Bốn ngày.
Chì cần bốn ngày, đủ để hủy hoàn toàn một người.
Nhưng thứ khiến Mộ An An bất ngờ là, Giang cầm đi từ cửa phòng tạm giam ra với tư thế què què.
Chân phải không có lực chống đỡ, hoàn toàn phải dùng chân trái để đi đường.
Mặc dù bất ngờ, nhưng biểu cảm Mộ An An rất bình tĩnh.
Mà Giang cầm vốn dĩ mang ánh
mắt suy sụp, vừa nhìn thấy Mộ An An thì lập tức kích động lên.
Cô ta một tay đập lên bàn, xông đến hét vào Mộ An An: “Mộ An An, bây giờ có phải cô rất đắc ý không? Tôi nói với cô, tôi không có thua, tôi không có, tôi không thua!”
Giang cầm gào thét như thế, khiến cho cánh cửa vừa được đóng lại lúc này bị mở ra lần nữa.
La Sâm mang vẻ mặt nghiêm túc tiến vào: “Tiểu thư An An!”
Mộ An An khoát tay: “Không sao,
đóng cửa lại.”
La Sâm hơi đắn đo, hắn liếc nhìn Giang cầm đang kích động đỏ mặt xông về phía Mộ An An.
Nhưng cuối cùng, La Sâm vẫn gật đầu: “Tôi đứng ở ngoài.”
Nói xong La Sâm lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cơ thể dính lên cửa.
Tai lắng nghe động tĩnh bên trong, một khi xảy ra gì đó thì có thể bảo đảm xông vào đó trong một giây.
Lúc này, ở trong phòng.
Giang cầm vẫn duy trì trạng thái kích động, nếu không phải bây giờ đang bị còng tay thi cô ta đã xông đến xé Mộ An An ra.
Giang cầm tiếp tục gào lên: “Mộ An An cô đừng có đắc ý, cô ngàn vạn lần đừng đắc ý! Tôi nói cho cô biết tôi vẫn là đại tiểu thư, cô đừng hòng thắng tôi. Cô là cái thá gì?”
“Tôi nói cô biết, cô là con của một con tiện nhân, cô mãi mãi ti tiện, mãi mãi chỉ có thể trốn trong góc nhìn tôi, nhìn tôi cao quý!”
“Cô chỉ có thể dõi theo tôi, giống như lúc nhỏ vậy, cô trốn trong góc tối vô số lần dõi theo tôi!”
Giang cầm gào thét kích động, đến cuối cùng khàn cả giọng.
Biểu cảm Mộ An An vẫn bình tĩnh như cũ, cô không bày tỏ biểu cảm gi, chỉ im lặng nghe Giang Cầm nói những thứ đó.
Trong lòng cò phán đoán, bây giờ Giang cầm chịu kích thích nên kí ức có phần hỗn loạn.
Nếu đối chứng với khi còn bé.
Cô ta đã đem Mộ An An biến thành bản thân, còn bản thân lại thành Mộ An An.
Lúc nhỏ Giang cầm đi theo Mộ An An rất nhiều lần, làm con thiêu thân.
Khi đó Mộ An An tưởng chỉ lá phiền phức bình thường.
Sau này khi điều tra Giang gia, Mộ An An mới điều tra ra chuyện này, mới biết được Giang cầm khi nhỏ luôn theo dõi cô.
Nhưng.
Trong lúc Mộ An An đang nghĩ Giang cầm sẽ kêu gào nữa, cô ta đột nhiên làm ra một hành động, khiến Mộ An An lộ ra biểu cảm bất ngờ.
Giang cầm vươn tay tóm lấy ống tay áo Mộ An An, cô ta rất dùng sức mà tóm lấy.
Mộ An An vô thức muốn dời tay đi.
Nhưng vào lúc cảm nhận được Giang cầm rất dùng sức tóm thì khựng lại.
Hành động tóm chặt góc áo của
Mộ An An rất giống kiểu nắm được một cọng rơm cứu mạng vậy, nắm vô cùng chặt.
Chì cần bốn ngày, đủ để hủy hoàn toàn một người.
Nhưng thứ khiến Mộ An An bất ngờ là, Giang cầm đi từ cửa phòng tạm giam ra với tư thế què què.
Chân phải không có lực chống đỡ, hoàn toàn phải dùng chân trái để đi đường.
Mặc dù bất ngờ, nhưng biểu cảm Mộ An An rất bình tĩnh.
Mà Giang cầm vốn dĩ mang ánh
mắt suy sụp, vừa nhìn thấy Mộ An An thì lập tức kích động lên.
Cô ta một tay đập lên bàn, xông đến hét vào Mộ An An: “Mộ An An, bây giờ có phải cô rất đắc ý không? Tôi nói với cô, tôi không có thua, tôi không có, tôi không thua!”
Giang cầm gào thét như thế, khiến cho cánh cửa vừa được đóng lại lúc này bị mở ra lần nữa.
La Sâm mang vẻ mặt nghiêm túc tiến vào: “Tiểu thư An An!”
Mộ An An khoát tay: “Không sao,
đóng cửa lại.”
La Sâm hơi đắn đo, hắn liếc nhìn Giang cầm đang kích động đỏ mặt xông về phía Mộ An An.
Nhưng cuối cùng, La Sâm vẫn gật đầu: “Tôi đứng ở ngoài.”
Nói xong La Sâm lui ra ngoài, đóng cửa lại.
Cơ thể dính lên cửa.
Tai lắng nghe động tĩnh bên trong, một khi xảy ra gì đó thì có thể bảo đảm xông vào đó trong một giây.
Lúc này, ở trong phòng.
Giang cầm vẫn duy trì trạng thái kích động, nếu không phải bây giờ đang bị còng tay thi cô ta đã xông đến xé Mộ An An ra.
Giang cầm tiếp tục gào lên: “Mộ An An cô đừng có đắc ý, cô ngàn vạn lần đừng đắc ý! Tôi nói cho cô biết tôi vẫn là đại tiểu thư, cô đừng hòng thắng tôi. Cô là cái thá gì?”
“Tôi nói cô biết, cô là con của một con tiện nhân, cô mãi mãi ti tiện, mãi mãi chỉ có thể trốn trong góc nhìn tôi, nhìn tôi cao quý!”
“Cô chỉ có thể dõi theo tôi, giống như lúc nhỏ vậy, cô trốn trong góc tối vô số lần dõi theo tôi!”
Giang cầm gào thét kích động, đến cuối cùng khàn cả giọng.
Biểu cảm Mộ An An vẫn bình tĩnh như cũ, cô không bày tỏ biểu cảm gi, chỉ im lặng nghe Giang Cầm nói những thứ đó.
Trong lòng cò phán đoán, bây giờ Giang cầm chịu kích thích nên kí ức có phần hỗn loạn.
Nếu đối chứng với khi còn bé.
Cô ta đã đem Mộ An An biến thành bản thân, còn bản thân lại thành Mộ An An.
Lúc nhỏ Giang cầm đi theo Mộ An An rất nhiều lần, làm con thiêu thân.
Khi đó Mộ An An tưởng chỉ lá phiền phức bình thường.
Sau này khi điều tra Giang gia, Mộ An An mới điều tra ra chuyện này, mới biết được Giang cầm khi nhỏ luôn theo dõi cô.
Nhưng.
Trong lúc Mộ An An đang nghĩ Giang cầm sẽ kêu gào nữa, cô ta đột nhiên làm ra một hành động, khiến Mộ An An lộ ra biểu cảm bất ngờ.
Giang cầm vươn tay tóm lấy ống tay áo Mộ An An, cô ta rất dùng sức mà tóm lấy.
Mộ An An vô thức muốn dời tay đi.
Nhưng vào lúc cảm nhận được Giang cầm rất dùng sức tóm thì khựng lại.
Hành động tóm chặt góc áo của
Mộ An An rất giống kiểu nắm được một cọng rơm cứu mạng vậy, nắm vô cùng chặt.
/826
|