- Bạn là bạn gái Thiên Bảo phải không? – Thiên Minh tiếp.
Hân Hân và nó giật mình. Chuyện này thì có liên quan gì cơ chứ?
- Nói chính xác hơn là…bạn gái cũ. – Hân Hân vẫn muốn mình là BẠN GÁI của Thiên Bảo chứ không phải là BẠN GÁI CŨ nhưng sao, không hiểu sao cô lại nói vậy!!! Mà sự thật đúng như vậy còn gì?
- Thực ra…Thiên Bảo….cậu ấy còn yêu bạn nhiều lắm, bạn biết không?
- Yêu tôi ư? Yêu mà một mực đòi chia tay để làm tôi phải đau khổ. Yêu mà giờ gặp lại lại giả vờ như chưa quen tôi? Yêu mà có thể vô tình như vậy sao? Cậu có biết thế nào gọi là tình yêu không? Hay công tử nhà giàu các cậu chỉ xem nó như một trò chơi? – Hân Hân như được dịp, trút tất cả sự uất ức trong lòng xuống đầu Thiên Minh nhưng cậu ta vẫn đứng chịu trận để rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Phải, đúng là cậu ấy làm tổn thương bạn, cậu ấy sai nhưng bạn có biết khi chia tay với bạn, cậu ấy đã đau khổ biết nhường nào không? Thực ra, ba cậu ấy mắc bệnh máu trắng và đó là một căn bệnh di truyền. Khi biết được điều đó, cậu ấy đã đau khổ ngậm đắng nuốt cay để thốt ra lời chia tay với bạn. Cậu ấy bảo rằng thà cứ để bạn nghĩ xấu về cậu ấy còn hơn khi cậu ấy chết rồi mà thấy bạn đau khổ, tuyệt vọng. Cậu ấy không muốn thấy bạn buồn. – Thiên Minh kể, giọng nghẹn ngào….
Chỉ chờ có lúc ấy, nước mắt Hân Hân ùa ra như suối, cô khóc cho một tình yêu dường như đã đi vào quên lãng….
- Tôi đã đưa cậu ấy đi xét nghiệm và kết quả là âm tính….
- Đồ ngốc, sao cậu không đến tìm mình…. – Hân Hân ngồi bệt xuống sàn, nức nở.
- Cậu ấy có đến nhưng bạn đã chuyển đi rồi. Thời gian đó, cậu ấy như một con ma đói vậy…. Một Thiên Bảo hoàn toàn khác…. Một tay play ghê rợn hơn, đến tôi cũng phải sợ. Sáng thì nhuốm mình trong mùi rượu, tối thì xay xỉn trên đường đua… Rồi một ngày, một tai nạn đua xe đã cướp đi trí nhớ của cậu ấy….về bạn…. Tôi tưởng rằng đó sẽ là cách tốt nhất để cậu ấy có thể quên được bạn nhưng không…. Cậu ấy không giống như trước. Đùa giỡn với tình cảm của mọi cô gái… Tôi bất lực và tôi hi vọng bạn có thể làm cho Thiên Bảo trở lại như ngày xưa…. Cậu ấy là thằng bạn thân chí cốt của tôi….
Những lời nói của Thiên Minh như hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào trái tim mỏng manh của Hân Hân…. Nó ngồi xuống, ôm lấy bạn và nó cũng khóc….khóc cho một cô bé 17 tuổi đang đau vì sự xuất hiện của một nửa quá khứ….Biết đâu đấy, đó là một mảng không thể thiếu trong bức tranh cuộc sống của Hân Hân…
Hân Hân và nó giật mình. Chuyện này thì có liên quan gì cơ chứ?
- Nói chính xác hơn là…bạn gái cũ. – Hân Hân vẫn muốn mình là BẠN GÁI của Thiên Bảo chứ không phải là BẠN GÁI CŨ nhưng sao, không hiểu sao cô lại nói vậy!!! Mà sự thật đúng như vậy còn gì?
- Thực ra…Thiên Bảo….cậu ấy còn yêu bạn nhiều lắm, bạn biết không?
- Yêu tôi ư? Yêu mà một mực đòi chia tay để làm tôi phải đau khổ. Yêu mà giờ gặp lại lại giả vờ như chưa quen tôi? Yêu mà có thể vô tình như vậy sao? Cậu có biết thế nào gọi là tình yêu không? Hay công tử nhà giàu các cậu chỉ xem nó như một trò chơi? – Hân Hân như được dịp, trút tất cả sự uất ức trong lòng xuống đầu Thiên Minh nhưng cậu ta vẫn đứng chịu trận để rồi nhẹ nhàng nói tiếp:
- Phải, đúng là cậu ấy làm tổn thương bạn, cậu ấy sai nhưng bạn có biết khi chia tay với bạn, cậu ấy đã đau khổ biết nhường nào không? Thực ra, ba cậu ấy mắc bệnh máu trắng và đó là một căn bệnh di truyền. Khi biết được điều đó, cậu ấy đã đau khổ ngậm đắng nuốt cay để thốt ra lời chia tay với bạn. Cậu ấy bảo rằng thà cứ để bạn nghĩ xấu về cậu ấy còn hơn khi cậu ấy chết rồi mà thấy bạn đau khổ, tuyệt vọng. Cậu ấy không muốn thấy bạn buồn. – Thiên Minh kể, giọng nghẹn ngào….
Chỉ chờ có lúc ấy, nước mắt Hân Hân ùa ra như suối, cô khóc cho một tình yêu dường như đã đi vào quên lãng….
- Tôi đã đưa cậu ấy đi xét nghiệm và kết quả là âm tính….
- Đồ ngốc, sao cậu không đến tìm mình…. – Hân Hân ngồi bệt xuống sàn, nức nở.
- Cậu ấy có đến nhưng bạn đã chuyển đi rồi. Thời gian đó, cậu ấy như một con ma đói vậy…. Một Thiên Bảo hoàn toàn khác…. Một tay play ghê rợn hơn, đến tôi cũng phải sợ. Sáng thì nhuốm mình trong mùi rượu, tối thì xay xỉn trên đường đua… Rồi một ngày, một tai nạn đua xe đã cướp đi trí nhớ của cậu ấy….về bạn…. Tôi tưởng rằng đó sẽ là cách tốt nhất để cậu ấy có thể quên được bạn nhưng không…. Cậu ấy không giống như trước. Đùa giỡn với tình cảm của mọi cô gái… Tôi bất lực và tôi hi vọng bạn có thể làm cho Thiên Bảo trở lại như ngày xưa…. Cậu ấy là thằng bạn thân chí cốt của tôi….
Những lời nói của Thiên Minh như hàng ngàn mũi dao đâm xuyên vào trái tim mỏng manh của Hân Hân…. Nó ngồi xuống, ôm lấy bạn và nó cũng khóc….khóc cho một cô bé 17 tuổi đang đau vì sự xuất hiện của một nửa quá khứ….Biết đâu đấy, đó là một mảng không thể thiếu trong bức tranh cuộc sống của Hân Hân…
/92
|