Câu nghi vấn này phát ra, con ngươi thâm thúy của Dạ Thiên Ưng chợt lóe sáng, ánh sáng sắc bén nhìn thẳng vao Ngô Hiểu Dao ở cách đó không xa, lạnh lùng nói: "Đồng nghiệp của anh nói cho anh biết, tôi thường ở trong thang máy quấy rối phụ nữ có đúng hay không? !"
Hiểu rõ lực lượng của hắn rất mạnh, tâm sáng như gương, vừa nghĩ, cũng biết là ai ở trong này ‘ động tay động chân ’.
"Anh bớt can thiệp vào đi, nhìn cái người đức hạnh kia tôi biết ngay anh là cái loại người ăn tủy trong xương mới biết liếm xương nó cũng ngon như ăn tủy! !" Ngô Hiểu Dao biết hiện nay cô đã bị đẩy tới đường cho dù có ‘ điên cuồng ’, nhưng cũng biết mình không thể phản bội Trương Mẫn.
Bên cạnh Lăng Thánh Quân vốn là vẫn còn khẩn trương bên trong đáy mắt đang tích tụ một dòng nước, bỗng buông lỏng cười cười: "Sao lúc trước cô không nói cho tôi biết, hắn là kẻ tái phạm a."
"Lúc trước tôi không nói cho anh biết, vì không muốn hắn bị mất hết thể diện!"
Ôi. . . . . .
Ngô Hiểu Dao vừa mới nói ra câu này, Lăng Thánh Quân vui vẻ. . . . . .
Ánh mắt hắn liếc về phía ghế sa lon nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Dạ Thiên Ưng, đoán chừng tâm tình hiện tại của hắn cũng nên tốt một chút được rồi chứ?
"Ơ, hình như tôi phát hiện em đối với tôi thật đúng là không phải tốt bình thường đâu, có phải hay không. . . . . .?"
Quả nhiên!
Dạ Thiên Ưng có thể nói đùa, liền chứng minh tâm tình của hắn xác thực trở nên khá hơn không ít, nhưng không ngờ. . . . . .
"Anh câm mồm!" Ngô Hiểu Dao ngắt lời của hắn, tiếp đến lại hung dữ thêm vào một câu: "Tôi hiện tại hết sức hối hận khi không đem tội ác của anh nói cho mọi người biết!"
Cô biết rõ ràng lời nói của mình bây giờ là đang khiêu khích Dạ Thiên Ưng!
Chỉ là, thôi!
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, cô cũng không cách nào kiểm soát được bản thân mình, dù sao cũng đều là chết, không bằng chết trong sảng khoái! ! !
Dạ Thiên Ưng ngồi ở trên ghế sa lon giơ ngón tay út ra: "Em, quả thực là người không có thuốc để chữa nữa rồi, em càng ngày càng hư hỏng , coi đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, tôi —- Ngô Hiểu Dao đời này kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em! ! ! ! !"
Hiểu rõ lực lượng của hắn rất mạnh, tâm sáng như gương, vừa nghĩ, cũng biết là ai ở trong này ‘ động tay động chân ’.
"Anh bớt can thiệp vào đi, nhìn cái người đức hạnh kia tôi biết ngay anh là cái loại người ăn tủy trong xương mới biết liếm xương nó cũng ngon như ăn tủy! !" Ngô Hiểu Dao biết hiện nay cô đã bị đẩy tới đường cho dù có ‘ điên cuồng ’, nhưng cũng biết mình không thể phản bội Trương Mẫn.
Bên cạnh Lăng Thánh Quân vốn là vẫn còn khẩn trương bên trong đáy mắt đang tích tụ một dòng nước, bỗng buông lỏng cười cười: "Sao lúc trước cô không nói cho tôi biết, hắn là kẻ tái phạm a."
"Lúc trước tôi không nói cho anh biết, vì không muốn hắn bị mất hết thể diện!"
Ôi. . . . . .
Ngô Hiểu Dao vừa mới nói ra câu này, Lăng Thánh Quân vui vẻ. . . . . .
Ánh mắt hắn liếc về phía ghế sa lon nhìn khuôn mặt âm trầm kia của Dạ Thiên Ưng, đoán chừng tâm tình hiện tại của hắn cũng nên tốt một chút được rồi chứ?
"Ơ, hình như tôi phát hiện em đối với tôi thật đúng là không phải tốt bình thường đâu, có phải hay không. . . . . .?"
Quả nhiên!
Dạ Thiên Ưng có thể nói đùa, liền chứng minh tâm tình của hắn xác thực trở nên khá hơn không ít, nhưng không ngờ. . . . . .
"Anh câm mồm!" Ngô Hiểu Dao ngắt lời của hắn, tiếp đến lại hung dữ thêm vào một câu: "Tôi hiện tại hết sức hối hận khi không đem tội ác của anh nói cho mọi người biết!"
Cô biết rõ ràng lời nói của mình bây giờ là đang khiêu khích Dạ Thiên Ưng!
Chỉ là, thôi!
Dù sao cũng đã đến nước này rồi, cô cũng không cách nào kiểm soát được bản thân mình, dù sao cũng đều là chết, không bằng chết trong sảng khoái! ! !
Dạ Thiên Ưng ngồi ở trên ghế sa lon giơ ngón tay út ra: "Em, quả thực là người không có thuốc để chữa nữa rồi, em càng ngày càng hư hỏng , coi đàn ông trên toàn thế giới đều chết sạch, tôi —- Ngô Hiểu Dao đời này kiếp này tôi tuyệt đối sẽ không đối tốt với em, tuyệt đối sẽ không bao giờ thích em! ! ! ! !"
/266
|