Mộ An An không biết anh đây là đang làm
gì-
Cô hơi nhấc tay lên: “Thất, Thất gia sao chú tắm ở trong phòng cháu ạ.”
“Không được?” – Tông chính Ngự nhướng mày.
Mộ An An lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không phải ạ! Đừng nói đến tắm trong phòng cháu, cho dù chú có ngủ ờ đây cũng được.”
“Ta ngủ ở phòng cháu?” – Tông Chính Ngự hỏi ngược lại một câu.
Vốn dĩ Mộ An An đã căng thẳng, anh lại bắn một ánh mắt đó qua càng khiến cô càng căng thẳng hơn, cô vội lắc đầu: “Cháu, cháu không có ý đó!”
Giờ Mộ An An đang hoảng vô cùng.
Chỉ cảm thấy đại não bản thân không nhảy số nổi nữa, IQ bị đình trệ, EQ cũng mất tích luôn.
Giống như một khúc gỗ đần độn vậy.
Bởi vì cô không biết Thất gia như vậy là tình huống gì.
Mộ An An yếu ớt nói: “Thất gia, chú thả cháu ra đã.”
Rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gl?
Tuy nhiên, dù Mộ An An đã đề ra yêu cầu, nhưng Tông Chính Ngự lại không hề có ý định thả cô ra.
Anh ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An thật sự không biết bây giờ đang là cái tiết tấu gì.
Đoán đi đoán lại cũng đoán không ra thì thôi đi, còn khiến cho bản thân càng ngày càng hoảng loạn.
Mộ An An dứt khoát hỏi thẳng: “Thất gia, có phải cháu đã làm gì sai không?”
“Sao cháu có thể sai?”
“Haha, Thất gia chú thật biết nói đùa, sao cháu có thể không làm sai chứ.”
Mộ An An cười gượng gạo.
Lúc này cô thật sự rất cần Bác sĩ cố.
Cứu!
Cháu sẽ không sai!” – Tông Chính Ngự
nói: “Nói cháu sai cháu sẽ căn người, ta không dám.”
Mộ An An thật muốn khóc.
Nếu không phải vì giờ cô đang bị trói, chân bị thương thì cô thật sự muốn quỳ xuống ôm chân Thất gia.
Thát gia, cháu sai rồi, cháu sai rồi không được sao!
Xin chú đừng có như vậy.
Cháu sợ!
Mộ An An muốn khóc: “Chú Ngự, cháu sai rồi, cháu biết sai rồi, cháu sẽ không bao giờ uống rượu nữa, cháu cai rượu có được khong?”
Mộ An An nói xong thì chú ý đến dấu răng ngực Tông Chính Ngự, trên đó in những dấu vết màu đỏ màu xanh tím.
Cô không nhìn rõ lắm.
Vốn dĩ đã bị cận nên thị lực tất nhiên không bằng người thường, một chốc như vậy nên
cũng không nhìn rõ được.
Nhưng trực giác Mộ An An mách bảo.
Sở dĩ Thất gia phải tắm trong phòng cô phỏng chừng là do cô tạo nên.
Tất cả dấu vết trên ngực cũng là do cô làm ra.
Không lẽ…
Cô “xơi” Thất gia rồi?
Cái suy nghĩ này vừa trồi lên đã bị Mộ An An phủ định liền.
Cô là một bác sĩ, hơn nữa cũng đã từng có qua một đêm với Thất gia.
‘xơi” hay chưa ‘xơi’ cô có thể cảm nhận được.
Ngoại trừ việc đau xương, mỏi đùi, trái tim có chút chịu không nổi ra thì cô không còn cảm giác nào khác.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được đêm qua cô đã quậy đến mức nào?
Mộ An An khốn khổ nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự: “Thất gia, rốt cuộc cháu đã làm sai chuyện gì, chú nói thẳng với cháu có được không?”
Bất kể thế nào đi nữa thì chết cũng chỉ có một đao.
Không bằng thì cứ đến sớm một tí!
Chứ kiểu này quá dày vò người ta rồi.
Khi Mộ An An hỏi, Tông Chính Ngự không hề trả lời ngay.
Anh vốn dĩ đang tùy ý dựa vào ghế dựa, lúc này lại chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
“Trả lời ta hai vấn đề.”
Thất gia lên tiếng.
Mộ An An lập tức gật đầu, thái độ rất hăng hái: “Nhất định ạ, cháu biết gì cháu sẽ nói
tuốt.
Tông Chính Ngự: “Sau này có thể kiêng rượu không?”
“Có thể ạ!” Mộ An An trả lời vô cùng dứt khoát và vang dội, “Nhất định có thể! Cho dù chuyện gì đi nữa thì chỉ cần một câu của Thất gia chú, nhất định sẽ được giải quyết dứt khoát.”
Trả lời xong, Mộ An An còn nghiêm túc gật đầu.
Thái độ nhận sai quả là nghiêm túc chưa từng thấy.
Nhưng.
Sau khi trả lời vang dội, nghiêm túc nhận sai xong Mộ An An lại yếu ớt nói: “Phải, phải cai đến bao giờ ạ?”
Tông Chính Ngự ngước mắt liếc cô một cái.
Mộ An An lập tức nghiêm túc lại: “Thất gia, chú yên tâm, sau này cháu sẽ không uống bia nữa.
Bia rượu là thứ không tốt, sẽ khiến con người thành ma quỷ, cai đi mới có thể làm lại từ đầu.”
Tông Chính Ngự không thèm quan tâm những lời nói nhảm của cô.
Anh vươn tay vân vê mặt cô, “Nhớ kỹ những lời này hôm nay cháu nói, nếu có lần sau thì cháu thử xem.”
Vì động tác này mà tay Tông Chính Ngự nâng lên, nên cồ áo choàng tắm bị mở rộng.
Mộ An An lén nhìn vào, liền thấy trên ngực anh toàn dấu răng, còn có những dấu vết như bị mút vậy.
Mặc dù hôm qua uống đến mơ hồ, nhưng Mộ An An khẳng định, những dấu vết đó trên ngực Tông Chính Ngự chính là tác phẩm của mình.
Chỉ là cô cảm thấy trong lòng mình hơi khó chịu.
Sao lại uống đến mơ hồ chứ?
gì-
Cô hơi nhấc tay lên: “Thất, Thất gia sao chú tắm ở trong phòng cháu ạ.”
“Không được?” – Tông chính Ngự nhướng mày.
Mộ An An lập tức lắc đầu: “Tuyệt đối không phải ạ! Đừng nói đến tắm trong phòng cháu, cho dù chú có ngủ ờ đây cũng được.”
“Ta ngủ ở phòng cháu?” – Tông Chính Ngự hỏi ngược lại một câu.
Vốn dĩ Mộ An An đã căng thẳng, anh lại bắn một ánh mắt đó qua càng khiến cô càng căng thẳng hơn, cô vội lắc đầu: “Cháu, cháu không có ý đó!”
Giờ Mộ An An đang hoảng vô cùng.
Chỉ cảm thấy đại não bản thân không nhảy số nổi nữa, IQ bị đình trệ, EQ cũng mất tích luôn.
Giống như một khúc gỗ đần độn vậy.
Bởi vì cô không biết Thất gia như vậy là tình huống gì.
Mộ An An yếu ớt nói: “Thất gia, chú thả cháu ra đã.”
Rốt cuộc thì đêm qua đã xảy ra chuyện gl?
Tuy nhiên, dù Mộ An An đã đề ra yêu cầu, nhưng Tông Chính Ngự lại không hề có ý định thả cô ra.
Anh ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An thật sự không biết bây giờ đang là cái tiết tấu gì.
Đoán đi đoán lại cũng đoán không ra thì thôi đi, còn khiến cho bản thân càng ngày càng hoảng loạn.
Mộ An An dứt khoát hỏi thẳng: “Thất gia, có phải cháu đã làm gì sai không?”
“Sao cháu có thể sai?”
“Haha, Thất gia chú thật biết nói đùa, sao cháu có thể không làm sai chứ.”
Mộ An An cười gượng gạo.
Lúc này cô thật sự rất cần Bác sĩ cố.
Cứu!
Cháu sẽ không sai!” – Tông Chính Ngự
nói: “Nói cháu sai cháu sẽ căn người, ta không dám.”
Mộ An An thật muốn khóc.
Nếu không phải vì giờ cô đang bị trói, chân bị thương thì cô thật sự muốn quỳ xuống ôm chân Thất gia.
Thát gia, cháu sai rồi, cháu sai rồi không được sao!
Xin chú đừng có như vậy.
Cháu sợ!
Mộ An An muốn khóc: “Chú Ngự, cháu sai rồi, cháu biết sai rồi, cháu sẽ không bao giờ uống rượu nữa, cháu cai rượu có được khong?”
Mộ An An nói xong thì chú ý đến dấu răng ngực Tông Chính Ngự, trên đó in những dấu vết màu đỏ màu xanh tím.
Cô không nhìn rõ lắm.
Vốn dĩ đã bị cận nên thị lực tất nhiên không bằng người thường, một chốc như vậy nên
cũng không nhìn rõ được.
Nhưng trực giác Mộ An An mách bảo.
Sở dĩ Thất gia phải tắm trong phòng cô phỏng chừng là do cô tạo nên.
Tất cả dấu vết trên ngực cũng là do cô làm ra.
Không lẽ…
Cô “xơi” Thất gia rồi?
Cái suy nghĩ này vừa trồi lên đã bị Mộ An An phủ định liền.
Cô là một bác sĩ, hơn nữa cũng đã từng có qua một đêm với Thất gia.
‘xơi” hay chưa ‘xơi’ cô có thể cảm nhận được.
Ngoại trừ việc đau xương, mỏi đùi, trái tim có chút chịu không nổi ra thì cô không còn cảm giác nào khác.
Nhưng cô thật sự không nghĩ ra được đêm qua cô đã quậy đến mức nào?
Mộ An An khốn khổ nhìn chằm chằm Tông Chính Ngự: “Thất gia, rốt cuộc cháu đã làm sai chuyện gì, chú nói thẳng với cháu có được không?”
Bất kể thế nào đi nữa thì chết cũng chỉ có một đao.
Không bằng thì cứ đến sớm một tí!
Chứ kiểu này quá dày vò người ta rồi.
Khi Mộ An An hỏi, Tông Chính Ngự không hề trả lời ngay.
Anh vốn dĩ đang tùy ý dựa vào ghế dựa, lúc này lại chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng về phía trước nhìn chằm chằm Mộ An An.
Mộ An An bị nhìn chằm chằm như vậy, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
“Trả lời ta hai vấn đề.”
Thất gia lên tiếng.
Mộ An An lập tức gật đầu, thái độ rất hăng hái: “Nhất định ạ, cháu biết gì cháu sẽ nói
tuốt.
Tông Chính Ngự: “Sau này có thể kiêng rượu không?”
“Có thể ạ!” Mộ An An trả lời vô cùng dứt khoát và vang dội, “Nhất định có thể! Cho dù chuyện gì đi nữa thì chỉ cần một câu của Thất gia chú, nhất định sẽ được giải quyết dứt khoát.”
Trả lời xong, Mộ An An còn nghiêm túc gật đầu.
Thái độ nhận sai quả là nghiêm túc chưa từng thấy.
Nhưng.
Sau khi trả lời vang dội, nghiêm túc nhận sai xong Mộ An An lại yếu ớt nói: “Phải, phải cai đến bao giờ ạ?”
Tông Chính Ngự ngước mắt liếc cô một cái.
Mộ An An lập tức nghiêm túc lại: “Thất gia, chú yên tâm, sau này cháu sẽ không uống bia nữa.
Bia rượu là thứ không tốt, sẽ khiến con người thành ma quỷ, cai đi mới có thể làm lại từ đầu.”
Tông Chính Ngự không thèm quan tâm những lời nói nhảm của cô.
Anh vươn tay vân vê mặt cô, “Nhớ kỹ những lời này hôm nay cháu nói, nếu có lần sau thì cháu thử xem.”
Vì động tác này mà tay Tông Chính Ngự nâng lên, nên cồ áo choàng tắm bị mở rộng.
Mộ An An lén nhìn vào, liền thấy trên ngực anh toàn dấu răng, còn có những dấu vết như bị mút vậy.
Mặc dù hôm qua uống đến mơ hồ, nhưng Mộ An An khẳng định, những dấu vết đó trên ngực Tông Chính Ngự chính là tác phẩm của mình.
Chỉ là cô cảm thấy trong lòng mình hơi khó chịu.
Sao lại uống đến mơ hồ chứ?
/826
|