Chương 235:
Editor : May
"Các người quả nhiên là một đôi, nói chuyện cũng giống nhau, chẳng lẽ cô không sợ ta? Nhưng bọn họ đều sợ hãi ta!" Tiếng nói lạnh lùng quanh quẩn ở trên không trung, Mộ Hi không khỏi rùng mình ớn lạnh.
"Đi con mẹ nó đi, bà đây sẽ sợ bà ư? Không phải bà là một nữ vu đáng chết không có cả thân thể ư, có cái gì đáng sợ, bà chỉ biết hại người, còn có thể làm gì? Bà nói đi, ngoại trừ hại người, bà còn có thể làm gì?" Mộ Hi càng nói càng kích động, đã bắt đầu nhiệt huyết sôi trào, tóc gáy toàn thân đều dựng lên.
Khang Hân không nói gì, đột nhiên đứng lên, Mộ Hi thấy ánh mắt cô ta ngơ ngác nhìn cô, mặt tái nhợt giống như giấy trắng, đôi môi lại đặc biệt đỏ hồng.
Trong nháy mắt, Mộ Hi cảm giác nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống, cô biết rõ đây là gió lạnh trên người cô ta, cô không thể sợ hãi, nếu như đã bị mang tới trên máy bay, chỉ có tự bảo vệ mình, Khang Hân phát ra tiếng cười quái nhân, Mộ Hi nghe đến toàn thân nổi một tầng da gà.
"Câm miệng, bà cười quỷ quái gì? Khó nghe chết được!" Mộ Hi kêu to, cô không giải thích được bị mang đến nơi đây, trong lòng đã hết sức phiền, lại đụng phải nữ vu đáng chết, lúc này Mộ Hi mới mặc kệ quỷ với không quỷ gì đó, bởi vì cô nhớ chồng, nhớ con, nhưng hiện tại cô ở trên trời, hoàn toàn không biết rõ sẽ đi đâu? Cho nên tất cả chuyện này đều là nữ vu đáng chết làm hại, Mộ Hi hiểu, nữ vu này là lo lắng cô phá giải thần chú nhà Nam Cung, cho nên mới muốn bắt cóc cô.
"Cô rất nhanh sẽ nói bye bye với thế giới này, đến lúc đó không phải cô vẫn sẽ giống như ta ư." Khang Hân nói.
"Tôi phi, coi như là tôi chết đi, cũng sẽ không giống như bà, bà là một kẻ tiểu nhân độc ác, không, là con quỷ đáng chết, sao tôi có thể giống như bà? Tôi chưa bao giờ hại người, tôi tin tưởng Diêm vương gia sẽ công bằng."
Mộ Hi ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Khang Hân, bởi vì hôm nay cô mặc chính là lễ phục, cho nên Mộ Hi lấy chuỗi tràng hạt pháp sư cho xuống, mang ở trên cổ sẽ ảnh hưởng mỹ quan, nhưng lúc trước đã đáp ứng con trai tuyệt không lấy xuống, cho nên Mộ Hi gấp đôi tràng hạt lại, đeo ở trên chân, bởi vì mặc chính là váy dài phủ hai chân, sẽ không bị người nhìn thấy tới, cũng không ảnh hưởng mỹ quan, vào lúc vừa rồi cô xé làn váy dư thừa, cô đã gỡ tràng hạt xuống, mang ở trên cổ lần nữa.
Cũng là bởi vì Mộ Hi vẫn luôn mang chuỗi tràng hạt này nên nữ vu vẫn luôn không dám đến gần, chuỗi tràng hạt này không phải tràng hạt bình thường, đã khai quang , hơn nữa đây là vật bên người của cao tăng đắc đạo, bên trong có chính khí rất lớn, có thể nói là chính có thể áp chế tà, cho nên nữ vu không dám đến gần.
"Ha ha... Cô là người dũng cảm thứ hai mà ta nhìn thấy." Khang Hân nói.
Mộ Hi nghĩ thầm: Thật ra, chỉ cần dũng cảm, đều có thể chiến thắng tất cả.
"Người đầu tiên là ai?" Mộ Hi tò mò hỏi.
"Nam Cung Diệu." Khang Hân nói.
"Chồng tôi? Bà từng gặp anh ấy? Nữ vu đáng chết, bà đã làm gì anh ấy? Bà đã làm gì anh ấy?"
Mộ Hi nghe được nữ vu nói đến chồng của mình, bắt đầu lo lắng chồng của mình đã xảy ra chuyện, Mộ Hi hung hăng cầm lấy cánh tay Khang Hân trực tiếp lắc lư. Khang Hân vung tay lên, Mộ Hi đã bị ném đến trên tường máy bay, khóe miệng bắt đầu đổ máu, vừa rồi cô cảm giác thân thể Khang Hân không có một chút nhiệt độ, rất lạnh, rất lạnh, giống như là người chết!
Lúc này Khang Hân đi về phía Mộ Hi quỳ rạp trên mặt đất, Mộ Hi có bệnh say máu, cô cưỡng bách chính mình không được té xỉu, vì vậy hung hăng phun máu trong miệng ra.
"Biến, nữ vu đáng chết." Mộ Hi mắng nói, thật ra, trong lòng sợ hãi bà ta đến gần cô, Mộ Hi dùng tay dính một chút máu mình vừa rồi phun ra, vụng trộm vẽ một bùa chú trừ tà trong kinh thư lên trong lòng bàn tay, thật ra bản kinh thư mà đại sư tặng cho Mộ Hi, mỗi buổi tối Mộ Hi đều sẽ xem một chút, bùa chú vụng trộm vẽ vừa rồi kia chính là một cái từ trong kinh thư. Mộ Hi không quản có tác dụng hay không, ở thời điểm hiện nay chỉ có thử xem vận khí, bởi vì cô cũng là vẽ dựa vào trí nhớ, không biết có chính xác hay không!
Khang Hân duỗi tay tái nhợt ra, muốn bắt lấy Mộ Hi, Mộ Hi nhanh nhẹn đứng lên, dùng lòng bàn tay dính máu kia gắt gao bắt lấy bàn tay duỗi ra của Khang Hân, ai ngờ.
Trong nháy mắt cánh tay Khang Hân vang lên rắc rắc, chỉ thấy cánh tay của bà ta giống như bị giội a- xít sun-phu-rit, Khang Hân nhanh chóng thu về, lui về phía sau một bước.
Mộ Hi hừ lạnh một tiếng, nổi giận rống to về phía Khang Hân.
"Nữ vu đàn chết, đi con mẹ nó đi, muốn thương tổn tôi, chết thêm lần nữa đi!" Mộ Hi giận dữ mở to mắt, giận dữ nói, cho dù là chết, cũng không khuất phục.
"Lão già đáng chết đó lại làm phép cho mày?" Khang Hân nói.
"Bà mới là nữ vu đáng chết, ông lão chính là cao tăng đắc đạo, chuyên môn thu phục những kẻ ngốc như các người." Thân thể Mộ Hi có chút yếu, vì vậy tìm một chỗ ngồi xuống, trong lòng vẫn luôn suy nghĩ làm sao thông báo cho ông xã tới cứu cô!
"Chủ nhân, phía trước chính là Nepal, chúng ta lập tức tới ngay." Âu Dương Hàng đứng lên đi nói với Khang Hân.
Khang Hân vung tay lên, Âu Dương Hàng lập tức trở về trên chỗ ngồi, Mộ Hi nhìn thấy liền kỳ quái, chẳng lẽ những người này bị bà ta khống chế, vì sao bọn họ không lộ vẻ mặt gì?
"Bà thật sự là yêu tinh hại người, bà đã làm gì bọn họ?" Mộ Hi gầm nhẹ nói, nhìn một chút mấy người kia rõ ràng chính là giống như cái xác không hồn, không lộ vẻ mặt gì, thân thể cứng ngắc, ánh mắt ngơ ngác, hai tay buông thõng.
Khang Hân không nói gì, đột nhiên té trên mặt đất, xuất hiện ở trước mặt Mộ Hi chính là một đầu lâu mọc tóc rất dài, trên một bộ xương mặt trường bào, tóc gáy Mộ Hi vụt dựng lên, muốn ngất, Mộ Hi bị hù dọa thực muốn hét to cứu mạng, nhưng không thể, người hiền hay bị bắt nạt, đạo lý đồng dạng, người hiền cũng sẽ bị quỷ bắt nạt, cho nên cô không thể biểu hiện ra sợ hãi, cô phải dũng cảm.
Nha nha! Đây là ác quỷ chỉ có thể nhìn thấy trên TV, thế nhưng lại để cô gặp phải trong cuộc sống hiện thực, không có hù chết coi như là rất dũng cảm. Mộ Hi không nói gì, mà là nhìn chằm chằm bộ xương trước mắt, càng xem càng khiếp sợ, vì vậy lui về phía sau một bước, vừa không có đứng vững liền đặt mông ngồi dưới đất.
Mộ Hi nhớ tới chính mình có công phu, vì sao không thử một chút, vì vậy giơ chân lên, đá tới phía nữ vu, ai ngờ lúc cô giơ chân lên đạp đến nữ vu, bộ xương lại có thể chợt trốn về phía sau, Mộ Hi khó hiểu, chẳng lẽ bà ta vẫn sợ đau?
"Nữ vu đáng chết, toàn thân bà không có một chút thịt, còn sợ đau hả?"
Mộ Hi đứng lên, rất không hiểu, trong lòng đang suy nghĩ, bà ta không dám đến gần cô, bởi vì có tràng hạt đại sư hộ thể, nếu không nữ vu đáng giận này đã sớm giết cô, bởi vì Mộ Hi vẫn luôn đang chửi bà ta, nhìn ra được bà ta rất tức giận, nhưng lại liên tục chịu đựng, giải thích rõ bà ta vẫn không có biện pháp động thủ!
Mộ Hi phát hiện mới vừa mới rồi nữ vu đáng chết giống như không dám đến gần cô, thật ra Mộ Hi không nghĩ tới chính là, vừa rồi nữ vu không phải là sợ hãi quyền cước của cô, mà là thấy cô là chân đạp thất tinh, đây là nguyên nhân bà ta chậm chạp không dám động Mộ Hi. Bởi vì chân đạp thất tinh của cô là khắc tinh của ác linh, làm không tốt sẽ hồn phi phách tán!
Đột nhiên không thấy bộ xương, Mộ Hi nhìn chung quanh một chút, nhìn Khang Hân một chút, cô cẩn thận đi về phía Khang Hân, dùng tay đâm đâm cô ta, xem thử cô ta có còn sống hay không.
"Này? Khang Hân, Khang Hân?" Mộ Hi gọi hai tiếng, Khang Hân thật sự tỉnh dậy, mơ mơ màng màng nhìn chung quanh một chút, nhìn Mộ Hi một chút, đột ngột đứng lên, căm tức nhìn Mộ Hi.
"Mẹ nó, tại sao tôi lại ở chỗ này?" Khang Hân mắng to.
"Cô bị quỷ nhập vào người, tôi là bị quỷ bắt cóc!" Mộ Hi thấy cô ta còn sống, trong lòng liền yên tâm.
/318
|