“Đưa chìa khóa cho em!”
Tiểu Bình An còn chưa ăn xong, Hiên Tịnh Vũ đã ôm lấy cô bé định rời khỏi nhà hàng. Cô nghĩ ngợi một hồi rồi lại quay lại đòi chìa khóa nhà của Lý Thiệu Minh.
Lòng cô đã quyết, cô nhất định phải chấm dứt mối quan hệ với Lý Thiệu Minh. Từ nhỏ tới lớn, điều kiện chọn bạn đời của cô luôn là tìm một người đàn ông lớn tuổi hơn mình, dù là cùng tuổi cũng có thể xem xét, chứ cô không đời nào tìm một người đàn ông ít tuổi hơn cô, cô không chịu nổi cảnh trâu già gặm cỏ non, cô không vượt qua được rào cản trong lòng.
“Em muốn đuổi anh đi thật sao?”, Lý Thiệu Minh ôm hi vọng, có nằm mơ anh cũng không ngờ Hiên Tịnh Vũ trốn tránh anh vì vấn đề tuổi tác.
Nếu là vì vấn đề tuổi tác, anh có thể ở bên cô, bởi anh lớn hơn cô một tuổi, năm nay anh đã hai mươi lăm tuổi, đã là một thanh niên lớn tuổi rồi.
“Phải”, Hiên Tịnh Vũ nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh đồng thời chìa bàn tay trắng nõn ra: “Hãy đưa chìa khóa nhà cho em”.
“Chúng ta sẽ ly hôn sao? Bệnh của bố em vẫn chưa khỏi đâu”, Lý Thiệu Minh nói.
“Vì bố em nên chúng ta sẽ không ly hôn. Nhưng nếu anh chê em nhiều tuổi hơn anh, em đồng ý yêu cầu ly hôn của anh”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Không chê, anh không chê đâu. Anh thích em còn không kịp nữa là, sao có thể chê em được? Vợ à, thật ra em cũng thích anh phải không? Em sợ em phải lòng anh, hơn nữa vì anh ít tuổi hơn em, em khó chịu trong lòng, nên mới cố ý tránh né anh đúng không? Hay là bỏ đi, em cứ coi như anh hai mươi lăm tuổi, anh nói với người khác anh hai mươi lăm tuổi, em sẽ không mất mặt khi chúng ta ở bên nhau, được chứ? Có thể anh không phải hai mươi hai tuổi thì sao? Em trông anh giống hai mươi hai tuổi lắm à?”, Lý Thiệu Minh bất lực nói.
“Nghiêm túc đi, em không đùa với anh đâu”, ánh mắt Hiên Tịnh Vũ càng lạnh lùng hơn.
“Chuyện em nói với anh là chuyện rất nghiêm túc, mong anh hãy nghiêm túc trả lời. Anh ít tuổi hơn em, anh rất xuất sắc, thật sự em không xứng với anh. Nếu anh tìm được cô gái anh thích, em chấp nhận ly hôn với anh bất cứ lúc nào. Giờ thì hãy đưa chìa khóa nhà cho em”, Hiên Tịnh Vũ nói.
“Đây”, Lý Thiệu Minh lấy chìa khóa, đặt vào lòng bàn tay của Hiên Tịnh Vũ.
“Tạm thời chúng ta sống riêng một thời gian đi, em hi vọng sẽ nhận được tin anh tìm được cô gái tốt”, Hiên Tịnh Vũ cầm chìa khóa rồi rời đi.
Dù trong lòng cô có buồn như nào, nhưng cô vẫn kìm nén không để nước mắt mình tuôn rơi. Giới hạn là giới hạn, cô không bao giờ có thể chấp nhận nổi việc bản thân thích một người đàn ông ít tuổi hơn mình.
Lúc Hiên Tịnh Vũ rời đi, Lý Thiệu Minh mới từ từ hiểu ra.
Hiên Tịnh Vũ không hề đùa.
Cô thật sự muốn rời xa anh.
Nếu cô đã thích anh, cô sẽ toàn tâm toàn ý yêu anh. Tuy nhiên cô sẽ không chấp nhận việc người đàn ông cô thích ít tuổi hơn cô, cứ nghĩ tới việc cô lớn tuổi hơn anh, trong lòng cô lại có vướng mắc, khó chịu trong lòng. Cô đã không thể toàn tâm toàn ý yêu anh, do đó cô quyết định rời xa anh.
Mình như này có được coi là thất tình không?
Lý Thiệu Minh ngồi thẫn thờ trong nhà hàng đồ Tây, nghĩ tới việc Hiên Tịnh Vũ không nghững nói chia tay với anh, còn lấy chìa khóa của anh, không cho anh về nhà thì trong lòng anh bỗng hơi khó chịu.
Giờ đây anh chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, Hiên Tịnh Vũ rời đi, cả thế giới như trở nên u ám.
Chẳng có tâm trạng làm gì cả.
Tiền bạc, thế lực, báo thù gì chứ, mấy thứ này có là gì so với Hiên Tịnh Vũ chứ?
Anh đã quen với Hiên Tịnh Vũ, quen với Tiểu Bình An, Thẩm Hân, Heo Rừng, Đoàn Bội Bội, quen với cuộc sống của người bình thường hiện giờ, anh cảm giác anh có niềm vui như bao người khác.
Nhưng giờ Hiên Tịnh Vũ đã rời đi, cuộc sống của anh cũng mất đi niềm vui.
Thật ra mình còn lớn tuổi hơn Hiên Tịnh Vũ, tuổi của mình hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Hiên Tịnh Vũ, trên thực tế cô ấy chỉ như em gái của mình nên mình và cô ấy mà ở bên nhau cũng chẳng sao.
Không ngờ lý do mà cô ấy đòi chia tay với mình lại là vì Lý Phong ít tuổi.
Lý Thiệu Minh chẳng biết phải làm sao, anh giả mạo Lý Phong, còn tốt hơn nhiều so với lúc làm Lý Thiệu Minh, nhưng cũng có vài điểm bất lợi, anh thật sự không biết anh phải cảm ơn Lý Phong hay là hận Lý Phong nữa.
Nếu anh không bị thương nặng ở trên biển, nếu Lý Phong thật không mất tích thì anh và Lý Phong vẫn sống trong thế giới của mình, Lý Phong cũng không thể ở bên Hiên Tịnh Vũ.
Phải nói với Hiên Tịnh Vũ về tuổi thật của anh sao?
Nhưng Hiên Tịnh Vũ một mực khẳng định anh là Lý Phong thì liệu cô có tin không? Dù anh đã thể hiện sức mạnh tuyệt đối nhưng Hiên Tịnh Vũ vẫn tìm ra được lý do để coi thường anh, sở dĩ anh có thực lực mạnh như vậy là vì lúc mất tích có cao thủ chỉ dạy cho. Thế nên anh chỉ muốn quay về nhà họ Lý, lôi quyển sổ hộ khẩu của gia đình ra cho Hiên Tịnh Vũ coi thử xem rốt cuộc anh là ai!
Còn chưa chia tay mà, độ tuổi của anh phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn đời của Hiên Tịnh Vũ, anh và Hiên Tịnh Vũ sẽ vẫn ở bên nhau.
Anh thầm an ủi bản thân.
Nhưng đột nhiên Hiên Tịnh Vũ lại đòi chia tay với anh, trong lòng anh bỗng trở nên trống rỗng, anh sợ anh và Hiên Tịnh Vũ sẽ chia tay thật.
“Hy Nhi, khi nào em tới?”, trong lòng anh trống trải đến đáng sợ, nghĩ ngợi một hồi rồi gọi điện thoại cho em gái họ.
“Đã xuống máy bay rồi, sân bay của thành phố cảng biển chỗ anh cách xa trung tâm thành phố quá, bốn mươi phút sau mới tới”, trong điện thoại truyền tới một giọng nói ngọt ngào.
“Anh gọi bạn tới để tiếp đãi em”, nghĩ tới việc sắp gặp lại cô em gái họ tám năm không gặp, trong lòng Lý Thiệu Minh cũng dễ chịu hơn chút ít.
“Anh, anh có bạn rồi ư? Thật không vậy? Lại có người có thể lọt vào mắt thần của anh sao?”, giọng nói ngọt ngào bỗng ngạc nhiên.
“Nói ra thì dài lắm, em tới thì biết”, Lý Thiệu Minh mỉm cười tắt điện thoại.
Nụ cười trên gương mặt anh rất gượng gạo.
Nghĩ ngợi một hồi, anh bỗng gọi điện thoại cho Cuồng Phong và Heo Rừng: “Em họ tôi sắp tới rồi, mọi người tới nhà hàng đồ Tây gần nhà tôi, chúng ta tiếp đãi em ấy”.
“Vâng!”, biết em họ của Lý Thiệu Minh đều là gái xinh, miệng của Heo Rừng bỗng nở nụ cười vui sướng. Em gái họ thứ sáu của Lý Thiệu Minh là Đường Tuyết Kỳ trông như búp bê nên anh ta đã phải lòng cô gái xinh đẹp này.
Nghe nói Triệu Thế Hy còn xinh hơn, do đó anh ta rất mong đợi để gặp mặt Triệu Thế Hy.
Chưa đầy hai mươi phút, Heo Rừng đã lái chiếc Maybach của Lý Thiệu Minh tới, cùng tới với anh ta còn có Cuồng Phong.
Cuồng Phong không hề hứng thú với gái xinh, hắn chỉ thích hút thuốc. Những nhà hàng đồ Tây thường không cho hút thuốc, nhưng vì hôm nay nhà hàng ít khách, với lại Cuồng Phong trông rất hung dữ, các nhân viên phục vụ xinh đẹp trong nhà hàng cũng hơi sợ khi nhìn thấy Cuồng Phong hút thuốc, họ chỉ đứng từ xa nhìn mà không dám đi tới ngăn cản.
Hắn hiển nhiên là dân xã hội đen, hắn để hai bao thuốc lá Đại Trùng Cửu trước mặt, lúc nói chuyện với Lý Thiệu Minh vẫn hút thuốc.
“Đại ca, hiện giờ chúng ta đã có tiền, cũng có cả thế lực rồi. Tôi là người tỉnh lỵ nên cũng không quen khi sống ở thành phố cảng biển của các anh. Tôi nghĩ thực lực của anh không chỉ có vậy. Em gái họ Triệu Thế Hy của anh sắp tới rồi, nghe nói cô ấy cũng là một cao thủ Thần Cấp, nếu chúng ta hợp lại với nhau thì cái đám ở trong tỉnh lỵ nên từ chức nhường lại cho người khác rồi nhỉ? Khiến Thanh Phong, Quỷ Đói gì đó cút xéo hết đi, mà sao chúng ta không đánh vào tỉnh Liêu, thống trị tỉnh lỵ đi, gia tộc Diệp Hách Na Lạp mà dám ngăn cản chúng ta cũng diệt sạch họ luôn!”, Cuồng Phong ngậm điếu thuốc lá trong miệng và vung bàn tay lên.
Tính cách của Cuồng Phong khá ngông, ngoài Lý Thiệu Minh có thể đánh bại hắn khiến hắn kính trọng thì dù có là vua hắn cũng không coi ra gì.
“Cuồng Phong, anh là người bôn ba khắp nơi, anh còn chưa hiểu hết về mối quan hệ giữa các môn phái. Quan hệ của những môn phái này phức tạp, còn rất nhiều mối quan hệ giữa các môn phái mà chúng ta chưa biết. Rút dây động rừng, Thanh Phong và Quỷ Đói không phải là loại người mà chúng ta nói muốn tiêu diệt là được. Hồi ở nước ngoài tôi chưa từng nghĩ sẽ phát triển ở Hoa Hạ. Nếu họ không ngăn cản chúng ta thì còn đỡ, nhưng nếu họ ngăn cản chúng ta, chúng ta càng nói thì họ càng gây cản trở thôi, hiện giờ chúng ta đừng động tới họ vẫn hơn”, Lý Thiệu Minh suy nghĩ thấu đáo, anh giảng giải cho Cuồng Phong.
“Đại ca, có ba cách để võ sĩ nâng cao công lực đó là tập luyện khổ cực, uống đan dược và thực chiến, trong đó thực chiến sẽ giúp tiến bộ nhanh nhất, lão già Thanh Phong chỉ biết ỷ lại vào cảnh giới của ông ta để ra oai, chứ thật ra ông ta nào có kinh nghiệm thực chiến, tôi rất muốn được thách đấu Thanh Phong. Chi bằng chúng ta khiêu chiến ông ta thử coi, nếu đánh thắng được là tốt nhất, còn không thắng được thì chúng ta chạy trốn. Có thể so tài võ công với cao thủ Thần Cấp cấp cao thì dù có thua chúng ta cũng tăng lên được kha khá kinh nghiệm. Mấy ngày nay, ngày nào tôi cũng chăm chỉ luyện tập kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’, kỹ thuật dùng giáo này tôi luyện ngày càng có tự tin rồi. Đúng rồi, báu vật mà anh bỏ ra ba tỷ để mua là gì vậy? Sao tôi không thấy anh sử dụng nó?”, Cuồng Phong hỏi.
“Báu vật đó tạm thời chưa dùng tới”, Lý Thiệu Minh mỉm cười.
Lý Thiệu Minh và Cuồng Phong chỉ nói chuyện phiếm trong lúc chờ Triệu Thế Hy, có Cuồng Phong ngồi nói chuyện cùng anh, tâm trạng lúc thất tình của anh cũng đỡ hơn rất nhiều.
Ngay lúc này có ba nam một nữ đi vào nhà hàng, trên người họ có một khí chất đặc biệt. Sau khi bước vào, họ ngồi ngay vào bàn đối diện với Lý Thiệu Minh, bốn người nhìn Lý Thiệu Minh bằng ánh mắt kỳ quái rồi cười.
“Cuồng Phong, anh rất muốn khiêu khích với cao thủ thật sự phải không?”, bị ba nam một nữ nhìn chằm chằm, Lý Thiệu Minh khẽ nheo mắt.
“Phải, kỹ thuật dùng giáo ‘đốt cháy thảo nguyên’ càng tốt, tôi càng muốn tìm một cao thủ chân chính”, Cuồng Phong ngồi đối diện Lý Thiệu Minh, hắn không hề biết đằng sau có thêm bốn người lạ.
“Anh có cơ hội rồi”, Lý Thiệu Minh cười, lấy một điếu thuốc trước mặt rồi châm lửa.
“Họ ở đâu?”, Cuồng Phong sững sờ.
“Ở đằng sau anh, mười đại sát thủ trên khắp mọi nơi, có bốn cao thủ tới giết tôi, là bốn cao thủ Thần Cấp, họ biết tung tích của tôi rồi…”
/216
|