A, tình thế trước mắt......
Một nha đầu nhỏ không biết nặng nhẹ đang 'ra sức' chọc giận ác ma kia phát huy tính cách quỷ dữ.
Cuối cùng, chúa tể trận làm thịt này, ác má đang từ từ bộc phát tính ma quỷ trong cơ thể!
"Ông chú già hèn hạ bỉ ổi này, quả thật là miệng đầy từ ngữ dơ bẩn!" Ngô Hiểu Dao dùng giọng điệu chọc tức mắng Dạ Thiên Ưng.
Lăng Thánh Quân đứng tại chỗ nghe thấy, bước nhanh tới trước mặt cô, sắc mặt khẩn trương bịt miệng cô lại: "Bà cô nhỏ à, tôi van cầu cô, đừng nói nữa, tôi không muốn chết cùng với cô, tha cho tôi đi!"
"Ưm.....Ưm.." Âm thanh ưm phát ra từng đợt, như là Ngô Hiểu Dao đang kháng nghị lời của mình cho nói hết đây mà.
Dạ Thiên Ưng ngồi trên ghế salon hai trong mắt thoáng phát ra tia lạnh, lạnh lùng nói: "Thánh Quân, nếu như cậu không hi vọng tôi chém đứt tay thì nhanh chóng đem tay của cậu ra khỏi miệng cô ấy cho tôi!!!"
'Ba' dùng sức hạ xuống. Trái tim Lăng Thánh Quân căng thẳng, nhanh chóng rút tay đang che miệng Ngô Hiểu Dao ra.
Cô hận nha!
Khí thế hùng hổ ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, rõ ràng Lăng Thánh Quân mới là giám đốc, tại sao lại sợ một nhân viên phòng PR? Chẳng lẽ đồ khốn đó là giám đốc của phòng PR? Vậy nhiều lắm thì họ vẫn là ngang hàng thì tại sao phải sợ hắn?!!
Ngô Hiểu Dao ngu ngốc cho tới hiện giờ vẫn không phát hiện thân phận của Dạ Thiên Ưng, còn một mực tin anh ta là 'con vịt' giám đốc phòng PR!
Nâng cánh tay và vén tay áo lên, hôm nay cô sẽ liều mạng! A, bị chèn ép bao lâu nay, dù sao hiện tại là ở Nhật Bản, cô mới liều mạng buông thả tất cả hung dữ bên trong suốt hai năm qua!!!
"Cái ông chú già hèn hạ này, bị nghiện ức hiếp trẻ nhỏ đúng không?"
"Anh có thể không bt như vậy không, dựa vào anh chẳng lẽ không tìm được bạn gái đàng hoàng hay sao?? Làm gì mà ở trong thang máy chiếm tiện nghi của người ta, như vậy mới thấy thoải mái sao?"
"Chiếm tiện nghi của một cô gái còn chưa đủ lại còn chiếm hết một loạt, anh không cảm thấy hành động như vậy rất xấu hổ hay sao??!!"
"Anh không cảm thấy mình làm vậy rất ghê tởm sao?"
Ngô Hiểu Dao hăng hái mắng, Lăng Thánh Quân cùng với Dạ Thiên Ưng ở một bên nghe, nhưng càng ngày càng có gì đó không đúng nha.....
"Đợi một chút!" Lăng Thánh Quân cắt đứt lời cô, ánh mắt nghi ngờ quét qua Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, anh thường ở trong thang máy khi dễ cô gái nhỏ này à???"
Một nha đầu nhỏ không biết nặng nhẹ đang 'ra sức' chọc giận ác ma kia phát huy tính cách quỷ dữ.
Cuối cùng, chúa tể trận làm thịt này, ác má đang từ từ bộc phát tính ma quỷ trong cơ thể!
"Ông chú già hèn hạ bỉ ổi này, quả thật là miệng đầy từ ngữ dơ bẩn!" Ngô Hiểu Dao dùng giọng điệu chọc tức mắng Dạ Thiên Ưng.
Lăng Thánh Quân đứng tại chỗ nghe thấy, bước nhanh tới trước mặt cô, sắc mặt khẩn trương bịt miệng cô lại: "Bà cô nhỏ à, tôi van cầu cô, đừng nói nữa, tôi không muốn chết cùng với cô, tha cho tôi đi!"
"Ưm.....Ưm.." Âm thanh ưm phát ra từng đợt, như là Ngô Hiểu Dao đang kháng nghị lời của mình cho nói hết đây mà.
Dạ Thiên Ưng ngồi trên ghế salon hai trong mắt thoáng phát ra tia lạnh, lạnh lùng nói: "Thánh Quân, nếu như cậu không hi vọng tôi chém đứt tay thì nhanh chóng đem tay của cậu ra khỏi miệng cô ấy cho tôi!!!"
'Ba' dùng sức hạ xuống. Trái tim Lăng Thánh Quân căng thẳng, nhanh chóng rút tay đang che miệng Ngô Hiểu Dao ra.
Cô hận nha!
Khí thế hùng hổ ánh mắt tràn đầy khinh bỉ, rõ ràng Lăng Thánh Quân mới là giám đốc, tại sao lại sợ một nhân viên phòng PR? Chẳng lẽ đồ khốn đó là giám đốc của phòng PR? Vậy nhiều lắm thì họ vẫn là ngang hàng thì tại sao phải sợ hắn?!!
Ngô Hiểu Dao ngu ngốc cho tới hiện giờ vẫn không phát hiện thân phận của Dạ Thiên Ưng, còn một mực tin anh ta là 'con vịt' giám đốc phòng PR!
Nâng cánh tay và vén tay áo lên, hôm nay cô sẽ liều mạng! A, bị chèn ép bao lâu nay, dù sao hiện tại là ở Nhật Bản, cô mới liều mạng buông thả tất cả hung dữ bên trong suốt hai năm qua!!!
"Cái ông chú già hèn hạ này, bị nghiện ức hiếp trẻ nhỏ đúng không?"
"Anh có thể không bt như vậy không, dựa vào anh chẳng lẽ không tìm được bạn gái đàng hoàng hay sao?? Làm gì mà ở trong thang máy chiếm tiện nghi của người ta, như vậy mới thấy thoải mái sao?"
"Chiếm tiện nghi của một cô gái còn chưa đủ lại còn chiếm hết một loạt, anh không cảm thấy hành động như vậy rất xấu hổ hay sao??!!"
"Anh không cảm thấy mình làm vậy rất ghê tởm sao?"
Ngô Hiểu Dao hăng hái mắng, Lăng Thánh Quân cùng với Dạ Thiên Ưng ở một bên nghe, nhưng càng ngày càng có gì đó không đúng nha.....
"Đợi một chút!" Lăng Thánh Quân cắt đứt lời cô, ánh mắt nghi ngờ quét qua Dạ Thiên Ưng: "Thiên Ưng, anh thường ở trong thang máy khi dễ cô gái nhỏ này à???"
/266
|