Chắc chắn sẽ không bỏ qua cho người đàn ông đã tắt cuộc gọi của mình!
Hiên Tịnh Vũ là một nữ thần, đàn ông theo đuổi cô nhiều không đếm xuể, trước khi quen Lý Thiệu Minh, cô luôn từ chối sự theo đuổi của biết bao đàn ông, cô mà gọi điện thoại cho ai thì e là người đó vui mừng còn không kịp. Chỉ có Lý Thiệu Minh dám làm vậy với cô, cô rất tức giận nên quyết định chạy tới phòng tìm Lý Thiệu Minh hỏi cho ra lẽ.
Trong nhà không bật đèn nên phòng sách của Lý Thiệu Minh tối om. Lúc cô bước vào phòng sách, nhìn thấy Lý Thiệu Minh đã nằm bò trên giường đắp chăn.
“Lý Thiệu Minh, chẳng lẽ anh không giải thích gì sao?”, Hiên Tịnh Vũ vẫn còn tức giận, nhìn anh nằm trên giường và trách móc.
“Lại đây”.
Lý Thiệu Minh không đáp lại cô, chỉ im lặng nằm trên giường, giọng nói bình tĩnh, như thể có tâm sự gì đó.
Hiên Tịnh Vũ sững sờ, đi tới trước mặt Lý Thiệu Minh.
Lý Thiệu Minh nắm lấy tay cô, kéo cô lên giường. Cô còn chưa kịp nói gì thì Lý Thiệu Minh đã ôm cô vào lòng, cắn nhẹ lên đôi môi mềm mại của cô.
Cái gì?
Bị Lý Thiệu Minh cắn môi, Hiên Tịnh Vũ bỗng sững sờ, trợn tròn hai mắt, liếc nhìn anh bằng đôi mắt sắc lạnh. Lý Thiệu Minh làm như không có chuyện gì và tiếp tục hôn cô, đôi tay thì vuốt ve cơ thể cô. Hình như hôm nay anh đã uống rất nhiều rượu, trên người nồng nặc mùi rượu vang. Anh khẽ hôn Hiên Tịnh Vũ, cảm nhận xúc cảm dễ chịu từ cơ thể tuyệt đẹp của cô, rồi từ từ đè lên người cô.
Tất cả mọi thứ xảy ra quá đột ngột, khiến Hiên Tịnh Vũ trở tay không kịp.
Cô muốn từ chối Lý Thiệu Minh, cho anh một cái bạt thật mạnh, nhưng họ đã kết hôn, cô cũng hơi thích anh, hơn nữa cô đã bị Lý Thiệu Minh lợi dụng sờ soạng. Cô chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, cơ thể bị Lý Thiệu Minh ‘bắt nạt’ đến không thể kiểm soát. Lý Thiệu Minh đối xử với cô rất dịu dàng, mùi hương rượu vang thơm ngọt trên người anh khiến cô bỗng có cảm giác mê muội.
Khoảng mấy phút sau, lúc Lý Thiệu Minh chuẩn bị phát sinh quan hệ với cô thì cô bỗng tỉnh ngộ. Cô dùng sức túm lấy tay của Lý Thiệu Minh, cắn mạnh vào môi rồi nói với anh: “Anh không được…”
“Tại sao?”, Lý Thiệu Minh dịu dàng hỏi.
“Chẳng sao cả, chỉ là không thể thôi”, nhân lúc Lý Thiệu Minh đang sững sờ thì Hiên Tịnh Vũ vội vàng đẩy anh ra, trốn khỏi phòng sách của anh.
Tối nay Lý Thiệu Minh hơi say, anh đã uống khá nhiều cùng với các thương nhân giàu có ở khách sạn tỉnh lỵ, rồi lại uống với đám nhà báo, dù tố chất cơ thể anh vượt trội hơn người, nhưng tửu lượng của anh cũng có hạn. Anh thích Hiên Tịnh Vũ nên anh muốn lợi dụng sờ soạng cô. Anh sẽ đối xử tốt với cô, do đó anh muốn anh và cô giống như một đôi vợ chồng bình thường.
Nếu anh cưỡng ép Hiên Tịnh Vũ thì cô không phải là đối thủ của anh.
Khi Hiên Tịnh Vũ rời khỏi, anh khẽ vò đầu vì cơn say rượu, rồi nằm đơ trên giường.
Ngày hôm sau…
Sau khi từ tỉnh lỵ về và lợi dụng sờ soạng Hiên Tịnh Vũ, anh cảm thấy thái độ của Hiên Tịnh Vũ với anh hơi khác. Hai người sống chung trong một mái nhà, vẫn là mối quan hệ vợ chồng nên cũng gặp nhau thường xuyên. Mỗi lần nhìn thấy Hiên Tịnh Vũ ở trong nhà, anh cảm thấy ánh mắt cô nhìn anh có sự né tránh, như thể đang trốn tránh mối quan hệ của hai người. Anh muốn tìm vài chuyện để nói với cô, nhưng lần đầu anh tán gái nên anh cũng chẳng biết phải nói gì với cô.
Chỉ cảm thấy mối quan hệ giữa anh và Hiên Tịnh Vũ đã trở nên gượng gạo, anh trơ mắt nhìn cô dẫn Tiểu Bình An ra khỏi nhà và đưa cô bé đi học.
Trước kia anh muốn mối quan hệ của hai người tiến triển nên mới lợi dụng sờ soạng cô. Hôm qua suýt nữa anh đã chiếm trọn được cô, anh tưởng mối quan hệ của hai người có thể phát triển nhanh chóng, nhưng lại phát hiện ra mối quan hệ của hai người ngày càng xa cách.
Anh thầm nghĩ rốt cuộc chuyện này là sao?
Từ khi anh trờ về từ tỉnh lỵ, anh phát hiện không chỉ có Hiên Tịnh Vũ, mà thái độ của Đường Tuyết Kỳ đối với anh cũng thay đổi. Lúc con nhóc này ở nhà cùng với anh luôn nhìn lén anh với ánh mắt chẳng lành. Sức mạnh của cô chủ nhà họ Đường không hề yếu, tuy vừa mới đạt tới cảnh giới Thần Cấp, nhưng sức mạnh của cô ta có thể so ngang với Cuồng Phong trước kia, thậm chí là đánh bại hắn. Cô ta cất giấu vô số ám khí và thuốc độc ở trên người, bị cô nhóc này nhìn lén khiến anh chẳng dám luyện võ công ở nhà nữa.
Trông cô ta có một cảm giác nguy hiểm nên anh sợ cô ta sẽ đánh lén anh trong lúc anh đang luyện võ.
Ngược lại là Triệu Thế Hy, cô ấy sắp đến rồi.
Anh đã nói chuyện qua điện thoại với Triệu Thế Hy, cô ấy nói tối là đến.
Triệu Thế Hy là em họ của anh, là con gái của Triệu Hoàng Đế - người đứng đầu phương Nam, là một trong Nam Bắc Song Tôn, của cải của Triệu Hoàng Đế nhiều vô kể, trong nhà ông ta cất giữ vô số báu vật và bí kíp võ công, có thể sánh ngang với gia tộc Diệp Hách Na Lạp – người đứng đầu phương Bắc, Triệu Thế Hy thông thạo đủ loại võ công trong trên thế giới, cô ấy thân thiết với anh nhất, tài năng hơn người, nếu cô ấy giúp anh thì bên cạnh anh lại có thêm một trợ thủ Thần Cấp.
“Tối nay Triệu Thế Hy tới sao?”, Đường Tuyết Kỳ nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại với cô em họ, cô ta nhìn anh với ánh mắt kỳ quái.
“Ừ…”, ánh mắt Lý Thiệu Minh nhìn cô ta càng kỳ lạ hơn.
Lòng thầm hỏi tại sao từ khi anh trở về từ tỉnh lỵ, thái độ của Hiên Tịnh Vũ và cô ta đối với anh lại khác đi.
Đường Tuyết Kỳ thì anh không để tâm lắm, nhưng Hiên Tịnh Vũ thì anh nghĩ cần phải nói chuyện.
Hơn bốn giờ chiều, anh lái chiếc xe tải nhỏ đến trường mẫu giáo của Tiểu Bình An. Quan hệ giữa anh và cô giáo mầm non khá tốt, ở đó có cầu trượt cho bọn trẻ con chơi, anh lựa chọn chờ Hiên Tịnh Vũ nên đã chơi cầu trượt cùng với Tiểu Bình An ở trong trường. Khoảng năm phút sau, Hiên Tịnh Vũ lái chiếc xe Passat tới trường mẫu giáo. Hình như tâm trạng hôm nay của cô khá tốt, nhưng không biết tại sao khi cô nhìn thấy Lý Thiệu Minh thì sắc mặt lại trở nên lạnh băng.
“Cô Hiên, rõ ràng cô và anh Lý là vợ chồng mà sao trông như là vợ chồng đã ly hôn thế? Vẻ mặt đều khá vui, nhưng nhìn thấy nhau lại trở nên lạnh lùng, tôi cũng chưa từng thấy hai người cùng tới đón Tiểu Bình An”, cô giáo khá thân thiết với Lý Thiệu Minh, cô ấy nhận ra dường như giữa Lý Thiệu Minh và Hiên Tịnh Vũ có mâu thuẫn, nên đã cố ý đùa hai người.
“Đâu có”, Hiên Tịnh Vũ nở nụ cười gượng gạo.
“Sao anh tới đây?”, Hiên Tịnh Vũ lại lạnh lùng nhìn Lý Thiệu Minh.
“Đợi em đó”, Lý Thiệu Minh mặc vest đi giày da ngồi trên bậc cầu trượt và mỉm cười nhìn Hiên Tịnh Vũ.
“Em đưa Tiểu Bình An về nhà đây”, Hiên Tịnh Vũ kéo Tiểu Bình An định rời đi.
“Cùng ăn bữa tối đi”, Lý Thiệu Minh vội vàng kéo Hiên Tịnh Vũ lại.
Anh cảm thấy giữa anh và Hiên Tịnh Vũ có mâu thuẫn, hình như tối qua anh đã bắt nạt cô nên giờ cô định tránh né anh, do đó anh quyết định giải quyết mâu thuẫn này.
Nửa tiếng sau, anh và Hiên Tịnh Vũ ở trong một nhà hàng đồ Tây khá ngon ở gần nhà cô, lúc Tiểu Bình An đang ăn khoai tây chiên trước mặt, Lý Thiệu Minh lặng lẽ nhìn Hiên Tịnh Vũ.
Hiên Tịnh Vũ biết Lý Thiệu Minh cố ý ép cô nói chuyện, nhưng cô mặc kệ và quay gương mặt xinh đẹp sang hướng khác.
Mặt Hiên Tịnh Vũ là khuôn mặt hình bầu dục, dáng vẻ xinh đẹp, làn da trắng như tuyết, trên người luôn toát ra khí chất lạnh lùng, lúc tức giận trông cũng đáng yêu.
Lý Thiệu Minh chợt bật cười.
Anh cảm thấy Hiên Tịnh Vũ vẫn như một đứa trẻ, anh nắm lấy bàn tay trắng đẹp lạnh lẽo của cô, mỉm cười nhìn cô: “Sao thế? Vẫn giận chuyện tối qua à?”
“Đâu có đâu”, Hiên Tịnh Vũ khẽ vùng vẫy, muốn rút bàn tay trắng nõn ra khỏi tay Lý Thiệu Minh.
“Vậy tại sao không để ý tới anh? Tại anh không nghe điện thoại của em nên em giận à? Hay là do tối qua anh quá hấp tấp?”, Lý Thiệu Minh hỏi.
Hiên Tịnh Vũ không nói gì.
“Có phải hôm qua em hưởng thụ lắm không?”, Lý Thiệu Minh lại nói.
“Anh im đi!”, Hiên Tịnh Vũ liếc nhìn Tiểu Bình An đang ăn, ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh băng.
“Con bé không hiểu đâu”, Lý Thiệu Minh cười xấu xa.
“Anh tới đây!”, Hiên Tịnh Vũ nghĩ ngợi, kéo Lý Thiệu Minh ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Không có Tiểu Bình An ở đây, Hiên Tịnh Vũ hít sâu một hơi, chớp nhẹ đôi mắt lạnh lùng, như đang sắp xếp những điều cần nói. Sau khi cô nghĩ ra nên nói như nào thì mới nghiêm túc nhìn anh nói: “Lý Thiệu Minh, chi bằng chúng ta dừng lại đi”.
“Cái gì?”, Lý Thiệu Minh ngạc nhiên trợn tròn mắt.
“Lý Phong, từ sau khi anh mất tích trở về, anh luôn tự nói anh là Lý Thiệu Minh, hiện giờ em cũng quen gọi anh là Lý Thiệu Minh rồi. Cao thủ truyền dạy võ công cho anh rất giỏi, ông ấy đã biến anh thành một nhân tài. Giờ anh tài giỏi hơn người, không những là cao thủ võ lâm, mà còn là người giàu có nhất thành phố cảng biển. Tuy em đã gả cho anh, nhưng trước khi cưới anh, chúng ta cũng có ba điều khoản”.
“Em từng nói với anh rằng em không thích anh nên sẽ không để anh lợi dụng sờ soạng. Nhưng hiện giờ, anh thay đổi rồi, em không biết tại sao anh càng ngày càng lún sâu. Em nói rõ cho anh biết, em không muốn tiếp tục như này nữa. Sở dĩ em không thích anh không phải là vì anh không hăng hái tranh giành, cũng không phải vì gia cảnh nhà anh nghèo, cũng chẳng phải vì anh xấu, mà là vì em luôn có tiêu chuẩn nhất định trong việc chọn bạn đời”.
“Em không thích đàn ông ít tuổi hơn em”.
“Năm nay anh mới có hai mươi hai tuổi và là một sinh viên vừa mới tốt nghiệp nhỉ? Còn em đã hai mươi tư tuổi rồi, là một cảnh sát đã thực tập một năm hơn nữa mới chỉ làm việc có một năm. Không biết tại sao, nhưng em thật sự không thích đàn ông ít tuổi hơn em. Với lại hiện giờ anh có tiền có thế, không những đẹp trai mà còn khí chất hơn người, anh thích hợp tìm một người phụ nữ xuất sắc hơn em. Chúng ta chia tay đi, anh không cần về nhà sống nữa, em không xứng với anh. Bên cạnh anh có rất nhiều người phụ nữ tốt như: Đoàn Bội Bội, Vương Giai Nặc, Lý Tích Đồng, họ cũng trạc tuổi anh, họ hợp với anh hơn”.
“Em đưa Tiểu Bình An về đây”, Hiên Tịnh Vũ nghiêm túc nhìn Lý Thiệu Minh, gượng cười với anh, vẻ mặt hơi nhợt nhạt, cô vội vàng đứng dậy khỏi ghế sofa.
Thật ra cô cũng thích Lý Thiệu Minh, nhưng cô không thể ở bên anh. Lý Thiệu Minh ít tuổi hơn cô, xuất sắc hơn cô, anh nên tìm một người con gái hoàn hảo hơn cô.
Cô không hề biết Lý Thiệu Minh thật đã hai mươi lăm tuổi.
Anh hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn người chồng của em, quả là hoàn hảo!
Không ngờ ít tuổi cũng là lỗi, Lý Thiệu Minh ngỡ ngàng nhìn Hiên Tịnh Vũ rời đi.
/216
|