Ở công ty bây giờ cũng đang bắt đầu có những tin đồn lan truyền, Hạ Thiên vừa nhìn thấy anh và cô quay về liền kéo họ vào phòng, lại nhìn Đàm Châu một chút, sau đó mới nhìn sang Cố Quý Dực, nói:
- Cố tổng, không biết ở đâu ra mà có lời đồn... Nói rằng Đàm tiểu thư phụ tình Cố thiếu gia, mồi chài Cố tổng mới vào được Cố thị. Còn gài bẫy hãm hại bạn thân, đẩy bạn thân vào con đường bất nhân bất nghĩa.
Đàm Châu nghe qua mà khóe môi giật giật, cái tin đồn quái quỷ gì vậy chứ? Cô mà thèm mồi chài Cố Quý Dực á? Cô mà phải gài bẫy Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ á?
Cô? Cô làm á? Ôi mẹ ơi điên mất thôi, cô đâu có điên mà đem sừng cắm lên đầu mình, chẳng những vậy, cho dù cô có muốn gài bẫy cũng sẽ tìm một thằng đàn ông nào đó vừa già, vừa xấu, vừa đê tiện, chứ đâu mà đem thằng người yêu dâng lên cho Vi Yến Uyển xơi tái thế?
Cố Quý Dực chỉ nhìn Đàm Châu, sau đó lại nói:
- Cậu có biết ai đã tung tin không?
Hạ Thiên lắc đầu, dù sao ở Cố thị này người đông nhiều thị phi, chỉ cần có ai đó ủ mưu muốn hạ bệ Đàm Châu thì ai tung tin cũng như nhau thôi. Còn khi bắt được hung thủ thì họ sẽ đòi bằng chứng, tới đó công việc sẽ trì trệ, danh tiếng cũng không tốt nữa... Bây giờ phải làm sao đây?
- Em định thế nào?
- Em...
Còn chưa đợi Đàm Châu lên tiếng trả lời thì cánh cửa phòng đã được mở ra, đi vào là Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, hiển nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, Vi Yến Uyển bây giờ đang khóc lóc rất thảm thương, còn Cố Sơ Dụ "xót xa" vợ con nên gương mặt cũng không vui vẻ là mấy, thẳng tiến một đường đi đến chỗ của cô. Không đợi cô nói câu nào đã đưa tay đánh cô một cái.
Một tiếng *CHÁT* vang lên làm cho ai nấy cũng giật mình, cơ mà Cố Quý Dực nhìn sang thì không phải Đàm Châu bị đánh, mà người bị đánh lại chính là Cố Sơ Dụ.
Đừng nói người khác kinh ngạc, đến chính chủ Cố Sơ Dụ cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Hắn ta đưa mắt không dám tin nhìn cô, nhưng Đàm Châu lại nhìn tay mình, rồi nói:
- Ngại quá, xin lỗi nha, tôi lỡ tay.
Nói xong cô còn cười với hắn ta một cái, nhưng Cố Sơ Dụ đưa tay ôm mặt, vừa tức vừa hận, lại lắp bắp chỉ tay về phía cô, nói:
- Cô... Cô...
- Cô cái gì mà cô, gọi là thím út! Hơn nữa thím đã xin lỗi rồi mà, ai bảo cháu cứ sấn sổ tới làm gì, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
Một câu nói xanh rờn của Đàm Châu làm cho Cố Quý Dực cũng phải cười, quả nhiên là cô gái anh chọn, hoàn toàn không dễ bị ức hiếp. Nếu đổi lại là người khác thì chắc đã bị khí thế của Cố Sơ Dụ dọa cho sợ mất mật rồi.
Nhưng Đàm Châu cũng chỉ nhìn hắn ta, chán chả buồn nói. Còn anh thấy vợ đã không muốn nói thì anh nói hộ:
- Được rồi, hai vợ chồng cháu tới đây làm gì?
- Chú út, chú không nghe tin đồn ở công ty sao? Rõ ràng là nữ nhân xấu xa này tự mình đơm đặt, còn vu khống cho Yến Uyển hại cô ta nữa chứ. Chẳng lẽ chú muốn cưới hạng phụ nữ xấu xa đê tiện này vào Cố gia?
- Cố Sơ Dụ, ăn nói cho cẩn thận, cô ấy là thím út của cháu đấy.
- Chú!
- Gọi thím út!
Mặc dù Cố Sơ Dụ không cam tâm lắm, nhưng vẫn phải cúi đầu gọi cô một tiếng thím út, còn phải hạ mình xin lỗi vì đã lỡ lời với cô nữa chứ. Tự nhiên lúc này Đàm Châu thấy rằng chồng sắp cưới của mình oai quá đi mất.
Sau đó bốn người cũng ngồi lại và nói rõ mọi chuyện, riêng Vi Yến Uyển từ nãy đến giờ luôn thút tha thút thít ở một bên, thật sự là nghe cũng mệt nữa. Hai chân mày của Đàm Châu cũng nhíu lại không vui, nhìn sang Vi Yến Uyển, nói:
- Đừng có thút thít được không, phiền chết đi được.
Cố Sơ Dụ còn định lên tiếng, nhưng nhìn thấy chú út nhìn mình liền im bặt.
Đến đây Cố Sơ Dụ lại nhìn cô, nói:
- Đàm Châu, cô nói đi, có phải cô là người đã hãm hại tôi và Yến Uyển đúng không?
- Hả? Ý gì đây?
- Yêu nhau chín năm, nhưng cô chưa từng để tôi chạm người cô, cô giữ mình như vậy còn quen biết với cô gái nóng bỏng như Yến Uyển, lửa dục khó nhịn nên chúng tôi mới xảy ra chuyện đó.
Gương mặt của Đàm Châu càng lúc càng ngơ ra, cái tên này có bị điên không vậy? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ ra nữa á?
Cơ mà không chỉ có cô thấy Cố Sơ Dụ bị ngáo đâu, đến Vi Yến Uyển cũng cạn lời, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Vừa rồi ở bên ngoài đã dặn hết rồi mà vẫn ăn nói xà lơ, cô ta đúng là sắp điên với tên này rồi.
Đàm Châu nghe lần một thì thấy buồn cười, nghe lần hai hơi lấn cấn, nhưng nghe tới lần ba là phì cười như điên. Cô cười đến mức rơi nước mắt luôn mà.
- Cố Sơ Dụ, IQ của anh có trên 80 không vậy? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ được sao? Tôi khi đó là bạn gái của anh, tôi đâu điên mà lại tự cắm sừng mình?
Đừng nói là Vi Yến Uyển, ngay cả Cố Quý Dực cũng cảm thấy đứa cháu này có vấn đề, hôm nào anh phải đem nó đi kiểm tra lại IQ mới được.
#Yu~
- Cố tổng, không biết ở đâu ra mà có lời đồn... Nói rằng Đàm tiểu thư phụ tình Cố thiếu gia, mồi chài Cố tổng mới vào được Cố thị. Còn gài bẫy hãm hại bạn thân, đẩy bạn thân vào con đường bất nhân bất nghĩa.
Đàm Châu nghe qua mà khóe môi giật giật, cái tin đồn quái quỷ gì vậy chứ? Cô mà thèm mồi chài Cố Quý Dực á? Cô mà phải gài bẫy Vi Yến Uyển và Cố Sơ Dụ á?
Cô? Cô làm á? Ôi mẹ ơi điên mất thôi, cô đâu có điên mà đem sừng cắm lên đầu mình, chẳng những vậy, cho dù cô có muốn gài bẫy cũng sẽ tìm một thằng đàn ông nào đó vừa già, vừa xấu, vừa đê tiện, chứ đâu mà đem thằng người yêu dâng lên cho Vi Yến Uyển xơi tái thế?
Cố Quý Dực chỉ nhìn Đàm Châu, sau đó lại nói:
- Cậu có biết ai đã tung tin không?
Hạ Thiên lắc đầu, dù sao ở Cố thị này người đông nhiều thị phi, chỉ cần có ai đó ủ mưu muốn hạ bệ Đàm Châu thì ai tung tin cũng như nhau thôi. Còn khi bắt được hung thủ thì họ sẽ đòi bằng chứng, tới đó công việc sẽ trì trệ, danh tiếng cũng không tốt nữa... Bây giờ phải làm sao đây?
- Em định thế nào?
- Em...
Còn chưa đợi Đàm Châu lên tiếng trả lời thì cánh cửa phòng đã được mở ra, đi vào là Cố Sơ Dụ và Vi Yến Uyển, hiển nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô, Vi Yến Uyển bây giờ đang khóc lóc rất thảm thương, còn Cố Sơ Dụ "xót xa" vợ con nên gương mặt cũng không vui vẻ là mấy, thẳng tiến một đường đi đến chỗ của cô. Không đợi cô nói câu nào đã đưa tay đánh cô một cái.
Một tiếng *CHÁT* vang lên làm cho ai nấy cũng giật mình, cơ mà Cố Quý Dực nhìn sang thì không phải Đàm Châu bị đánh, mà người bị đánh lại chính là Cố Sơ Dụ.
Đừng nói người khác kinh ngạc, đến chính chủ Cố Sơ Dụ cũng ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Hắn ta đưa mắt không dám tin nhìn cô, nhưng Đàm Châu lại nhìn tay mình, rồi nói:
- Ngại quá, xin lỗi nha, tôi lỡ tay.
Nói xong cô còn cười với hắn ta một cái, nhưng Cố Sơ Dụ đưa tay ôm mặt, vừa tức vừa hận, lại lắp bắp chỉ tay về phía cô, nói:
- Cô... Cô...
- Cô cái gì mà cô, gọi là thím út! Hơn nữa thím đã xin lỗi rồi mà, ai bảo cháu cứ sấn sổ tới làm gì, chỉ là phản xạ tự nhiên thôi.
Một câu nói xanh rờn của Đàm Châu làm cho Cố Quý Dực cũng phải cười, quả nhiên là cô gái anh chọn, hoàn toàn không dễ bị ức hiếp. Nếu đổi lại là người khác thì chắc đã bị khí thế của Cố Sơ Dụ dọa cho sợ mất mật rồi.
Nhưng Đàm Châu cũng chỉ nhìn hắn ta, chán chả buồn nói. Còn anh thấy vợ đã không muốn nói thì anh nói hộ:
- Được rồi, hai vợ chồng cháu tới đây làm gì?
- Chú út, chú không nghe tin đồn ở công ty sao? Rõ ràng là nữ nhân xấu xa này tự mình đơm đặt, còn vu khống cho Yến Uyển hại cô ta nữa chứ. Chẳng lẽ chú muốn cưới hạng phụ nữ xấu xa đê tiện này vào Cố gia?
- Cố Sơ Dụ, ăn nói cho cẩn thận, cô ấy là thím út của cháu đấy.
- Chú!
- Gọi thím út!
Mặc dù Cố Sơ Dụ không cam tâm lắm, nhưng vẫn phải cúi đầu gọi cô một tiếng thím út, còn phải hạ mình xin lỗi vì đã lỡ lời với cô nữa chứ. Tự nhiên lúc này Đàm Châu thấy rằng chồng sắp cưới của mình oai quá đi mất.
Sau đó bốn người cũng ngồi lại và nói rõ mọi chuyện, riêng Vi Yến Uyển từ nãy đến giờ luôn thút tha thút thít ở một bên, thật sự là nghe cũng mệt nữa. Hai chân mày của Đàm Châu cũng nhíu lại không vui, nhìn sang Vi Yến Uyển, nói:
- Đừng có thút thít được không, phiền chết đi được.
Cố Sơ Dụ còn định lên tiếng, nhưng nhìn thấy chú út nhìn mình liền im bặt.
Đến đây Cố Sơ Dụ lại nhìn cô, nói:
- Đàm Châu, cô nói đi, có phải cô là người đã hãm hại tôi và Yến Uyển đúng không?
- Hả? Ý gì đây?
- Yêu nhau chín năm, nhưng cô chưa từng để tôi chạm người cô, cô giữ mình như vậy còn quen biết với cô gái nóng bỏng như Yến Uyển, lửa dục khó nhịn nên chúng tôi mới xảy ra chuyện đó.
Gương mặt của Đàm Châu càng lúc càng ngơ ra, cái tên này có bị điên không vậy? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ ra nữa á?
Cơ mà không chỉ có cô thấy Cố Sơ Dụ bị ngáo đâu, đến Vi Yến Uyển cũng cạn lời, quả nhiên không sợ đối thủ mạnh, chỉ sợ đồng đội ngu như heo! Vừa rồi ở bên ngoài đã dặn hết rồi mà vẫn ăn nói xà lơ, cô ta đúng là sắp điên với tên này rồi.
Đàm Châu nghe lần một thì thấy buồn cười, nghe lần hai hơi lấn cấn, nhưng nghe tới lần ba là phì cười như điên. Cô cười đến mức rơi nước mắt luôn mà.
- Cố Sơ Dụ, IQ của anh có trên 80 không vậy? Chuyện hoang đường như vậy mà cũng nghĩ được sao? Tôi khi đó là bạn gái của anh, tôi đâu điên mà lại tự cắm sừng mình?
Đừng nói là Vi Yến Uyển, ngay cả Cố Quý Dực cũng cảm thấy đứa cháu này có vấn đề, hôm nào anh phải đem nó đi kiểm tra lại IQ mới được.
#Yu~
/61
|