhà, chú đã dùng gia pháp với thằng bé, lần này, thằng bé thật sự biết sai rồi!”
Phong Hành Diễm hừ một tiếng, ngồi ở sofa trên cao, vẻ mặt lạnh lùng chế giễu, ẩn chứa sắc bén.
Thương Trăn ngồi một bên, nghe thấy vậy liền cười. Ăn thiệt thòi lớn như thế, một khi kế hoạch của Văn Cát và Vạn Thanh Thanh thành công, đừng nói là đến cửa nhận tội, không nói đến nhà họ Phong bị bêu xấu, thanh danh của cô cũng bị mất, nhà họ Văn cho rằng, chỉ dùng gia pháp là xong việc?
“Ngài Văn, ông có biết con của ông muốn làm gì tôi không?” Thương Trăn lên tiếng khiến bắp thịt trên mặt Văn Thái Bình giật một cái.
Vẻ mặt ông ta tràn đầy áy náy, vội vàng hướng về phía Thương Trăn xin lỗi.
“Xin lỗi cô Thương… Con trai của tôi, đầu óc thằng bé có vấn đề, khi đó thằng bé lại cắn thuốc, căn bản không biết mình đang làm gì…”
“Đầu óc cha mới có vấn đề!”
Vốn dĩ đang bày ra vẻ mặt chết lặng, Văn Cát đột nhiên không nhịn được nói một câu làm cho Văn Thái Bình tức giận đến mức sắc mặt thay đổi: “Tên nghịch tử này! Con im miệng!”
“Được rồi…” Thương Trăn xua tay, ngồi trên sofa, vắt chéo hai chân, lạnh lùng nói: “Tôi không muốn xem ông dạy dỗ con mình như thế nào, Văn Cát và Vạn Thanh Thanh bày ra kế hoạch độc ác để hại tôi, nếu không phải có A Diễm, nếu không phải mệnh của tôi lớn, cho dù sống sót thì thanh danh cũng bị mất, hôn sự cũng bị hủy, hơn nữa…”
Thương Trăn cười xấu xa, đưa tay lên sờ bụng của mình: “Có phải các người đã quên, tôi là người đang mang thai không?”
Lời nói của Thương Trăn khiến cho Văn Thái Bình giật mình, nếu Thương Trăn không nhắc đến, ông ta thật đúng là đã quên mất.
Phong Hành Diễm cười nhạo một tiếng, khẽ nâng cằm nhìn xuống bọn họ: “Nếu như tôi không kịp thời đỡ được Trăn Trăn, cô ấy cứ thế rơi xuống đất, đứa bé này nhất định không giữ được, mà Văn Cát chính là kẻ đầu sỏ gây tội, trực tiếp mưu sát người thừa kế tiếp theo của nhà họ Phong! Một gia pháp thôi, thế mà các người còn có mặt mũi đến đây để bàn giao.”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho mồ hôi trên trán Văn Thái Bình không ngừng rơi xuống, ông ta ỷ vào giao tình bên trên sự nghiệp của hai nhà, còn có sự xem thường với phụ nữ, người nhà họ Văn cảm thấy mình hủy hoại một người phụ nữ cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng mưu hại đến người thừa kế tiếp theo? Sai lầm này có chút lớn.
Lúc này Văn Cát đột nhiên cười to: “Ha ha ha? Đứa nhỏ? Phong Hành Diễm, lời này của anh chỉ có thể lừa được một số kẻ ngu xuẩn như cha tôi mà thôi!”
Anh ta híp mắt dò xét Thương Trăn, ánh mắt không có ý tốt: “Tôi nhìn cô Thương này vẫn còn non lắm, cho dù không phải, cũng chưa chơi qua mấy lần, anh nói cô ta mang thai? Thật đúng là buồn cười, lần đầu tiên mang thai?”
Gặp phải tay chơi già đời như Văn Cát thật đúng là có chút không tốt, anh ta nhìn thấy sau khi Thương Trăn đi vào mật thất, đối với những người nam nữ trần truồng kia không hề có chút cảm giác nào, liền biết cô căn bản không có “mở mang đầu óc”, người phụ nữ như thế lại mang thai? Thật nực cười.
Anh ta không nhịn được miệng tiện, chế giễu Phong Hành Diễm: “Chẳng qua, Phong Hành Diễm, có phải anh không được? Bên cạnh có một cô gái xinh đẹp như thế, anh vậy mà còn có thể nhịn không động vào?”
“Con im miệng!”
Thấy trong nháy mắt, sắc mặt của Phong Hành Diễm trở nên rất đáng sợ, cuối cùng Văn Thái Bình thật sự nổi giận, Thương Trăn có mang thai hay không, chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là nhà họ Phong đã sớm tuyên bố về đứa nhỏ này, như vậy bọn họ không nhận cũng phải nhận, chuyện này khó giải quyết.
“… Cậu Phong, cậu cũng thấy rồi đó, đứa con này của tôi cái gì cũng không sợ! Cậu đừng so đo với thằng bé, chuyện lần này, nhà họ Văn chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tôi… Tôi sẽ đưa khu Hải Vương Mỹ ở thành phố Hải Trung…”
“Đủ rồi!”
Phong Hành Diễm lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, gương mặt căng cứng tràn đầy lửa giận.
“Nhà họ Phong chúng tôi không thiếu tiền, tôi không cần đền bù tổn thất bằng vật chất, anh ta muốn làm tổn thương đến con của tôi, chẳng lẽ không phải nên bồi thường mạng sao?”
Lời nói của Phong Hành Diễm giống như phán quyết tử hình cho Văn Cát, nhưng cố tình anh ta lại còn không biết, lúc thì nhìn chằm chằm trang trí trong phòng, lúc thì nhìn Thương Trăn, còn cho rằng Văn Thái Bình có thể giải quyết tốt hậu quả cho mình.
Thương Trăn nghĩ đến việc qua hai năm nữa Văn Cát sẽ tự mình tìm đường chết, cho nên ngăn cản Phong Hành Diễm.
“Không đến mức phải bồi thường mạng, chẳng qua tối hôm đó, anh Văn đây muốn bắn gãy chân tôi, làm nhục nhã tôi! Bây giờ, tôi không phải là người không nói đạo lý, nếu ngài Văn chịu đánh gãy chân anh ta ở trước mặt tôi, chuyện này coi như bỏ qua…”
“Trăn Trăn?”
Phong Hành Diễm có chút không hiểu, Thương Trăn ra hiệu cho anh an tâm, đừng nóng nảy, cười khanh khách nhìn Văn Thái Bình.
“Đánh gãy chân tôi? Chỉ dựa vào một thế gia hạng ba như cô, bò lên cao giả làm phượng hoàng cũng xứng sao?” Văn Cát không chút ý thức nào về nguy cơ, nếu Phong Hành Diễm thật sự để Thương Trăn làm như thế, đó chính là đối đầu với toàn bộ nhà họ Văn! Ngày thường, hai gia tộc bọn họ lui tới giao dịch mật thiết, nhiều một kẻ thù liền mất đi nhiều lợi ích, Văn Cát cảm thấy Phong Hành Diễm sẽ không làm cuộc mua bán lỗ vốn đó.
“Con im miệng!” Đây đã là lần thứ hai Văn Thái Bình quát lớn con trai bảo bối của mình, trên mặt ông ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không khỏi khẩn cầu Phong Hành Diễm.
“Cậu Phong… Tôi 40 tuổi mới có con trai, tôi…”
Trên thực tế, Phong Hành Diễm còn cảm thấy Thương Trăn quá ôn hòa, anh hừ lạnh: “Đánh gãy chân còn có thể lành lại, hơn nữa tôi nhớ được chú có hai người con trai?”
Cuối cùng Văn Cát cũng cảm thấy bất an, anh ta lùi lại một bước, khẩn trương nói: “Này! Phong Hành Diễm, anh làm thật đó hả?”
Lời nói của Phong Hành Diễm khiến cho mồ hôi trên trán Văn Thái Bình không ngừng rơi xuống, ông ta ỷ vào giao tình bên trên sự nghiệp của hai nhà, còn có sự xem thường với phụ nữ, người nhà họ Văn cảm thấy mình hủy hoại một người phụ nữ cũng không phải là chuyện to tát gì, nhưng mưu hại đến người thừa kế tiếp theo? Sai lầm này có chút lớn.
Lúc này Văn Cát đột nhiên cười to: “Ha ha ha? Đứa nhỏ? Phong Hành Diễm, lời này của anh chỉ có thể lừa được một số kẻ ngu xuẩn như cha tôi mà thôi!”
Anh ta híp mắt dò xét Thương Trăn, ánh mắt không có ý tốt: “Tôi nhìn cô Thương này vẫn còn non lắm, cho dù không phải, cũng chưa chơi qua mấy lần, anh nói cô ta mang thai? Thật đúng là buồn cười, lần đầu tiên mang thai?”
Gặp phải tay chơi già đời như Văn Cát thật đúng là có chút không tốt, anh ta nhìn thấy sau khi Thương Trăn đi vào mật thất, đối với những người nam nữ trần truồng kia không hề có chút cảm giác nào, liền biết cô căn bản không có “mở mang đầu óc”, người phụ nữ như thế lại mang thai? Thật nực cười.
Anh ta không nhịn được miệng tiện, chế giễu Phong Hành Diễm: “Chẳng qua, Phong Hành Diễm, có phải anh không được? Bên cạnh có một cô gái xinh đẹp như thế, anh vậy mà còn có thể nhịn không động vào?”
“Con im miệng!”
Thấy trong nháy mắt, sắc mặt của Phong Hành Diễm trở nên rất đáng sợ, cuối cùng Văn Thái Bình thật sự nổi giận, Thương Trăn có mang thai hay không, chuyện này không quan trọng, quan trọng chính là nhà họ Phong đã sớm tuyên bố về đứa nhỏ này, như vậy bọn họ không nhận cũng phải nhận, chuyện này khó giải quyết.
“… Cậu Phong, cậu cũng thấy rồi đó, đứa con này của tôi cái gì cũng không sợ! Cậu đừng so đo với thằng bé, chuyện lần này, nhà họ Văn chúng tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm, tôi… Tôi sẽ đưa khu Hải Vương Mỹ ở thành phố Hải Trung…”
“Đủ rồi!”
Phong Hành Diễm lạnh lùng cắt ngang lời ông ta, gương mặt căng cứng tràn đầy lửa giận.
“Nhà họ Phong chúng tôi không thiếu tiền, tôi không cần đền bù tổn thất bằng vật chất, anh ta muốn làm tổn thương đến con của tôi, chẳng lẽ không phải nên bồi thường mạng sao?”
Lời nói của Phong Hành Diễm giống như phán quyết tử hình cho Văn Cát, nhưng cố tình anh ta lại còn không biết, lúc thì nhìn chằm chằm trang trí trong phòng, lúc thì nhìn Thương Trăn, còn cho rằng Văn Thái Bình có thể giải quyết tốt hậu quả cho mình.
Thương Trăn nghĩ đến việc qua hai năm nữa Văn Cát sẽ tự mình tìm đường chết, cho nên ngăn cản Phong Hành Diễm.
“Không đến mức phải bồi thường mạng, chẳng qua tối hôm đó, anh Văn đây muốn bắn gãy chân tôi, làm nhục nhã tôi! Bây giờ, tôi không phải là người không nói đạo lý, nếu ngài Văn chịu đánh gãy chân anh ta ở trước mặt tôi, chuyện này coi như bỏ qua…”
“Trăn Trăn?”
Phong Hành Diễm có chút không hiểu, Thương Trăn ra hiệu cho anh an tâm, đừng nóng nảy, cười khanh khách nhìn Văn Thái Bình.
“Đánh gãy chân tôi? Chỉ dựa vào một thế gia hạng ba như cô, bò lên cao giả làm phượng hoàng cũng xứng sao?” Văn Cát không chút ý thức nào về nguy cơ, nếu Phong Hành Diễm thật sự để Thương Trăn làm như thế, đó chính là đối đầu với toàn bộ nhà họ Văn! Ngày thường, hai gia tộc bọn họ lui tới giao dịch mật thiết, nhiều một kẻ thù liền mất đi nhiều lợi ích, Văn Cát cảm thấy Phong Hành Diễm sẽ không làm cuộc mua bán lỗ vốn đó.
“Con im miệng!” Đây đã là lần thứ hai Văn Thái Bình quát lớn con trai bảo bối của mình, trên mặt ông ta lộ ra vẻ bất đắc dĩ, không khỏi khẩn cầu Phong Hành Diễm.
“Cậu Phong… Tôi 40 tuổi mới có con trai, tôi…”
Trên thực tế, Phong Hành Diễm còn cảm thấy Thương Trăn quá ôn hòa, anh hừ lạnh: “Đánh gãy chân còn có thể lành lại, hơn nữa tôi nhớ được chú có hai người con trai?”
Cuối cùng Văn Cát cũng cảm thấy bất an, anh ta lùi lại một bước, khẩn trương nói: “Này! Phong Hành Diễm, anh làm thật đó hả?”