- Sao cậu lại ở đây?_ Nó ngạc nhiên.- Không được sao?
- Ờ được, nhưng bây giờ tôi...
- Sao vậy?
Kitttttt... Tiếng phanh xe. Nó quay qua, Lâm cũng vậy. Trước mặt Lâm chẳng phải là cái tên nhóc học 11 sao? "Nhưng sao cậu ta lại ở đây?". Có vẻ Hoàng không quan tâm đến Lâm, mà chỉ chăm chú nhìn vào con ngốc đang đứng trước cửa nhà với vẻ mặt không biết phải diễn tả thế nào. Sau khoảng gần 5 phứt im lặng và thấy nó không có ý định gì là sẽ đi, Hoàng bực bội lên tiếng.
- Chị định đứng đó đến bao giờ?
Nghe tiếng Hoàng nó bừng tỉnh.
- Ơ..à- Nói rồi nó quay sang Lâm.- Cậu..
- Cậu tính đi đâu sao?_ Lâm hỏi.
- À..ừm.. Tôi có việc!
- Vậy cậu đi đi_ LÂm cười. Nó khóa cửa rồi nhìn Lâm.
- Mà cậu tìm tôi có gì không?
- À không có gì đâu!_ Lâm vẫn nở nụ cười. Nó lúng túng leo lên xe Hoàng, từ đầu đến cuối Hoàng vẫn không để tâm gì đến sự có mặt của Lâm, cứ thế nổ máy đi mất.
-" Sao An lại đi với tên đó nhỉ??"
Trước mắt nó là ngôi nhà của Hoàng, nó cũng không biết là đến lúc nào vì nó đang mải miết suy nghĩ.
- Chị định như thế này đến bao giờ?_ Nhờ câu hỏi của Hoàng mà nó bừng tỉnh.
- Hả?
- Đến nhà tôi rồi._ Hoàng đến ngán ngẫm với cái vẻ ngốc nghếch của nó.
- À. Hi._ Nó vội leo xuống xe.- Mà sao cậu..._Nó nói giữa chừng.
- Tôi sao?
- Ờ..thì đến nhà tôi ấy.
- Chờ chị tự đi qua đây chắc đến sáng mai!_ Nghe Hoàng nói nó bặm môi.
Hoàng dắt xe vào, nó cũng lật đật đi theo. Vừa vào, nó thấy vẻ mặt không mấy đẹp đẽ của Trường.
- Hai người đi dạo mát chắc?_ Trường càu nhàu.
- Không dám đâu!_ Hoàng buông vài câu rồi ngồi phịch xuống ghế so pha. Trường liếc qua nó, nó chỉ biết cười trừ.
- Thôi tập đi, lát còn đi._ Hoàng nói, rồi đi lấy đàn.
- Đi đâu vậy?_ Nó tò mò.
- Lát biết._ Cả hai chàng trai đồng thanh. Nó cảm thấy nó quá nhỏ bé so với hai con người đó, dù gì nó cũng lớn tuổi hơn kia mà! "Thật bất công!!!"- Nó phụng phịu. Và tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt của một người, khẽ nhếch môi.
- Giờ tôi đệm chị hát!
- Ờ.
Hoàng gảy vài nốt đầu tiên, tuy là nó có học một ít nhưng phải công nhận là Hoàng đánh rất hay, nó cứ bị cuốn vào giai điệu mà quên mất nó phải hát T_T!!!
- Chị sao vậy?_ Cả hai lại đồng thanh.
- Sao là sao?_ Nó hỏi.
- Hát đi chứ???
- À, sorry nhá!
Hoàng lại đàn, lúc này nó có vẻ tập trung hơn. Nó cất tiếng hát.
I lay my head on a thousand beds
It's been a test to see how far a man, can go without himself
I think I lost the only piece that held it all in place
Now my madness is the only love I let myself embrace
I could've stayed
But I chose the lie, I chose the life
Then I realized
She might have been the one
I let it go ,for a little fun
I made a trade
Gave away our days ,for a little fame
Now I'll never see your face
But it's okay I adapted anyway
Hoàng có vẻ hài lòng. Đến đoạn Hoàng rap
At 1 point I thought that we made it
now I left wit everything taken
its killing me everyday
Im used to it anyway
I guess somehow we all changed
adapting to our own pain
from all the feelings we had
All the scars are still there
I learn to live wit mistakes girl
I learn to never look back girl
all this fame it aint worth it
now wat I say dont mean nothing to you
but all I need is you babe
ofcorse ur kisses too babe
the night is driving me crazy
right now ur the only one that can save me
và câu chuyện bây giờ đã rất khác
anh đã sai ngay từ khi xuất phát
để nước mắt em rơi ko xứng đáng
giờ là lúc tập thích nghi với mất mát
bình yên bên em nhiều, anh chưa quen với sóng gió
hom nay đến, ngày mai đi, anh không yêu bằng cách đó
anh cần nhiều thời gian để thích nghi , đối diện
sự thật là em đã bước đi
anh cư xử thật tệ đối với em
giờ này a là người bạn than với đêm
a dần quên với những con đường vắng
thích khi với đêm và ,những ngày ko còn nắng
tgian ko em vẫn còn nhiều
nên tạm thời a ko cần tình yêu
coz , nobody loves me the way that you do
I can feel I can I touch it, I know that is true
But i
Nó tròn mắt, nó chưa nghe Hoàng hát bao giờ nhưng thật sự rất hay. Xém chút nó quên đoạn của nó.
Adapted to these models
Whose adapted to the bottle
They take it down like water
Just to burn away their sorrows
I'll stay up till tomorrow
Just to tear down all their morals
And all is fair in love and war, she's pure
So pure,
Like the love that's so uncut and raw and clean
So clean,
As opposed to what I offered
But I chose the lie, I chose the life
Then I realized
She might have been the one
I let it go ,for a little fun
I made a trade
gave away our days ,for a little fame
I'll never see your face
But it's okay I adapted anyway.
- Có vẻ ổn!_ Trường nói.
- Ổn là sao?_ Nó lườm mắt.
- Đoạn cuối chị nên nhẹ nhàng hơn chút. Vì đó là đoạn feel._ Nghe Trường nói có vẻ rất am hiểu về âm nhạc.- MÀ hai người hát gì cứ cho xong vậy? Chẳng có gì gọi là liên kết.
- Cũng phải cần sao?_ Hoàng và nó cùng lên tiếng.
- Hai người giỡn chơi chắc? Hát như hai người, có hay đến mấy cũng không ai thèm nghe!
- Thôi bỏ đi!_ Nói rồi Hoàng liếc qua đồng hồ.- 6 giờ rồi!
- Vậy đi thôi!
- weee, hai người quên tôi rồi à?_ Chưa kịp để nó suy nghĩ, Hoàng kéo nó ra ngoài.
Hiện tại nó đang ngồi trên xe của Hoàng, chạy song song là Trường. "Mấy cái tên này!!! >.<"- Nó lầm bầm. Nơi bọn nó dừng là trung tâm thương mại.
- Đến đây làm gì?_ Nó hỏi.
- Đến ngắm!_ Trường nói mà không nhìn nó.
- Chị đứng đây đợi, bọn tôi đi cất xe. Cấm đi lung tung!_ Nói rồi Hoàng và TRường đi xuống bãi đỗ xe, để nó đứng dậm chân bực bội.
- Gì chứ??? Làm như tôi là con nít?? "Cấm đi lung tung??" Đồ chết bầm!!! Đáng ghét...
- Ờ được, nhưng bây giờ tôi...
- Sao vậy?
Kitttttt... Tiếng phanh xe. Nó quay qua, Lâm cũng vậy. Trước mặt Lâm chẳng phải là cái tên nhóc học 11 sao? "Nhưng sao cậu ta lại ở đây?". Có vẻ Hoàng không quan tâm đến Lâm, mà chỉ chăm chú nhìn vào con ngốc đang đứng trước cửa nhà với vẻ mặt không biết phải diễn tả thế nào. Sau khoảng gần 5 phứt im lặng và thấy nó không có ý định gì là sẽ đi, Hoàng bực bội lên tiếng.
- Chị định đứng đó đến bao giờ?
Nghe tiếng Hoàng nó bừng tỉnh.
- Ơ..à- Nói rồi nó quay sang Lâm.- Cậu..
- Cậu tính đi đâu sao?_ Lâm hỏi.
- À..ừm.. Tôi có việc!
- Vậy cậu đi đi_ LÂm cười. Nó khóa cửa rồi nhìn Lâm.
- Mà cậu tìm tôi có gì không?
- À không có gì đâu!_ Lâm vẫn nở nụ cười. Nó lúng túng leo lên xe Hoàng, từ đầu đến cuối Hoàng vẫn không để tâm gì đến sự có mặt của Lâm, cứ thế nổ máy đi mất.
-" Sao An lại đi với tên đó nhỉ??"
Trước mắt nó là ngôi nhà của Hoàng, nó cũng không biết là đến lúc nào vì nó đang mải miết suy nghĩ.
- Chị định như thế này đến bao giờ?_ Nhờ câu hỏi của Hoàng mà nó bừng tỉnh.
- Hả?
- Đến nhà tôi rồi._ Hoàng đến ngán ngẫm với cái vẻ ngốc nghếch của nó.
- À. Hi._ Nó vội leo xuống xe.- Mà sao cậu..._Nó nói giữa chừng.
- Tôi sao?
- Ờ..thì đến nhà tôi ấy.
- Chờ chị tự đi qua đây chắc đến sáng mai!_ Nghe Hoàng nói nó bặm môi.
Hoàng dắt xe vào, nó cũng lật đật đi theo. Vừa vào, nó thấy vẻ mặt không mấy đẹp đẽ của Trường.
- Hai người đi dạo mát chắc?_ Trường càu nhàu.
- Không dám đâu!_ Hoàng buông vài câu rồi ngồi phịch xuống ghế so pha. Trường liếc qua nó, nó chỉ biết cười trừ.
- Thôi tập đi, lát còn đi._ Hoàng nói, rồi đi lấy đàn.
- Đi đâu vậy?_ Nó tò mò.
- Lát biết._ Cả hai chàng trai đồng thanh. Nó cảm thấy nó quá nhỏ bé so với hai con người đó, dù gì nó cũng lớn tuổi hơn kia mà! "Thật bất công!!!"- Nó phụng phịu. Và tất nhiên không thoát khỏi tầm mắt của một người, khẽ nhếch môi.
- Giờ tôi đệm chị hát!
- Ờ.
Hoàng gảy vài nốt đầu tiên, tuy là nó có học một ít nhưng phải công nhận là Hoàng đánh rất hay, nó cứ bị cuốn vào giai điệu mà quên mất nó phải hát T_T!!!
- Chị sao vậy?_ Cả hai lại đồng thanh.
- Sao là sao?_ Nó hỏi.
- Hát đi chứ???
- À, sorry nhá!
Hoàng lại đàn, lúc này nó có vẻ tập trung hơn. Nó cất tiếng hát.
I lay my head on a thousand beds
It's been a test to see how far a man, can go without himself
I think I lost the only piece that held it all in place
Now my madness is the only love I let myself embrace
I could've stayed
But I chose the lie, I chose the life
Then I realized
She might have been the one
I let it go ,for a little fun
I made a trade
Gave away our days ,for a little fame
Now I'll never see your face
But it's okay I adapted anyway
Hoàng có vẻ hài lòng. Đến đoạn Hoàng rap
At 1 point I thought that we made it
now I left wit everything taken
its killing me everyday
Im used to it anyway
I guess somehow we all changed
adapting to our own pain
from all the feelings we had
All the scars are still there
I learn to live wit mistakes girl
I learn to never look back girl
all this fame it aint worth it
now wat I say dont mean nothing to you
but all I need is you babe
ofcorse ur kisses too babe
the night is driving me crazy
right now ur the only one that can save me
và câu chuyện bây giờ đã rất khác
anh đã sai ngay từ khi xuất phát
để nước mắt em rơi ko xứng đáng
giờ là lúc tập thích nghi với mất mát
bình yên bên em nhiều, anh chưa quen với sóng gió
hom nay đến, ngày mai đi, anh không yêu bằng cách đó
anh cần nhiều thời gian để thích nghi , đối diện
sự thật là em đã bước đi
anh cư xử thật tệ đối với em
giờ này a là người bạn than với đêm
a dần quên với những con đường vắng
thích khi với đêm và ,những ngày ko còn nắng
tgian ko em vẫn còn nhiều
nên tạm thời a ko cần tình yêu
coz , nobody loves me the way that you do
I can feel I can I touch it, I know that is true
But i
Nó tròn mắt, nó chưa nghe Hoàng hát bao giờ nhưng thật sự rất hay. Xém chút nó quên đoạn của nó.
Adapted to these models
Whose adapted to the bottle
They take it down like water
Just to burn away their sorrows
I'll stay up till tomorrow
Just to tear down all their morals
And all is fair in love and war, she's pure
So pure,
Like the love that's so uncut and raw and clean
So clean,
As opposed to what I offered
But I chose the lie, I chose the life
Then I realized
She might have been the one
I let it go ,for a little fun
I made a trade
gave away our days ,for a little fame
I'll never see your face
But it's okay I adapted anyway.
- Có vẻ ổn!_ Trường nói.
- Ổn là sao?_ Nó lườm mắt.
- Đoạn cuối chị nên nhẹ nhàng hơn chút. Vì đó là đoạn feel._ Nghe Trường nói có vẻ rất am hiểu về âm nhạc.- MÀ hai người hát gì cứ cho xong vậy? Chẳng có gì gọi là liên kết.
- Cũng phải cần sao?_ Hoàng và nó cùng lên tiếng.
- Hai người giỡn chơi chắc? Hát như hai người, có hay đến mấy cũng không ai thèm nghe!
- Thôi bỏ đi!_ Nói rồi Hoàng liếc qua đồng hồ.- 6 giờ rồi!
- Vậy đi thôi!
- weee, hai người quên tôi rồi à?_ Chưa kịp để nó suy nghĩ, Hoàng kéo nó ra ngoài.
Hiện tại nó đang ngồi trên xe của Hoàng, chạy song song là Trường. "Mấy cái tên này!!! >.<"- Nó lầm bầm. Nơi bọn nó dừng là trung tâm thương mại.
- Đến đây làm gì?_ Nó hỏi.
- Đến ngắm!_ Trường nói mà không nhìn nó.
- Chị đứng đây đợi, bọn tôi đi cất xe. Cấm đi lung tung!_ Nói rồi Hoàng và TRường đi xuống bãi đỗ xe, để nó đứng dậm chân bực bội.
- Gì chứ??? Làm như tôi là con nít?? "Cấm đi lung tung??" Đồ chết bầm!!! Đáng ghét...
/31
|