Chương 234:
Editor: May
Anh gõ cửa sổ xe một cái, Nhạc Phàm mở mắt ra đầu tiên, Tĩnh Sơ ngủ rất say, thật ra cô ấy mệt mỏi, vốn là ban ngày gấp rút chuyện đính hôn đã rất mệt mỏi, hiện tại lại vì chuyện của Mộ Hi bận rộn hơn nửa đêm, cho nên cô ấy hoàn toàn không có nghe được tiếng gõ cửa sổ.
Nhạc Phàm quay kính xe xuống, dụi mắt.
"Là anh, vì sao anh mang Mộ Hi đi?" Nhạc Phàm còn nhớ người đàn ông bên trong camera, nhưng Tĩnh Sơ chứng minh Âu Dương Hàn vẫn luôn ở cùng với cô ấy, không thể nào là vị hôn phu cô ấy, cũng bởi vì từ trước đến nay Âu Dương Hàn luôn đợi cùng một chỗ với Vân Tĩnh Sơ, cho nên giờ phút này mới có tâm tình ngủ, nếu không cô ấy nhất định sẽ tin tưởng người đàn ông kia chính là Âu Dương Hàn, bởi vì thật sự là quá giống, cho nên Nhạc Phàm mở mắt ra mới sẽ hỏi như vậy.
"Từ nãy đến giở tôi và Tĩnh Sơ luôn ở chung một chỗ, làm sao sẽ mang Mộ Hi đi được? Không thấy Mộ Hi, tôi cũng thực vội, dù sao cô ấy cũng là bạn bè tốt nhất của chúng ta!" Âu Dương Hàn quyết định muốn đi tìm Mộ Hi, bởi vì anh vẫn là hiểu em trai của mình, lại có thể không thấy, kia đã nói lên em trai đã rời đi, bởi vì anh biết rõ em trai thích du lịch.
"Mở cửa ra, tôi muốn mang Tĩnh Sơ đi." Âu Dương Hàn nói.
Nhạc Phàm mở cửa xe, ôm Nam Nam ở trong lòng của mình, dọn ra một mảnh đất cho Âu Dương Hàn.
Âu Dương Hàn không có đánh thức Tĩnh Sơ, mà là nhẹ nhàng ôm cô đi ra.
"Hy vọng anh quý trọng người trước mắt." Nhạc Phàm ung dung nói, từ trong mắt Âu Dương Hàn, anh vẫn luôn cảm giác người này rất không đơn giản, trong mắt lộ ra hắc ám rất sâu, khiến người ta suy nghĩ không ra, Nhạc Phàm hiểu Vân Tĩnh Sơ, cho nên anh nhắc nhở người đàn ông này tốt với Tĩnh Sơ hơn một chút.
"Đương nhiên, cô ấy là vị hôn thê của tôi."
Âu Dương Hàn ôm Vân Tĩnh Sơ rời đi, anh cũng không trở về nhà, mà là mang theo Vân Tĩnh Sơ trực tiếp đi sân bay, anh biết rõ mỗi lần em trai ra cửa đều ngồi máy bay, vì vậy anh muốn đích thân đi tra xem một chút có manh mối hay không. Đi vào sân bay, kết quả ở trong thời gian Mộ Hi mất tích đoạn thời gian kia cũng không có chuyến bay rời khỏi thành phố, nhưng mà lại có một máy bay tư nhân rời khỏi thành phố, theo người biết chuyện lộ ra, là hai cô gái và năm người đàn ông, trong đó một cô gái vẫn luôn bị người đàn ông ôm, vì vậy Âu Dương Hàn kiểm tra video, thật sự là em trai mang Mộ Hi đi, hơn nữa máy bay đã bay đến Nepal, vì sao Âu Dương Hàn nhanh chóng tìm được manh mối của Mộ Hi như vậy, cũng là bởi vì Âu Dương Hàn biết rõ mỗi lần em trai đều thích đi từ sân bay phái tây thành phố, cho nên anh đi thẳng đến sân bay này.
Mà sân bay chỗ Nam Cung Diệu là sân bay phía đông thành phố, anh cũng kiểm tra camera sân bay, nhưng lại không thu hoạch được gì.
Âu Dương Hàn không nói hai lời, mua hai vé máy bay đi Nepal, sau đó đánh thức Tĩnh Sơ chuẩn bị xuất phát.
"Thân ái, sao em lại ở chỗ này? Đúng rồi, hôm nay có một người đàn ông giống anh như đúc mang Mộ Hi đi." Vân Tĩnh Sơ nhìn chung quanh một chút nói, nghĩ thầm: Đây không phải là sân bay sao?
"Thân ái, lên máy bay anh sẽ từ từ nói thêm với em, hiện tại chúng ta đi tìm Mộ Hi." Âu Dương Hàn lo lắng em trai bị Nam Cung Diệu tìm được liền thảm, người đàn ông đáng giận kia nhất định sẽ giết em trai, dù em trai không nên thân, anh vẫn hy vọng nó sống thật tốt.
"À, em không mang theo gì hết." Vân Tĩnh Sơ sờ sờ toàn thân.
"Yên tâm, anh cũng đã chuẩn bị tốt, trước khi tìm em, anh đã về nhà lấy hộ chiếu và thẻ căn cước của em ra, về phần tiền, em không cần phải để ý đến, anh mang theo rồi."
Lúc ấy Âu Dương Hàn tìm những nơi em trai có khả năng đi, nhưng đều không có, anh liền chuẩn bị ra ngoài tìm, cho nên anh về nhà trước cầm hộ chiếu của Tĩnh Sơ, sau đó đi khách sạn đón Tĩnh Sơ, bọn họ cùng đi, bởi vì Mộ Hi và Tĩnh Sơ chị em tình thâm, đến lúc đó, chẳng may Nam Cung Diệu muốn trở mặt, có lẽ Mộ Hi có thể bảo vệ một mạng của em trai, dù sao lần này là em trai không đúng, tìm ai không được, lại muốn tìm người phụ nữ trân quý nhất của Nam Cung Diệu, thật là một tên chọc phiền toái, giống như hai năm trước em trai hại chết cô bé kia, lúc ấy Âu Dương Hàn rất tức giận, nhưng người chết thì đã chết, không thể sẽ để em trai đền mạng lại, cho nên anh mới có thể tạo trận tai nạn xe kia, che giấu tội trạng cho em trai.
"Chúng ta đây là muốn đi đâu?" Tĩnh Sơ tò mò hỏi.
"Đi Nepal, bởi vì em trai anh mang Mộ Hi đi, bọn họ đã đi Nepal." Âu Dương Hàn nói.
"Em trai anh? Anh còn có em trai, sao lại không có nghe anh nhắc tới?" Tĩnh Sơ hỏi.
"Nó là em trai sinh đôi của anh, thường xuyên gây chuyện, nhưng nó thường không ngây ngốc ở trong nhà cho tốt, lúc nào cũng bay đến bay đi trên trời, thích du lịch, nó cũng thường xuyên gây họa cho anh, bị anh giam lại, cho nên rất ít người ngoài biết rõ anh có người em trai này!" Âu Dương Hàn nói.
"Khó trách giống như vậy." Tĩnh Sơ nhớ tới người đàn ông trong camera, quả thực là giống với vị hôn phu như đúc.
"Còn có, anh muốn nhận lỗi với em, tên anh cũng không phải là Hàn Dương, thật ra anh tên là Âu Dương Hàn, biệt hiệu Dã Lang, lão đại thế lực đen khu bắc, thân ái, lo lắng em không tiếp nhận nổi, cho nên vẫn luôn không dám nói cho em biết, thực xin lỗi!" Âu Dương Hàn hết sức thành khẩn thẳng thắn tất cả với Vân Tĩnh Sơ, thật ra anh sớm muốn nói thân phận chân thật của mình, cũng là bởi vì lo lắng Vân Tĩnh Sơ tức giận, bye bye anh, lo lắng cố gắng của anh uổng phí! Cho nên vẫn luôn không nói.
Không nghĩ tới Tĩnh Sơ chẳng những không có ý tứ tức giận, giống như hết sức hưng phấn. Thật ra Vân Tĩnh Sơ cũng có chuyện gạt anh, chính là cô là thành viên hacker anh Miễn Dịch người người e ngại, đương nhiên, cô không thể bởi vì Âu Dương Hàn thẳng thắn mà cảm động, cô cũng không thể nói ra chính mình có một thân phận khác, bởi vì có một số việc có thể nói, có một số việc đánh chết cũng không thể nói.
Trên máy bay, Mộ Hi cảm giác đầu rất nặng, con mắt không mở ra được, giống như bị nhựa cao su dính chặt, đưa tay sờ sờ xung quanh, may là tay có thể động, xem ra chính mình thật sự là uống rượu say, mí mắt rất nặng, dứt khoát lại ngủ một lát!
Nửa tiếng sau, cuối cùng Mộ Hi cố gắng mở hai mắt ra, nhìn chung quanh một chút, tất cả đều là chỗ ngồi, đây là nơi nào?
"Tỉnh?" Giọng nói ung dung vang lên, làm cho Mộ Hi không khỏi rùng mình ớn lạnh, mơ mơ màng màng nhìn về phía người nói chuyện, là cô ta, Khang Hân, người phụ nữ này thật đúng là chưa từ bỏ ý định, xem ra chính mình bị cô ta bắt cóc, bởi vì lúc này Mộ Hi đã ý thức được mình là ở trên máy bay.
"Cô thật đúng là u mê không tỉnh ngộ!" Mộ Hi lạnh lùng nói, từ từ đứng lên, kéo váy dài của mình xách lên, nhìn thân quần áo này một chút liền bắt đầu đau đầu, vì vậy Mộ Hi bắt lấy làn váy thật dài, một tiếng xé nát, xé phía dưới xuống, bởi vì ở loại tình huống hiện giờ, làn váy thật dài chính là vướng víu.
"Cô đừng mơ tưởng muốn chạy trốn, đây là trên máy bay, trừ phi là cô không muốn sống." Khang Hân vẫn luôn đưa lưng về phía Mộ Hi nói chuyện, ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích, kỳ quái là, phía trước còn có năm người đàn ông cũng là ngồi không nhúc nhích, Mộ Hi thật tò mò, bởi vì một bóng lưng trong đó nhìn rất quen mắt, hình như là? Như là tên khốn kiếp Âu Dương Hàn kia, chẳng lẽ bọn họ còn thông đồng cùng một chỗ? Trước kia thời điểm Mộ Hi bị Âu Dương Hàn bắt cóc, từng nhìn thấy Âu Dương Hàn và Khang Hân hẹn hò, hai người thật sự là chật vật vì diệt!
"Âu Dương Hàn, anh là tên khốn kiếp, anh vừa mới đính hôn với Tĩnh Sơ, vì sao lại phải làm như vậy?" Mộ Hi rống to, nhưng Âu Dương Hàn không nhúc nhích, thật ra người này chính là Âu Dương Hàng - em trai của Âu Dương Hàn, anh ta giống như không nghe được tiếng nói của Mộ Hi, không có bất kỳ phản ứng, Mộ Hi cảm giác kỳ quái, nhìn Khang Hân bên cạnh một chút, cô không khỏi lùi về phía sau mấy bước, bởi vì cô phát hiện móng tay Khang Hân rất dài, hơn nữa màu sắc cũng không đúng, rất đen, da thịt lộ ở bên ngoài lại trắng dọa người, cái loại màu trắng đó không bình thường.
"Sợ hãi, yên tâm, hiện tại tôi sẽ không để cho cô chết, tôi phải từ từ giày vò chết cô, bởi vì cô có kiểu chết tốt hơn, ha ha..." Mộ Hi bị hù dọa, đặt mông ngồi dưới đất, bởi vì tiếng nói mới vừa rồi rõ ràng là tiếng của hai người, chẳng lẽ là vu nữ nguyền rủa nhà Nam Cung kia nhập vào thân Khang Hân?
Mộ Hi nghĩ đến là nữ vu đáng chết kia, trong lòng có một chút dũng khí, bởi vì chính là nữ vu đáng chết này làm hại ông xã từ nhỏ đã không có mẹ yêu thương, cho nên Mộ Hi xoạt một tiếng đứng lên, đi đến bên cạnh Khang Hân.
"Hóa ra là bà, một nữ vu thối đáng chết, bà đừng tưởng rằng có chút ít pháp thuật, là có thể làm xằng làm bậy, đáng giận, cũng đã chết nhiều năm như vậy, còn âm hồn không tiêu tan, có phải muốn chết lần nữa không?"
Mộ Hi đứng ở bên cạnh Khang Hân, hai tay chống nạnh, trừng mắt rống to với Khang Hân người không giống người, quỷ không giống quỷ trước mặt. Mộ Hi thấy không rõ lắm vẻ mặt Khang Hân, nhưng cô không sợ bà ta, nếu đã chết hết mấy trăm năm rồi, thi thể cũng đều hóa thành phân bón, còn có cái gì đáng sợ, hôm nay cô cần phải trút cơn giận ra cho nhà Nam Cung, nếu không phải là bởi vì nhà Nam Cung bị nguyền rủa, sao ông xã sẽ không dám quá yêu cô, lo lắng hại cô, tại sao cô lại sẽ hiểu lầm ông xã của mình rồi rời nhà trốn đi? Dù sao tất cả mọi thứ đều là vì nữ vu đáng chết này.
/318
|