Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, vốn dĩ Cố Quý Dực còn định sẽ nhanh chóng đem vợ về nhà, nhưng Phí Tịnh Liên đột nhiên lại nhìn mọi người, rồi nói:
- À đúng rồi mọi người, cuối tuần này khu suối nước nóng của nhà em chính thức mở cửa đón khách, cha em nói muốn dành những suất đầu tiên cho mọi người... Mọi người sắp xếp rồi đến nha?
Mặc dù Phí Tịnh Liên lúc nào cũng nhấn mạnh hai chữ "mọi người", nhưng ai nấy đều nhìn ra được tâm tư của cô ta chỉ đặt ở chỗ của Cố Quý Dực mà thôi. Thử nghĩ mà xem nếu như bọn họ đến thì cô ta sẽ không vui, mà bọn họ không đến thì cô ta càng buồn hơn.
Vương Tịnh Văn lại nói:
- Hôm đó tớ và lão Lý có việc rồi, chắc là không đến được, xin lỗi Tịnh Liên nhé.
- Không sao mà, bụng cậu cũng lớn như vậy rồi, chồng ở nhà chắc lo lắm đấy.
Trần Chí Hâm và Giang Kim Thành nhìn sang chỗ của Cố Quý Dực, cơ mà hình như anh không có ý đến đó thì phải? Nói sao thì từ trước đến nay anh ghét nhất là đi đến những nơi như thế mà, bây giờ nếu mở lời trực tiếp chắc chắn sẽ bị từ chối... Nên thay vì hỏi Cố Quý Dực thì họ hỏi Đàm Châu cho nhanh.
- Đàm Tiểu Châu, em có muốn đi đến suối nước nóng không? Ở đất Thành Đô này mà nói về suối nước nóng thì không ai có thể qua được khu Tuyền Thủy của Phí gia đâu.
Đàm Châu chỉ cười mà không đáp, cái tên Giang Kim Thành này đúng là lắm mồm thật đấy, chẳng lẽ anh ta không nhìn ra Phí Tịnh Liên đang phóng tia lửa qua chỗ cô sao? Bây giờ cô mà gật đầu thì chắc cô ta sẽ phi tới rồi xé xác cô ra làm hai luôn quá.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mình đi ngâm mình ở suối nước nóng cũng tốt đấy chứ, đằng này còn là đồ miễn phí nữa, chỉ có kẻ ngu mới không đi thôi!
Đàm Châu nhìn sang Cố Quý Dực, ánh mắt của anh vẫn dán ở chỗ của cô, còn nhỏ giọng nói:
- Em thích sao?
Cô ra sức gật đầu, cuối cùng Cố Quý Dực cũng đã đáp ứng với cô, còn nói rằng hôm đó sẽ đưa cô đi và ở lại qua một đêm. Đương nhiên là cũng phải đặt chỗ trước với Phí Tịnh Liên rồi, cô ta nghe anh cũng đi thì liền vui vẻ, bao nhiêu kế hoạch của cô ta vạch sẵn ở trong đầu cũng có thể sử dụng rồi.
Bàn xong chuyện đó thì Vương Tịnh Văn lại nhìn Đàm Châu, nói:
- Tiểu Châu, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc có được không? Nếu hôm nào chị buồn chán có thể rủ em đi chơi cùng được không?
- Được chứ ạ, để em quét mã của chị nha.
- Được.
Nếu không ai nói thì chắc chẳng ai tin đâu, một người là bạn gái cũ mà Cố Quý Dực yêu đương hơn mười năm, một người là vợ sắp cưới... Hai người không chỉ không ghét nhau mà còn cực kỳ hòa hợp, Trần Chí Hâm thật sự phải khâm phục Cố Quý Dực thật đó, cậu ta còn đi đến chỗ của anh, nói:
- Cố Quý Dực, cậu thuần phục hai cô gái này kiểu gì vậy? Dạy tôi với.
Cố Quý Dực đến liếc cũng không thèm liếc, nhàn nhạt nói:
- Sống đức đi rồi nói.
Xong chuyện thì Cố Quý Dực cũng đưa Đàm Châu về công ty trước, Bùi Viết Cẩn cũng đảm nhận việc đưa Vương Tịnh Văn về nhà, riêng Phí Tịnh Liên thì được Giang Kim Thành và Trần Chí Hâm đưa về nhà.
Trên xe, anh nhìn cô, lại nói:
- Em và Vương Tịnh Văn có vẻ như còn thân thiết hơn cả tôi nhỉ?
- Chị Tịnh Văn ấy hả? Hừm... Nói sao chỉ? Chị ấy rất xinh đẹp, lại còn hiểu chuyện nữa, cơ mà em vẫn không hiểu tại sao hai người lại chia tay.
Đàm Châu vừa nói xong liền nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng Cố Quý Dực không hề tỏ ra tức giận hay có ý định che giấu, thay vào đó anh lại còn bình thản nói:
- Vì anh chưa đủ tốt, chưa đủ trưởng thành để cho cô ấy một gia đình. Nhưng chồng hiện tại của cô ấy lại làm được việc đó, chia tay rồi cũng không phải để dằn vặt nhau, thay vì dằn vặt thì cứ tiến lên phía trước.
- Cố Quý Dực, theo như anh nói thì chắc em phải cảm ơn chị ấy rồi.
Chiếc xe của họ dừng lại ở đèn đỏ, anh đưa mắt nhìn cô, có chút muốn cười, nói:
- Sao lại cảm ơn cô ấy?
- Vì chị ấy đã dạy anh cách để trưởng thành, dạy anh cách yêu chiều bạn gái, còn dạy anh phải dịu dàng nữa. Cố Quý Dực à Cố Quý Dực, anh không nhận ra mỗi lần anh ở bên cạnh em đều hành xử rất kì lạ sao?
Nghe đến đây anh cũng chỉ dám cười, sau đó lại nói:
- Cũng đúng. Nhưng cũng không hẳn là do cô ấy dạy đâu.
- Ý anh là gì?
- Không có ý gì cả.
- Cố Quý Dực!
Cứ như vậy mà không khí trên xe đã bớt căng thẳng hơn rồi, nhưng cũng nhờ vào cuộc trò chuyện chóng vánh này mà Đàm Châu lại hiểu thêm được một chút về người chồng sắp cưới của mình. Có lẽ so với Vương Tịnh Văn thì cô không rộng lượng được như chị ấy, vì đối với người yêu cũ cô vẫn hơn thua lắm!
#Yu~
- À đúng rồi mọi người, cuối tuần này khu suối nước nóng của nhà em chính thức mở cửa đón khách, cha em nói muốn dành những suất đầu tiên cho mọi người... Mọi người sắp xếp rồi đến nha?
Mặc dù Phí Tịnh Liên lúc nào cũng nhấn mạnh hai chữ "mọi người", nhưng ai nấy đều nhìn ra được tâm tư của cô ta chỉ đặt ở chỗ của Cố Quý Dực mà thôi. Thử nghĩ mà xem nếu như bọn họ đến thì cô ta sẽ không vui, mà bọn họ không đến thì cô ta càng buồn hơn.
Vương Tịnh Văn lại nói:
- Hôm đó tớ và lão Lý có việc rồi, chắc là không đến được, xin lỗi Tịnh Liên nhé.
- Không sao mà, bụng cậu cũng lớn như vậy rồi, chồng ở nhà chắc lo lắm đấy.
Trần Chí Hâm và Giang Kim Thành nhìn sang chỗ của Cố Quý Dực, cơ mà hình như anh không có ý đến đó thì phải? Nói sao thì từ trước đến nay anh ghét nhất là đi đến những nơi như thế mà, bây giờ nếu mở lời trực tiếp chắc chắn sẽ bị từ chối... Nên thay vì hỏi Cố Quý Dực thì họ hỏi Đàm Châu cho nhanh.
- Đàm Tiểu Châu, em có muốn đi đến suối nước nóng không? Ở đất Thành Đô này mà nói về suối nước nóng thì không ai có thể qua được khu Tuyền Thủy của Phí gia đâu.
Đàm Châu chỉ cười mà không đáp, cái tên Giang Kim Thành này đúng là lắm mồm thật đấy, chẳng lẽ anh ta không nhìn ra Phí Tịnh Liên đang phóng tia lửa qua chỗ cô sao? Bây giờ cô mà gật đầu thì chắc cô ta sẽ phi tới rồi xé xác cô ra làm hai luôn quá.
Nhưng nghĩ tới nghĩ lui, mình đi ngâm mình ở suối nước nóng cũng tốt đấy chứ, đằng này còn là đồ miễn phí nữa, chỉ có kẻ ngu mới không đi thôi!
Đàm Châu nhìn sang Cố Quý Dực, ánh mắt của anh vẫn dán ở chỗ của cô, còn nhỏ giọng nói:
- Em thích sao?
Cô ra sức gật đầu, cuối cùng Cố Quý Dực cũng đã đáp ứng với cô, còn nói rằng hôm đó sẽ đưa cô đi và ở lại qua một đêm. Đương nhiên là cũng phải đặt chỗ trước với Phí Tịnh Liên rồi, cô ta nghe anh cũng đi thì liền vui vẻ, bao nhiêu kế hoạch của cô ta vạch sẵn ở trong đầu cũng có thể sử dụng rồi.
Bàn xong chuyện đó thì Vương Tịnh Văn lại nhìn Đàm Châu, nói:
- Tiểu Châu, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc có được không? Nếu hôm nào chị buồn chán có thể rủ em đi chơi cùng được không?
- Được chứ ạ, để em quét mã của chị nha.
- Được.
Nếu không ai nói thì chắc chẳng ai tin đâu, một người là bạn gái cũ mà Cố Quý Dực yêu đương hơn mười năm, một người là vợ sắp cưới... Hai người không chỉ không ghét nhau mà còn cực kỳ hòa hợp, Trần Chí Hâm thật sự phải khâm phục Cố Quý Dực thật đó, cậu ta còn đi đến chỗ của anh, nói:
- Cố Quý Dực, cậu thuần phục hai cô gái này kiểu gì vậy? Dạy tôi với.
Cố Quý Dực đến liếc cũng không thèm liếc, nhàn nhạt nói:
- Sống đức đi rồi nói.
Xong chuyện thì Cố Quý Dực cũng đưa Đàm Châu về công ty trước, Bùi Viết Cẩn cũng đảm nhận việc đưa Vương Tịnh Văn về nhà, riêng Phí Tịnh Liên thì được Giang Kim Thành và Trần Chí Hâm đưa về nhà.
Trên xe, anh nhìn cô, lại nói:
- Em và Vương Tịnh Văn có vẻ như còn thân thiết hơn cả tôi nhỉ?
- Chị Tịnh Văn ấy hả? Hừm... Nói sao chỉ? Chị ấy rất xinh đẹp, lại còn hiểu chuyện nữa, cơ mà em vẫn không hiểu tại sao hai người lại chia tay.
Đàm Châu vừa nói xong liền nhận ra bản thân đã lỡ lời, nhưng Cố Quý Dực không hề tỏ ra tức giận hay có ý định che giấu, thay vào đó anh lại còn bình thản nói:
- Vì anh chưa đủ tốt, chưa đủ trưởng thành để cho cô ấy một gia đình. Nhưng chồng hiện tại của cô ấy lại làm được việc đó, chia tay rồi cũng không phải để dằn vặt nhau, thay vì dằn vặt thì cứ tiến lên phía trước.
- Cố Quý Dực, theo như anh nói thì chắc em phải cảm ơn chị ấy rồi.
Chiếc xe của họ dừng lại ở đèn đỏ, anh đưa mắt nhìn cô, có chút muốn cười, nói:
- Sao lại cảm ơn cô ấy?
- Vì chị ấy đã dạy anh cách để trưởng thành, dạy anh cách yêu chiều bạn gái, còn dạy anh phải dịu dàng nữa. Cố Quý Dực à Cố Quý Dực, anh không nhận ra mỗi lần anh ở bên cạnh em đều hành xử rất kì lạ sao?
Nghe đến đây anh cũng chỉ dám cười, sau đó lại nói:
- Cũng đúng. Nhưng cũng không hẳn là do cô ấy dạy đâu.
- Ý anh là gì?
- Không có ý gì cả.
- Cố Quý Dực!
Cứ như vậy mà không khí trên xe đã bớt căng thẳng hơn rồi, nhưng cũng nhờ vào cuộc trò chuyện chóng vánh này mà Đàm Châu lại hiểu thêm được một chút về người chồng sắp cưới của mình. Có lẽ so với Vương Tịnh Văn thì cô không rộng lượng được như chị ấy, vì đối với người yêu cũ cô vẫn hơn thua lắm!
#Yu~
/61
|