La Sâm gật đầu, hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu được vấn đề này.
Mộ An An cười: “Cái người cha cặn bã của tôi ấy à, trước đó tôi tường ông ta có tình cảm, chỉ là không thích tôi và mẹ thôi, Nhưng bây giờ nhìn lại thấy thứ ông ấy muốn chính là lợi ích.”
Nói xong, trong mắt Mộ An An đem theo sự giễu cợt: “Đối với Giang Trấn mà nói, mặc dù sự kỳ vọng cao bị Giang cầm hủy đi rồi, nhưng khi nhận lại con gái còn có cả lợi ích của Ngự Viên Loan, ông ta tất nhiên có thể nhẹ nhàng buông bỏ Giang cầm rồi.
Nhưng Quách Nguyệt Hoa không giống vậy, kỳ vọng mà Quách
Nguyệt Hoa dành cho Giang Cầm vô cùng cao, trong lòng bà ta mấy ngày nay vốn đã rất bất mãn, tôi chỉ cần nói hai câu tất nhiên là thêm mâu thuẫn.”
Đây chính là một chiêu khích tướng chia rẽ, khiến cho chó cắn chó.
La Sâm nghe xong, trong lòng không thể không khâm phục tâm cơ đó của Mộ An An.
Quả nhiên là hồ ly nhỏ của Ngự Viên Loan.
“Tiểu thư An An, cuối cùng tôi
cũng hiểu tại sao Thất gia lại đồng ý đề cô tự tay đi xử lý Giang gia mà anh ấy không cần nhúng tay vào.”
La Sâm nói.
Với tâm cơ nhạy bén của tiểu thư An An, mấy người Giang gia ấy căn bản không đủ chơi.
Mộ An An chỉ cười cười, không tiếp tục chủ đề đó: “Đi vào xem chị gái của tôi thôi.”
Chì là không biết.
Tiếp theo đây chị gái Giang cầm
có chịu nỗi hay không, Mộ An An đã rất nôn nóng muốn nói cho cô ta nghe chân tướng rồi!
Mộ An An gặp Giang cầm chính là ở trong phòng tạm giam.
Mà khoảng thời gian Giang cầm lái xe tông người đến hôm nay là bốn ngày.
Mộ An An bốn ngày đã không gặp cô ta rồi, lúc nhìn thấy thì suýt không nhận ra.
Giang cầm ăn mặc phong phanh, mái tóc rất rối loạn cột thành một chùm đuôi ngựa.
Cái khuôn mặt đó ốm đến biến sắc, gò má hóp lại, lúc này mắt trông vô cùng to và lồi ra ngoài, tròng mắt có vô số tia máu.
Cả người cô ta xanh xao, không chút tinh thần.
Hoàn toàn không thể so sánh với trước kia.
ở trước kia, Giang cầm luôn xinh đẹp rạng rỡ, trong mắt mang theo thần thái cao ngạo, tư thế luôn là cao hơn người khác, là cái kiểu cao quý mà cao hơn người ta một bậc ấy.
Nhưng lúc này cơ thể lại hốc hác.
Khỏi nói gì mà cao quý, đến cả chút tinh thần cũng chẳng có.
Trước kia Giang cầm nhìn Mộ An An, trong mắt lúc nào cũng mang theo sự hiếu chiến.
Bây giờ hoàn toàn không có.
Mộ An An cười: “Cái người cha cặn bã của tôi ấy à, trước đó tôi tường ông ta có tình cảm, chỉ là không thích tôi và mẹ thôi, Nhưng bây giờ nhìn lại thấy thứ ông ấy muốn chính là lợi ích.”
Nói xong, trong mắt Mộ An An đem theo sự giễu cợt: “Đối với Giang Trấn mà nói, mặc dù sự kỳ vọng cao bị Giang cầm hủy đi rồi, nhưng khi nhận lại con gái còn có cả lợi ích của Ngự Viên Loan, ông ta tất nhiên có thể nhẹ nhàng buông bỏ Giang cầm rồi.
Nhưng Quách Nguyệt Hoa không giống vậy, kỳ vọng mà Quách
Nguyệt Hoa dành cho Giang Cầm vô cùng cao, trong lòng bà ta mấy ngày nay vốn đã rất bất mãn, tôi chỉ cần nói hai câu tất nhiên là thêm mâu thuẫn.”
Đây chính là một chiêu khích tướng chia rẽ, khiến cho chó cắn chó.
La Sâm nghe xong, trong lòng không thể không khâm phục tâm cơ đó của Mộ An An.
Quả nhiên là hồ ly nhỏ của Ngự Viên Loan.
“Tiểu thư An An, cuối cùng tôi
cũng hiểu tại sao Thất gia lại đồng ý đề cô tự tay đi xử lý Giang gia mà anh ấy không cần nhúng tay vào.”
La Sâm nói.
Với tâm cơ nhạy bén của tiểu thư An An, mấy người Giang gia ấy căn bản không đủ chơi.
Mộ An An chỉ cười cười, không tiếp tục chủ đề đó: “Đi vào xem chị gái của tôi thôi.”
Chì là không biết.
Tiếp theo đây chị gái Giang cầm
có chịu nỗi hay không, Mộ An An đã rất nôn nóng muốn nói cho cô ta nghe chân tướng rồi!
Mộ An An gặp Giang cầm chính là ở trong phòng tạm giam.
Mà khoảng thời gian Giang cầm lái xe tông người đến hôm nay là bốn ngày.
Mộ An An bốn ngày đã không gặp cô ta rồi, lúc nhìn thấy thì suýt không nhận ra.
Giang cầm ăn mặc phong phanh, mái tóc rất rối loạn cột thành một chùm đuôi ngựa.
Cái khuôn mặt đó ốm đến biến sắc, gò má hóp lại, lúc này mắt trông vô cùng to và lồi ra ngoài, tròng mắt có vô số tia máu.
Cả người cô ta xanh xao, không chút tinh thần.
Hoàn toàn không thể so sánh với trước kia.
ở trước kia, Giang cầm luôn xinh đẹp rạng rỡ, trong mắt mang theo thần thái cao ngạo, tư thế luôn là cao hơn người khác, là cái kiểu cao quý mà cao hơn người ta một bậc ấy.
Nhưng lúc này cơ thể lại hốc hác.
Khỏi nói gì mà cao quý, đến cả chút tinh thần cũng chẳng có.
Trước kia Giang cầm nhìn Mộ An An, trong mắt lúc nào cũng mang theo sự hiếu chiến.
Bây giờ hoàn toàn không có.
/826
|