Một năm qua đi, mình tưởng rằng có thể quên được cậu nhưng không. Thực tế là mình không đủ sức để làm điều đó!Lúc cậu nói lời chia tay cho đến bây giờ cứ như là mới hôm qua vậy. Cậu không biết mình đã khổ sở thế nào để khóa cậu vào tận đáy lòng, nơi góc khuất u tối của trái tim để ánh sáng không thể soi chiếu đến, để mình không cần phải thấy mặt cậu, để rồi nhớ, rồi suy nghĩ viễn vông về một tương lai…có cậu và…có mình….
Lắm lúc, mình cứ ngỡ rằng mình con có cậu bên cạnh để cho mình mượn cánh tay mỗi lúc đi xem phim kinh dị, để làm khăn giấy “di động” cho mình mỗi lần xem phim Hàn, rồi lại cho mình hơi ấm vào những ngày đầu đông buốt giá. Nhưng cũng may suy nghĩ ấy không đeo bám mình quá lâu để rồi lại khóc như một con điên sau một cuộc tình tan vỡ….
Người ta bảo rằng “Trên đời này chỉ có một tình yêu, còn thứ “na ná tình yêu” thì có rất nhiều”. Rốt cuộc thì tình cảm giữa cậu và mình là “tình yêu” hay chỉ là “thứ na ná tình yêu” mà thôi!!!!
Cậu biết không, sau cái ngày định mệnh ấy, hình ảnh của cậu cứ bám riết lấy mình, ở đâu mình cũng nhìn thấy cậu đang cườii với mình. Mình thật ngốc phải không? Nếu tình cảm giữa cậu và mình thực sự là “tình yêu” thì suốt đời này, mình sẽ sống trong những tình cảm chỉ là “na ná tình yêu” mà thôi! Nhưng nếu một một ngày nào đó, mình tìm thấy tình yêu thực sự cảu mình rồi, tìm được một nửa có thể bảo vệ và cho mình cảm giác an toàn, mình sẽ cười và nhận ra rằng tình cảm của cậu và mình chỉ là thứ “na ná tình yêu”…… Nhưng, mình muốn cậu biết rằng mình chưa bao giờ hối hận vì yêu cậu…..
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện cơ chứ? Tại sao khi mình đã gần như quên được cậu thì cậu lại xuất hiện, lại gieo vào lòng mình một nỗi đau mới khi mà cậu phẩy tay coi như không quen mình. Mình biết là mình không xứng với cậu nhưng cũng đâu đến nỗi cậu phải đối xử như thế với mình….Mình buồn lắm….Cậu biết không….Trong đầu mình không ngớt hỏi, hỏi những câu hỏi tại sao ngốc nghếch mà những câu hỏi đó đều mang tên cậu…Thiên Bảo à….
===========================
- Hân Hân này, chúng ta là bạn phải không? – Nó nghẹ ngàng ngồi cạnh Hân hân.
- Umk! – Hân Hân gật đầu.
- Vậy bạn có thể chia sẻ với mình mối tâm tư đang uất nặng lòng bạn không? Mình biết bạn có chuyện mà. – Nó gợi chuyện.
- Lam Bình….^*^(^*%&$#%$%^&$&%&………..
- Cậu ấy…vờ như không quen bạn thật à? – Nó hỏi lại như không tin vào tai mình.
- Umk…. – Hân Hân suýt khóc.
Còn nó, nó vừa giận vừa khó hiểu. Và nó quuyết định sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này.
Tại phòng của hội BF
- Mọi người có ai biết người hôm qua không? – Vừa đạp cửa bước vào, nó hỏi một câu khiến ai cũng trố mắt nhìn.
- Người hôm qua nào? – Nguyên Hoàng hỏi lại.
- Tên gì gì đó của FM ý!
- Thiên Bảo hả? – Key hỏi.
- Đúng rồi, anh biết gì về cậu ấy không? – Nó như tóm được phao.
- Cô hỏi làm gì? – Lâm Duy vừa nhìn thấy nó là bắt đầu…ngứa miệng.
- Vô duyên, có chuyện mới hỏi chứ không có chuyện hỏi làm chi? – Chiến tranh bùng nổ rồi đây!
- Vậy thì về đi, chả moi được thông tin gì đâu! – Lâm Duy đuổi khéo nó.
Nó mặc kệ, dù sao nó cũng không phải đứa dễ dàng hạ bởi những lời nói khó chịu của “tên chồng hắc ám”.
- Bạn làm mình lo đấy, bạn đến đây làm gì? – Hân Hân chạy đến chỗ nó.
- Mình chỉ muốn biết tại sao thôi mà! – Nó nhún vai.
Hân Hân kéo nó về trong khi nó thì cứ lưu luyến mãi!!! Nhưng cuối cùng cũng phải theo ý nhỏ bạn.
Trên hành lang trường, nắng xuyên qua kẽ lá in lên nền những hình thù kì ảo, lung linh.
- Hân Hân, tôi có chuyện muốn nói với bạn. – Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Hân Hân rợn tóc gáy.
Hai đứa nó đồng loạt quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói, rồi đồng thanh:
- THIÊN MINH!
- Chuyện gì? – Hân Hân nhìn Thiên Minh tò mò.
- Nói…nói ở đây có tiện không? – Thiên Minh liếc nhìn nó.
- Lam Bình là bạn tôi! – Hân Hân nói như thể chẳng làm chuyện gì xấu để người khác phải bơi ra nói móc cả.
- Vậy thì….có chuyện này tôi giữ mãi trong lòng, tôi không biết có nên nói ra hay không nhưng cho đến ngày hôm qua…. tôi đã quyết định nói cho bạn biết. – Thiên Minh tỏ ánh mắt cương quyết.
Hân Hân và nó cứ được thể rớt tim theo những lời nói của Thiên Minh, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, không biết có phải định tố cáo tù nhân nào hay không???
Thiên Minh sẽ nói gì đây? Tò mò quá!!!!
Lắm lúc, mình cứ ngỡ rằng mình con có cậu bên cạnh để cho mình mượn cánh tay mỗi lúc đi xem phim kinh dị, để làm khăn giấy “di động” cho mình mỗi lần xem phim Hàn, rồi lại cho mình hơi ấm vào những ngày đầu đông buốt giá. Nhưng cũng may suy nghĩ ấy không đeo bám mình quá lâu để rồi lại khóc như một con điên sau một cuộc tình tan vỡ….
Người ta bảo rằng “Trên đời này chỉ có một tình yêu, còn thứ “na ná tình yêu” thì có rất nhiều”. Rốt cuộc thì tình cảm giữa cậu và mình là “tình yêu” hay chỉ là “thứ na ná tình yêu” mà thôi!!!!
Cậu biết không, sau cái ngày định mệnh ấy, hình ảnh của cậu cứ bám riết lấy mình, ở đâu mình cũng nhìn thấy cậu đang cườii với mình. Mình thật ngốc phải không? Nếu tình cảm giữa cậu và mình thực sự là “tình yêu” thì suốt đời này, mình sẽ sống trong những tình cảm chỉ là “na ná tình yêu” mà thôi! Nhưng nếu một một ngày nào đó, mình tìm thấy tình yêu thực sự cảu mình rồi, tìm được một nửa có thể bảo vệ và cho mình cảm giác an toàn, mình sẽ cười và nhận ra rằng tình cảm của cậu và mình chỉ là thứ “na ná tình yêu”…… Nhưng, mình muốn cậu biết rằng mình chưa bao giờ hối hận vì yêu cậu…..
Nhưng tại sao cậu lại xuất hiện cơ chứ? Tại sao khi mình đã gần như quên được cậu thì cậu lại xuất hiện, lại gieo vào lòng mình một nỗi đau mới khi mà cậu phẩy tay coi như không quen mình. Mình biết là mình không xứng với cậu nhưng cũng đâu đến nỗi cậu phải đối xử như thế với mình….Mình buồn lắm….Cậu biết không….Trong đầu mình không ngớt hỏi, hỏi những câu hỏi tại sao ngốc nghếch mà những câu hỏi đó đều mang tên cậu…Thiên Bảo à….
===========================
- Hân Hân này, chúng ta là bạn phải không? – Nó nghẹ ngàng ngồi cạnh Hân hân.
- Umk! – Hân Hân gật đầu.
- Vậy bạn có thể chia sẻ với mình mối tâm tư đang uất nặng lòng bạn không? Mình biết bạn có chuyện mà. – Nó gợi chuyện.
- Lam Bình….^*^(^*%&$#%$%^&$&%&………..
- Cậu ấy…vờ như không quen bạn thật à? – Nó hỏi lại như không tin vào tai mình.
- Umk…. – Hân Hân suýt khóc.
Còn nó, nó vừa giận vừa khó hiểu. Và nó quuyết định sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này.
Tại phòng của hội BF
- Mọi người có ai biết người hôm qua không? – Vừa đạp cửa bước vào, nó hỏi một câu khiến ai cũng trố mắt nhìn.
- Người hôm qua nào? – Nguyên Hoàng hỏi lại.
- Tên gì gì đó của FM ý!
- Thiên Bảo hả? – Key hỏi.
- Đúng rồi, anh biết gì về cậu ấy không? – Nó như tóm được phao.
- Cô hỏi làm gì? – Lâm Duy vừa nhìn thấy nó là bắt đầu…ngứa miệng.
- Vô duyên, có chuyện mới hỏi chứ không có chuyện hỏi làm chi? – Chiến tranh bùng nổ rồi đây!
- Vậy thì về đi, chả moi được thông tin gì đâu! – Lâm Duy đuổi khéo nó.
Nó mặc kệ, dù sao nó cũng không phải đứa dễ dàng hạ bởi những lời nói khó chịu của “tên chồng hắc ám”.
- Bạn làm mình lo đấy, bạn đến đây làm gì? – Hân Hân chạy đến chỗ nó.
- Mình chỉ muốn biết tại sao thôi mà! – Nó nhún vai.
Hân Hân kéo nó về trong khi nó thì cứ lưu luyến mãi!!! Nhưng cuối cùng cũng phải theo ý nhỏ bạn.
Trên hành lang trường, nắng xuyên qua kẽ lá in lên nền những hình thù kì ảo, lung linh.
- Hân Hân, tôi có chuyện muốn nói với bạn. – Một giọng nói lạnh lùng vang lên làm Hân Hân rợn tóc gáy.
Hai đứa nó đồng loạt quay lại nhìn nơi phát ra tiếng nói, rồi đồng thanh:
- THIÊN MINH!
- Chuyện gì? – Hân Hân nhìn Thiên Minh tò mò.
- Nói…nói ở đây có tiện không? – Thiên Minh liếc nhìn nó.
- Lam Bình là bạn tôi! – Hân Hân nói như thể chẳng làm chuyện gì xấu để người khác phải bơi ra nói móc cả.
- Vậy thì….có chuyện này tôi giữ mãi trong lòng, tôi không biết có nên nói ra hay không nhưng cho đến ngày hôm qua…. tôi đã quyết định nói cho bạn biết. – Thiên Minh tỏ ánh mắt cương quyết.
Hân Hân và nó cứ được thể rớt tim theo những lời nói của Thiên Minh, làm gì mà cứ ấp a ấp úng, không biết có phải định tố cáo tù nhân nào hay không???
Thiên Minh sẽ nói gì đây? Tò mò quá!!!!
/92
|