Nhưng sau khi phát điên phát khùng thì phải trả giá.
Mộ An An vừa mở mắt liền cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau, cả người choáng váng nặng trĩu.
Cô muốn nhúc nhích tay mình, nhưng lại phát hiện ra tay đang bị trói trên giường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thứ trói tay cô là thắt lưng.
Thắt lưng của nam giới.
Trên móc khóa kim loại của thắt lưng là tên của một nhãn hiệu.
Nếu cô nhớ không lầm.
Nhãn hiệu này chính là của công ty độc quyền ZY vừa được đưa ra thị trường vào năm ngoái ở nước M.
Chiếc thắt lưng này là bản giới hạn toàn cầu.
Khi đó chiếc thắt lưng ấy được thiết kế dựa trên phong cách của Thất gia.
Thắt lưng của Thất gia?
Đầu Mộ An An đầy dấu chấm hỏi.
Đối với kí ức đêm qua, nó chỉ dừng lại vào lúc Tóc Xoăn và Trần Hoa uống bia, sau đó là đứt đoạn.
Cô cố gắng nhớ lại.
Cái gì cũng không nhớ được.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy làm dọa đến Mộ An An.
Cả người cô cứng đờ, cô xoay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Có người đang tắm!
Có người đang tắm trong phòng cô!
Ai dám tắm trong phòng cô!
Thất gia!
Thất gia đang tắm trong phòng cô?
Đỉnh đầu cô bắn ra vô số dấu chấm than, sau đó đại não và trước mắt chỉ còn lại một chữ: Tắm!
Thất gia đang tắm!
Thất gia đang tắm trong phòng của cô!
Cho nên, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Mà đến cả Tông Chính Ngự – cái người ờ phòng sát vách cô phải trực tiếp tắm ở trong phòng cô???
Não Mộ An An đặc quánh lại.
Cô rất cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng trước sau gì cũng không nhớ được gì.
Bên tai là tiếng nước chảy lách tách.
Dưới tình huống không nhớ ra được gì, Mộ An An chỉ có thể suy nghĩ lung tung.
Không lẽ hôm qua dưới tác dụng của bia cô đã đè lên Thất gia, sau đó ăn luôn chú ấy?
Hay là nói ra bí mật trong lòng mình rồi?
Mộ An An không biết dáng vẻ uống say của mình nhự thế nào, nhưng Bác sĩ cố có nói qua chỉ cần cô say là cô sẽ phát khùng.
Hắn đã nhắc nhở cô phải khống chế bản thân rất nhiều lần.
Người có bí mật thì ngàn vạn lần đừng uống say.
Mộ An An cũng luôn khống chế mình.
Ngoại trừ lần trước thì hôm qua mới uống say.
Không lẽ cô thật sự đã nói ra thứ không nên nói?
Mộ An An càng nghĩ càng căng thẳng.
Thậm chí Mộ An An còn suy nghĩ đến cảnh người đàn ông đang tắm trong phòng cô sau khi bước ra sẽ ném một câu: “Ta bảo người sắp xếp cho cháu ra nước ngoài.”
Càng nghĩ cô càng sợ.
Hơn nữa còn nghĩ đến cảnh khiến chính mình xót xa, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô động thắt lưng, nó được trói rất chặt, cô không tháo ra được.
Cô muốn động chân, nhưng chân trái đang đau xót, nhúc nhích một cái là đau, thế là cô không nhúc nhích nữa.
Bác sĩ Cố nói chân cô chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là ổn, nhưng trong lòng Mộ An An biết rõ hôm qua cô tưng qua tưng lại, chắc chắn là chạm đến vết thương rồi.
Mà trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ lung tung thì tiếng nước bên tai cô dừng lại.
Tiếp đến là một hồi im lặng dài.
Mộ An An cảm thấy tim mình đập dữ dội.
Theo tiếng ‘cạch’ vang lên, cơ thể Mộ An An lập tức căng cứng, trái tim vỗn dĩ đang đập điên cuồng lúc này cũng căng theo.
Cửa phòng tắm mở ra, Tông Chính Ngự khoác áo choàng tắm, thắt lưng được buộc tùy tiện, đang cúi đầu dùng khăn lau tóc
mình.
Mộ An An vô thức rụt vai lại.
Tông Chính Ngự hình như nhận thấy cô đã tỉnh, nên liếc mắt nhìn Mộ An An một cái, sau đó cất khăn bông đi về phía Mộ An An.
Anh càng đi đến, Mộ An An càng căng thẳng.
Khuôn mặt ấy ngày thường đều rất lạnh lùng, lúc này vì mới tắm xong nên mang theo chút thoải mái, mái tóc tùy tiện xõa trước trán.
Trông có cảm giác rất thanh mát.
Nhưng đồng thời thì vẻ mặt anh không hề có tí cảm xúc gì, như thế khiến Mộ An An thấy bất an.
Lúc Tông Chính Ngự đi đến, Mộ An An ép buộc bản thân kiềm nén sự chột dạ của mình lại, kéo khóe miệng lên một cách ngượng nghịu: “ A, Thất, Thất gia.”
Tông Chính Ngự không nói gì, anh kéo chăn lại rồi ngồi bên cạnh Mộ An An.
Mộ An An vừa mở mắt liền cảm thấy toàn thân đau nhức, đầu cũng đau, cả người choáng váng nặng trĩu.
Cô muốn nhúc nhích tay mình, nhưng lại phát hiện ra tay đang bị trói trên giường.
Cô ngẩng đầu lên nhìn, thứ trói tay cô là thắt lưng.
Thắt lưng của nam giới.
Trên móc khóa kim loại của thắt lưng là tên của một nhãn hiệu.
Nếu cô nhớ không lầm.
Nhãn hiệu này chính là của công ty độc quyền ZY vừa được đưa ra thị trường vào năm ngoái ở nước M.
Chiếc thắt lưng này là bản giới hạn toàn cầu.
Khi đó chiếc thắt lưng ấy được thiết kế dựa trên phong cách của Thất gia.
Thắt lưng của Thất gia?
Đầu Mộ An An đầy dấu chấm hỏi.
Đối với kí ức đêm qua, nó chỉ dừng lại vào lúc Tóc Xoăn và Trần Hoa uống bia, sau đó là đứt đoạn.
Cô cố gắng nhớ lại.
Cái gì cũng không nhớ được.
Lúc này, trong phòng đột nhiên vang lên tiếng nước chảy làm dọa đến Mộ An An.
Cả người cô cứng đờ, cô xoay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh.
Có người đang tắm!
Có người đang tắm trong phòng cô!
Ai dám tắm trong phòng cô!
Thất gia!
Thất gia đang tắm trong phòng cô?
Đỉnh đầu cô bắn ra vô số dấu chấm than, sau đó đại não và trước mắt chỉ còn lại một chữ: Tắm!
Thất gia đang tắm!
Thất gia đang tắm trong phòng của cô!
Cho nên, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
Mà đến cả Tông Chính Ngự – cái người ờ phòng sát vách cô phải trực tiếp tắm ở trong phòng cô???
Não Mộ An An đặc quánh lại.
Cô rất cố gắng nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, nhưng trước sau gì cũng không nhớ được gì.
Bên tai là tiếng nước chảy lách tách.
Dưới tình huống không nhớ ra được gì, Mộ An An chỉ có thể suy nghĩ lung tung.
Không lẽ hôm qua dưới tác dụng của bia cô đã đè lên Thất gia, sau đó ăn luôn chú ấy?
Hay là nói ra bí mật trong lòng mình rồi?
Mộ An An không biết dáng vẻ uống say của mình nhự thế nào, nhưng Bác sĩ cố có nói qua chỉ cần cô say là cô sẽ phát khùng.
Hắn đã nhắc nhở cô phải khống chế bản thân rất nhiều lần.
Người có bí mật thì ngàn vạn lần đừng uống say.
Mộ An An cũng luôn khống chế mình.
Ngoại trừ lần trước thì hôm qua mới uống say.
Không lẽ cô thật sự đã nói ra thứ không nên nói?
Mộ An An càng nghĩ càng căng thẳng.
Thậm chí Mộ An An còn suy nghĩ đến cảnh người đàn ông đang tắm trong phòng cô sau khi bước ra sẽ ném một câu: “Ta bảo người sắp xếp cho cháu ra nước ngoài.”
Càng nghĩ cô càng sợ.
Hơn nữa còn nghĩ đến cảnh khiến chính mình xót xa, cảm thấy vô cùng tủi thân.
Cô động thắt lưng, nó được trói rất chặt, cô không tháo ra được.
Cô muốn động chân, nhưng chân trái đang đau xót, nhúc nhích một cái là đau, thế là cô không nhúc nhích nữa.
Bác sĩ Cố nói chân cô chỉ cần nghỉ ngơi một ngày là ổn, nhưng trong lòng Mộ An An biết rõ hôm qua cô tưng qua tưng lại, chắc chắn là chạm đến vết thương rồi.
Mà trong lúc Mộ An An đang suy nghĩ lung tung thì tiếng nước bên tai cô dừng lại.
Tiếp đến là một hồi im lặng dài.
Mộ An An cảm thấy tim mình đập dữ dội.
Theo tiếng ‘cạch’ vang lên, cơ thể Mộ An An lập tức căng cứng, trái tim vỗn dĩ đang đập điên cuồng lúc này cũng căng theo.
Cửa phòng tắm mở ra, Tông Chính Ngự khoác áo choàng tắm, thắt lưng được buộc tùy tiện, đang cúi đầu dùng khăn lau tóc
mình.
Mộ An An vô thức rụt vai lại.
Tông Chính Ngự hình như nhận thấy cô đã tỉnh, nên liếc mắt nhìn Mộ An An một cái, sau đó cất khăn bông đi về phía Mộ An An.
Anh càng đi đến, Mộ An An càng căng thẳng.
Khuôn mặt ấy ngày thường đều rất lạnh lùng, lúc này vì mới tắm xong nên mang theo chút thoải mái, mái tóc tùy tiện xõa trước trán.
Trông có cảm giác rất thanh mát.
Nhưng đồng thời thì vẻ mặt anh không hề có tí cảm xúc gì, như thế khiến Mộ An An thấy bất an.
Lúc Tông Chính Ngự đi đến, Mộ An An ép buộc bản thân kiềm nén sự chột dạ của mình lại, kéo khóe miệng lên một cách ngượng nghịu: “ A, Thất, Thất gia.”
Tông Chính Ngự không nói gì, anh kéo chăn lại rồi ngồi bên cạnh Mộ An An.
/826
|