Như Mạn cúi đầu, đôi môi cong lên một cách bất lực: “Ngao thiếu, cho dù bây giờ tôi có tin anh cũng đâu có ích gì. Anh và tôi khác biệt nhau quá lớn, ngay từ đầu vốn dĩ đã không có kết quả tốt đẹp, hà cớ gì phải làm tổn thương lẫn nhau như vậy?”
“Tại sao lại không có kết quả?” Anh trầm mặc, đột nhiên lại quỳ xuống và nắm lấy bàn tay cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, như thể đang hạ thấp bản thân, để cô không phải mỏi cổ ngóng nhìn. Anh hạ giọng: “Tôi sẽ đưa cô đi.”
Khi câu nói này của anh được thốt ra, Như Mạn đã xúc động, cô không khống chế được mà run lên, trong đôi mất ẩn chứa sự kinh ngạc.
Nhưng rồi cô lại thản nhiên mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và hiền từ như ánh nhật nguyệt trên cao nhưng lại mang theo phần u buồn khiến người ta vô cùng đau xót.
“Vậy còn lễ đính hôn thì sao? Còn Tôn tiểu thư thì thế nào? Không lẽ anh định để tôi trở thành một cô tình nhân nhỏ của anh, mãi mãi ở trong bóng tối? Thứ tôi muốn không phải điều mà anh đang nói.”
Sau cú sốc tâm lí, Như Mạn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cô cũng không dám tin vào một thế giới màu hồng nữa.
Nếu là trước đây, khi nghe anh nói vậy cô nhất định sẽ vui mừng khôn siết và nhanh chóng gật đầu đồng ý, nhưng còn bây giờ, cô hoàn toàn không dám tin vào lời anh nói. Cô sợ… bản thân sẽ lại bị anh làm tổn thương một lần nữa.
“Như Mạn, tôi chỉ muốn tốt cho cô, tôi muốn sửa sai và bù đắp lỗi lầm của mình. Cô thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?” Ngao Viễn Khải cau mày, từ trước đến nay chưa từng có ai dám từ chối lời đề nghị của anh, cô chính là người đầu tiên và cũng chính là người mà cho dù tức giận anh cũng không thể làm gì được.
“Nhưng tôi không cần anh bù đắp, tôi không cần sự thương hại của anh, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi.”
“Bình yên mà cô nói là làm người hầu ở đây cả đời sao?”
“Nếu được lựa chọn anh nghĩ tôi muốn sao?” Như Mạn lớn giọng, đôi mắt đỏ lên vì sự uất ức. Nhưng sau đó cô đã nhanh chóng lấy lại bình, cô cúi đầu, che đậy sự khốn khổ của bản thân: “Anh cho rằng tôi muốn như vậy lắm sao? Nếu không phải vì nợ nần thì mẹ con tôi có phải làm việc không công cho Tôn gia không? Như vậy có khác gì là một nô lệ đâu chứ? Nhưng nếu tôi đi theo anh rồi thì mẹ tôi phải làm sao đây?”
“Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ không để cho mẹ cô chịu thiệt, tôi sẽ chăm sóc cho hai người thật tốt.” Anh nói.
“Vậy quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì? Hay anh muốn tôi làm người hầu cho anh, nhìn anh và Tôn tiểu thư hạnh phúc bên nhau?” Cô nức nở nói, trong lòng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Ngao Viễn Khải đã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh lạnh giọng: “Vậy ý cô là cô muốn tôi hủy hôn với Tôn Kim Ngọc và cho cô một danh phận sao?”
Như Mạn kinh hãi nhìn anh, cô không hiểu anh nói vậy là có ý gì, không lẽ anh đang cho rằng cô nói ra những lời này là để ép anh từ hôn với Tôn gia?
Trong lòng anh cảm thấy cô chính là người như vậy sao?
“Tôi không hề nói như vậy. Điều tôi muốn nói là… xin anh hãy buông tha cho tôi, đừng tìm tôi hay trêu đùa tôi thêm bất kì lần nào nữa. Tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa, chúng ta kết thúc tại đây đi, cứ xem như là giữa chúng ta cho từng xảy ra chuyện gì, có được không? Xin anh đấy, Ngao thiếu!” Như Mạn bất lực nhìn anh với đôi mắt long lanh, thành khẩn van xin.
Ngao Viễn Khải nghiến răng, bên trong như có một cơn sóng thần dữ dội càng quét hết mọi cảm xúc và lí trí của anh, nó khiến anh như phát điên lên, không kiểm soát được bản thân mình.
“Rầm!”
Ngao Viễn Khải đứng phắt dậy, anh đá vào chiếc bàn ở bên cạnh làm nó văng ra xa, ly tách trên bàn đều bị đỗ vỡ, gây ra tiếng động rất lớn.
Anh hừ lạnh, ánh mắt nhìn cô tràn ngập khí tức bức người, anh gằn giọng: “Xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì? Được, được thôi! Nếu cô đã muốn như vậy… thì đừng trách tôi vô tình.”
“Rầm!”
Anh đá cửa, bực dọc bước ra ngoài, vừa đáng sợ lại vừa vô tình, cứ như cái người dịu dàng lúc nãy không phải là anh vậy. Anh khiến Như Mạn không cách nào phân biệt được, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh.
Sau khi anh rời đi, Tiểu Lan mới sợ sệt bước ra từ căn phòng bên cạnh, dáng vẻ vô cùng thần bí và mờ ám, cũng không biết là cô ta đứng bên ngoài đã nghe lén được chuyện gì.
“Rốt cuộc thì bọn họ có quan hệ gì, cái gì mà… xem như chưa từng xảy ra chuyện gì? Không lẽ bọn họ…” Nghĩ tới đây trong đầu cô ta liền hiện lên những cảnh giường chiếu ướt át, trong lòng không khỏi kinh ngạc, xém nữa thì đã hét lên thành tiếng.
“Tô Như Mạn ơi là Tô Như Mạn, bảo sao dạo gần đây mày lại kì lạ đến vậy, còn cái hôm ở hồ bơi nữa, đáng ra tao phải sớm nghĩ đến việc này mới đúng. Dám quyến rũ vị hôn phu của tiểu thư, lần này để tao coi còn có ai đứng ra bênh vực cho mày.”
“Tại sao lại không có kết quả?” Anh trầm mặc, đột nhiên lại quỳ xuống và nắm lấy bàn tay cô, ngẩng đầu lên nhìn cô, như thể đang hạ thấp bản thân, để cô không phải mỏi cổ ngóng nhìn. Anh hạ giọng: “Tôi sẽ đưa cô đi.”
Khi câu nói này của anh được thốt ra, Như Mạn đã xúc động, cô không khống chế được mà run lên, trong đôi mất ẩn chứa sự kinh ngạc.
Nhưng rồi cô lại thản nhiên mỉm cười, một nụ cười dịu dàng và hiền từ như ánh nhật nguyệt trên cao nhưng lại mang theo phần u buồn khiến người ta vô cùng đau xót.
“Vậy còn lễ đính hôn thì sao? Còn Tôn tiểu thư thì thế nào? Không lẽ anh định để tôi trở thành một cô tình nhân nhỏ của anh, mãi mãi ở trong bóng tối? Thứ tôi muốn không phải điều mà anh đang nói.”
Sau cú sốc tâm lí, Như Mạn dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều, nhưng đồng thời cô cũng không dám tin vào một thế giới màu hồng nữa.
Nếu là trước đây, khi nghe anh nói vậy cô nhất định sẽ vui mừng khôn siết và nhanh chóng gật đầu đồng ý, nhưng còn bây giờ, cô hoàn toàn không dám tin vào lời anh nói. Cô sợ… bản thân sẽ lại bị anh làm tổn thương một lần nữa.
“Như Mạn, tôi chỉ muốn tốt cho cô, tôi muốn sửa sai và bù đắp lỗi lầm của mình. Cô thật sự không thể cho tôi một cơ hội sao?” Ngao Viễn Khải cau mày, từ trước đến nay chưa từng có ai dám từ chối lời đề nghị của anh, cô chính là người đầu tiên và cũng chính là người mà cho dù tức giận anh cũng không thể làm gì được.
“Nhưng tôi không cần anh bù đắp, tôi không cần sự thương hại của anh, tôi chỉ muốn có một cuộc sống bình yên mà thôi.”
“Bình yên mà cô nói là làm người hầu ở đây cả đời sao?”
“Nếu được lựa chọn anh nghĩ tôi muốn sao?” Như Mạn lớn giọng, đôi mắt đỏ lên vì sự uất ức. Nhưng sau đó cô đã nhanh chóng lấy lại bình, cô cúi đầu, che đậy sự khốn khổ của bản thân: “Anh cho rằng tôi muốn như vậy lắm sao? Nếu không phải vì nợ nần thì mẹ con tôi có phải làm việc không công cho Tôn gia không? Như vậy có khác gì là một nô lệ đâu chứ? Nhưng nếu tôi đi theo anh rồi thì mẹ tôi phải làm sao đây?”
“Chỉ cần cô đồng ý, tôi sẽ không để cho mẹ cô chịu thiệt, tôi sẽ chăm sóc cho hai người thật tốt.” Anh nói.
“Vậy quan hệ giữa chúng ta rốt cuộc là gì? Hay anh muốn tôi làm người hầu cho anh, nhìn anh và Tôn tiểu thư hạnh phúc bên nhau?” Cô nức nở nói, trong lòng cảm thấy vô cùng rối rắm.
Ngao Viễn Khải đã bắt đầu mất kiên nhẫn, anh lạnh giọng: “Vậy ý cô là cô muốn tôi hủy hôn với Tôn Kim Ngọc và cho cô một danh phận sao?”
Như Mạn kinh hãi nhìn anh, cô không hiểu anh nói vậy là có ý gì, không lẽ anh đang cho rằng cô nói ra những lời này là để ép anh từ hôn với Tôn gia?
Trong lòng anh cảm thấy cô chính là người như vậy sao?
“Tôi không hề nói như vậy. Điều tôi muốn nói là… xin anh hãy buông tha cho tôi, đừng tìm tôi hay trêu đùa tôi thêm bất kì lần nào nữa. Tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa, chúng ta kết thúc tại đây đi, cứ xem như là giữa chúng ta cho từng xảy ra chuyện gì, có được không? Xin anh đấy, Ngao thiếu!” Như Mạn bất lực nhìn anh với đôi mắt long lanh, thành khẩn van xin.
Ngao Viễn Khải nghiến răng, bên trong như có một cơn sóng thần dữ dội càng quét hết mọi cảm xúc và lí trí của anh, nó khiến anh như phát điên lên, không kiểm soát được bản thân mình.
“Rầm!”
Ngao Viễn Khải đứng phắt dậy, anh đá vào chiếc bàn ở bên cạnh làm nó văng ra xa, ly tách trên bàn đều bị đỗ vỡ, gây ra tiếng động rất lớn.
Anh hừ lạnh, ánh mắt nhìn cô tràn ngập khí tức bức người, anh gằn giọng: “Xem như là chưa từng xảy ra chuyện gì? Được, được thôi! Nếu cô đã muốn như vậy… thì đừng trách tôi vô tình.”
“Rầm!”
Anh đá cửa, bực dọc bước ra ngoài, vừa đáng sợ lại vừa vô tình, cứ như cái người dịu dàng lúc nãy không phải là anh vậy. Anh khiến Như Mạn không cách nào phân biệt được, rốt cuộc thì đâu mới là con người thật của anh.
Sau khi anh rời đi, Tiểu Lan mới sợ sệt bước ra từ căn phòng bên cạnh, dáng vẻ vô cùng thần bí và mờ ám, cũng không biết là cô ta đứng bên ngoài đã nghe lén được chuyện gì.
“Rốt cuộc thì bọn họ có quan hệ gì, cái gì mà… xem như chưa từng xảy ra chuyện gì? Không lẽ bọn họ…” Nghĩ tới đây trong đầu cô ta liền hiện lên những cảnh giường chiếu ướt át, trong lòng không khỏi kinh ngạc, xém nữa thì đã hét lên thành tiếng.
“Tô Như Mạn ơi là Tô Như Mạn, bảo sao dạo gần đây mày lại kì lạ đến vậy, còn cái hôm ở hồ bơi nữa, đáng ra tao phải sớm nghĩ đến việc này mới đúng. Dám quyến rũ vị hôn phu của tiểu thư, lần này để tao coi còn có ai đứng ra bênh vực cho mày.”
/47
|