Chương 192:
Editor : May
"Mỹ nữ, nhớ tới tôi rồi sao." Âu Dương Hàn nói xong, ngồi vào đối diện Mộ Hi, Mộ Hi rất bình tĩnh, khẽ mỉm cười.
"Anh? Tôi không bao giờ nhớ nổi!" Mộ Hi nói nhàn nhạt.
"Mạnh miệng, không nhớ nổi? Vậy sao lại gọi điện thoại cho tôi?" Âu Dương Hàn cười nói, mỗi khi anh đối mặt với Mộ Hi, trong lòng liền không khỏi vui vẻ.
"Muốn uống gì? Tùy tiện gọi." Âu Dương Hàn nhìn Mộ Hi nói, Mộ Hi cũng nhìn anh ta, vì sao người đàn ông này giống như thật sự không biết cô trước kia? Vậy, người đàn ông trong giấc mộng kia là ai? Chẳng lẽ là anh ta quá biết giả bộ? Hay là phụ nữ của anh ta quá nhiều, nên anh ta đã quên mất!
"Mỹ nữ, xin chờ một chút, tôi chuẩn bị cho em một món lễ vật, đặt ở trong xe, tôi đi một lát rồi về, chờ." Âu Dương Hàn nhận được điện thoại của Mộ Hi, cao hứng muốn đi mua lễ vật cho cô. Anh vẫn là lần đầu tiên mua lễ vật cho con gái, anh chơi phụ nữ, đều là trực tiếp trả thù lao, tặng đồ, phiền toái, hơn nữa lãng phí thời gian, cho nên lúc này đây là lần đầu tiên anh mua lễ vật cho một cô gái, trong lòng liên tục lo lắng cô có thích hay không?
Vào lúc Âu Dương Hàn trở về bãi đậu xe cầm lễ vật, Âu Dương Hàng cũng tới quán bar gặp bạn bè, bởi vì bạn hắn tìm cho hắn một con nhóc mới lớn, dẫn hắn đến xem một chút. Trùng hợp chính là Mộ Hi ngồi ở trước cửa sổ, thấy Âu Dương Hàng, thật tò mò, vì sao anh ta lại ra ngoài từ chỗ này, rồi lại chuẩn bị đi vào bên kia, người đàn ông này đang làm cái gì?
Mộ Hi khó hiểu, nhưng lại phát hiện Âu Dương Hàng ngơ ngác đứng bên ngoài cửa sổ, đang nhìn cô không nháy mắt. Mộ Hi xuất phát từ lễ phép, phất phất tay với anh ta, sau đó lại khẽ mỉm cười. Bởi vì hôm nay Mộ Hi mặc chính là bắt chước cách ăn mặc của Lãnh Tuyết, cô mặc chính là một váy dài liền thân màu trắng, trực tiếp che chân lại.
Âu Dương Hàng hoàn toàn ngốc rồi, sao người phụ nữ này lại xuất hiện? Cô ta không có chân, vậy giải thích rõ cô ta không phải là người! Vì sao cô ta không đi đầu thai? Đã hơn hai năm , tại sao cô ta lại trở về? Chẳng lẽ là?
Âu Dương Hàn bị dọa đến hai chân như nhũn ra, người phụ nữ này phất tay với hắn, có ý gì? Có phải cô ta muốn dẫn hắn đi không? Lúc ấy cô ta chết thảm như vậy, cũng bởi vì cô ta, anh trai còn giam lỏng hắn nửa năm. Nguyên tắc của Âu Dương Hàn là có thể chơi phụ nữ, nhưng không thể giết phụ nữ!
Mộ Hi vẫn nhìn Âu Dương Hàng, cô đang suy nghĩ, vì sao bây giờ người đàn ông này giống như hết sức sợ cô, chẳng lẽ là người đàn ông này đã nhớ ra? Chuyện của Lãnh Tuyết khẳng định có liên quan tới anh ta, nếu không, vì sao giờ phút này, anh ta sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn cô?
Âu Dương Hàng chợt phát hiện xe của anh trai dừng lại ở một nơi không xa, hù dọa hắn vội vã chạy đi, vụng trộm trốn qua phía sau dãy hoa bên cạnh, quả nhiên anh trai đi ra từ trong xe, cầm lễ vật trong tay, vẻ mặt rất vui vẻ.
Âu Dương Hàng bị dọa dụi mắt, sẽ không trùng hợp như vậy chứ? Không phải anh trai đang đi gặp nữ quỷ kia đi? Chẳng lẽ lúc trước hắn hại chết cô ta, hiện tại cô ta trở về báo thù, cô ta nhất định là coi anh trai như thành hắn, bởi vì người ở bên ngoài rất ít biết rõ bọn họ là sinh đôi, Âu Dương Hàng thường xuyên bị nhốt lại, bởi vì hắn vừa ra ngoài liền gây họa, cho dù không nhốt lại, hắn cũng là ngủ ban ngày, buổi tối mới ra ngoài chơi, cho nên người biết rõ hắn sẽ không nhiều lắm.
Âu Dương Hàng lại nghiêm túc quan sát trong chốc lát. Má ơi! Cô ta thật sự là đến báo thù, thấy anh trai cười đến miệng đều lệch, người khác không biết, hắn còn không biết ư? Anh trai chưa bao giờ cười như vậy, anh ấy chỉ sẽ mỉm cười âm hiểm, loại mỉm cười nổi cả da gà này, Âu Dương Hàng vẫn là thấy lần đầu tiên.
Trán của Âu Dương Hàng bắt đầu đổ mồ hôi. Làm sao bây giờ? Anh trai đụng phải quỷ? Khi còn sống, người phụ nữ này chính là một liệt nữ, lúc trước hắn đối xử với cô ta như thế, nhất là, cô ta là bị đàn ông làm chết, người phụ nữ này nhất định là âm hồn không tiêu tan, cho nên trở về để báo thù. Khi còn sống cô ta là liệt nữ, không biết sau khi chết, cô ta có biến thành lệ quỷ lấy mạng của hắn không, hiện tại mục tiêu của cô ta là anh hai, chẳng may có một ngày cô ta biết rõ, giết chết cô ta không phải là anh hai, đến lúc đó hắn cũng chạy không thoát, chẳng lẽ cô ta biết rõ tai nạn xe là anh hai thiết kế cho cô ta, cho nên cô ta ra tay với anh hai trước!
Âu Dương Hàng càng nghĩ càng sợ hãi, không được, đi tìm pháp sư, vì vậy liền quay đầu bước đi. Hắn nhất định phải nắm chặt thời gian, nếu không hai anh em họ sẽ bị nữ quỷ này hại chết.
P/s: bạn nào muốn đọc trước FULL với giá rẻ ủng hộ cân đường hộp sữa tới dịch giả hãy liên hệ : [email protected]
"Mỹ nữ, đây là lễ vật tôi tặng cho em, xin vui lòng nhận cho." Âu Dương Hàn nói xong, đẩy lễ vật tới trước mặt Mộ Hi.
"Vì sao anh lại mua lễ vật cho tôi?" Mộ Hi nhìn Âu Dương Hàn nói, trong lòng đang suy nghĩ: Vừa rồi ánh mắt anh ta nhìn mình rõ ràng hết sức sợ hãi, vì sao lúc này giống như là không có phát sinh bất cứ chuyện gì?
"Bởi vì em hẹn tôi, cao hứng, cho nên liền mua." Âu Dương Hàn nói.
"Anh nhìn thấy tôi nên rất cao hứng?" Mộ Hi nghi hoặc hỏi, sao người đàn ông này lại biến hóa lớn như vậy?
"Đương nhiên, nếu không vì sao lại mua lễ vật cho em?" Âu Dương Hàn cười nói, trong lòng thầm nghĩ: Lần đầu tiên mua lễ vật cho phụ nữ, người đó sẽ không không nhận chứ! Nếu là như vậy, đời này anh sẽ không mua đồ cho phụ nữ nữa!
"Cám ơn, tôi cho là anh nhìn thấy tôi sẽ nhớ đến một vài chuyện, cho nên mới phải hỏi như vậy." Mộ Hi bình tĩnh nói.
"Thực không dám giấu diếm, lần đầu tiên tôi nhìn thấy em liền coi em là một người khác, chỉ là rất không có khả năng, bởi vì cô ấy đã không còn ở nơi này nữa!"
Thật ra Âu Dương Hàn nói là nhìn thấy Mộ Vũ Hàn làm cho anh ta nhớ tới Mộ Hi, anh ta nói không ở nơi này, Mộ Hi lại lý giải vì Lãnh Tuyết đã không còn sống, Mộ Hi vẫn cho rằng anh ta nói chính là Lãnh Tuyết, thật ra năm đó Âu Dương Hàn chỉ vì em trai mới tạo ra một tai nạn xe giả, lúc ấy Lãnh Tuyết bị bỏ vào trong xe, ngũ quan đã huyết nhục mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ lắm bộ dạng lớn lên như thế nào, cho nên anh ta nhìn thấy gương mặt hiện tại của Mộ Hi, sẽ không nghĩ tới Mộ Hi có liên quan với cô gái trong tai nạn xe năm đó.
Thật ra, vì sao Lãnh Tuyết vẫn luôn âm hồn không tiêu tan? Hóa ra năm đó lúc Âu Dương Hàng thưởng cô cho anh em thủ hạ, bởi vì mặt mũi đều là máu, cho nên không người nào nguyện ý lên cô, nhưng Âu Dương Hàng lên tiếng, không làm chết cô, sẽ muốn mạng những người đàn ông này, cho nên đám đàn ông đó liền dùng bình rượu, cây gậy, có thể sử dụng đều dùng đến toàn bộ, cho nên đám súc sinh cứ như vậy liền phá hủy một cô gái như hoa như ngọc, Lãnh Tuyết gần như là hấp hối, nửa người dưới bị đàn ông dùng đồ đánh đến máu tươi chảy ròng. Lúc bị bỏ vào trong xe, Âu Dương Hàn thấy nửa người dưới của cô gái chảy ròng máu tươi, vì vậy về đến nhà, hung hăng giáo huấn Âu Dương Hàng một trận, sau đó nhốt hắn nửa năm.
"Cô ấy chết rồi?" Mộ Hi dùng vẻ mặt thờ ơ hỏi Âu Dương Hàn.
"Tôi không biết, nhưng tôi muốn nói là, em có phải là cô ấy không? Bởi vì các người quá giống nhau, nhất là ánh mắt kia." Rốt cuộc Âu Dương Hàn nói ra nghi vấn của mình.
"Tôi là cô ấy, anh sẽ không sợ hãi ư?" Mộ Hi hỏi.
"Sợ hãi? Vì sao? Năm đó em yêu tên đàn ông khốn kiếp kia, không phải là bởi vì anh ta, sao em sẽ rời khỏi tôi! Sau này chuyện phát triển như thế nào!" Âu Dương Hàn vẫn luôn hối hận năm đó để Mộ Hi chạy trốn, nếu không bây giờ bọn họ còn đang ở cùng nhau.
"Năm đó, vì sao anh lại làm như vậy?" Mộ Hi không biết rốt cuộc Âu Dương Hàn đã làm gì Lãnh Tuyết? Cho nên cô lại hỏi.
"Bởi vì trong lòng em không có tôi!" Âu Dương Hàn ảo não nói.
"Tôi hiểu được, cám ơn lễ vật của anh." Mộ Hi đột nhiên đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài. Âu Dương Hàn không biết vì sao Mộ Hi đột nhiên như vậy, nhưng anh không có dũng khí đuổi theo ra, vì bây giờ trong lòng người phụ nữ này vẫn không có anh, Âu Dương Hàn đột nhiên cảm giác hết sức mất mác! Giờ phút này anh không muốn gì hết, chỉ cần rượu, vì vậy anh uống một ly tiếp một ly.
Mộ Hi ra ngoài, trực tiếp ném lễ vật vào giỏ rác. Vì sao cô cầm lễ vật của anh ta đi ra? Bởi vì cô còn muốn từ từ điều tra, bây giờ cô còn chưa có chứng cớ chứng minh anh ta đã giết Lãnh Tuyết.
Cô không có nghĩ đến người đàn ông này lại có thể thừa nhận chuyện năm đó.
Mộ Hi đi rồi, Âu Dương Hàn uống một ly tiếp một ly, uống rượu say, anh cảm giác Mộ Hi liền ở bên cạnh, cô nhìn anh, cười với anh, trong đầu anh đều là Mộ Hi, lảo đảo ra khỏi quán bar, vung tay lên gọi xe rời đi. Xe đưa anh đến ngôi nhà của anh và em trai, bởi vì giờ phút này anh không cần phụ nữ, anh chỉ muốn yên tĩnh ngây ngốc. Xuống xe, dưới chân lảo đảo một cái, ngã xuống bậc thang bên cạnh, trong nháy mắt trên mặt chảy ròng máu tươi, anh ấn chuông cửa vang lên.
Âu Dương Hàng xin được hai cái bùa bình an từ chỗ pháp sư, hắn đeo trên cổ một cái, trong tay còn cầm lấy một cái, nghĩ tới chờ anh trai đến đây, đeo lên cho anh. Nghe được chuông cửa vang lên, biết là anh trai trở về, cuống quít đi mở cửa.
"Á - - quỷ - -" Bởi vì vừa rồi Âu Dương Hàn ngã xuống tảng đá trên bậc thang, bây giờ mặt mũi tràn đầy máu, Âu Dương Hàng vừa nhìn ra cửa, liền nhìn thấy mặt mũi anh trai tràn đầy máu, bị dọa hô to, năm đó Lãnh Tuyết chính là mặt mũi tràn đầy máu, người phụ nữ kia quả nhiên là đến báo thù mà!
"Cô ấy cười với anh, cô ấy đang nhìn anh, chú thấy được sao? Cô ấy đang đứng sau lưng chú." Âu Dương Hàn cười ha hả nói, một tay còn chỉ chỉ sau lưng Âu Dương Hàng, Âu Dương Hàng bị dọa, nhanh chóng lấy ra bùa bình an khoa tay múa chân về phía không khí, đồng thời, hắn cũng vội vã đeo lên một cái cho anh trai.
"Cô ta ở đâu? Cô ta ở đâu? Nữ quỷ, cút ngay, cút ngay..." Âu Dương Hàng bị dọa, cả người run rẩy, mà anh trai hắn là đột ngột ngã lên ghế sofa, ngủ khò khò, giống như là trời sập xuống cũng không liên quan gì đến anh.
Mộ Hi ngồi xe trở lại tiểu khu, đã không còn sớm, Lãnh Đông sang đây thăm cô, phát hiện cô không có ở đây, trong lòng lo lắng, liền ở cửa tiểu khu chờ cô trở lại. Mộ Hi xuống xe, một trận gió lạnh thổi qua, toàn thân run rẩy, cúi đầu không nhúc nhích, Lãnh Đông thấy Mộ Hi trở về, vội vàng đi tới.
"Tuyết nhi, về nhà, tại sao đứng bất động?"
/318
|