Như Mạn đi lấy một bộ quần áo đem đến nhưng lại không có can đảm bước vào, cô cứ đứng ở bên ngoài như bị chôn chân tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng căng thẳng. Bởi vì cô không biết rốt cuộc thì anh đang muốn làm gì, tại sao lại cố ý làm đổ ly cà phê?
Đột nhiên, bên trong có giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô định đứng đó đến khi nào?”
Cô gái nhỏ giật bắn cả mình, cô nuốt nước bọt rồi mới chậm rãi bước vào.
Lúc này Ngao Viễn Khải đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với cô, dưới ánh nắng chói chang và làn gió nhẹ khiến chiếc rèm cửa tung bay, cô nhìn thấy tấm lưng trần rắn rỏi của anh hiện lên thật uy vũ và vững chãi, cứ như có thể hô mưa, gọi gió, dũng mãnh như một vị thần.
Nhưng Như Mạn lại nhanh chóng quay mặt đi, cô ngượng ngùng nói: “Tôi đặt quần áo ở đây có được không?”
“Cô không định giúp tôi một chút sao?” Anh xoay người lại nhìn cô, nói như rằng đấy là một chuyện đương nhiên.
Mễ Nhu dường như cảm nhận được việc gì đó chẳng lành, cô sợ hãi lùi về phía sau hòng muốn bỏ chạy, vậy mà anh đã sớm nhận ra ý đồ của cô, anh sải bước dài, nhanh chóng khoá cửa lại, không để cho cô chạy thoát.
“Giúp tôi thay áo! Đây là mệnh lệnh. Còn nếu cô không muốn, vậy cũng được thôi, nhưng tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu.” Anh nhếch môi, dáng vẻ vô cùng đắc ý và ngông cuồng.
Như Mạn siết chặt tay vào váy, cô cố gắng thả lỏng nhưng gương mặt lại cứng đờ, có thể nhìn ra rằng cô đang bị ép buộc chứ không hề nguyện ý.
Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi và bước đến chỗ của anh, giúp anh mặc vào, sau đó cài từng cúc áo một nhưng tay cô lại run cầm cập, cài mãi cũng không xong. Lúc này cô bắt đầu cảm thấy rối, gương mặt sợ hãi đến mức trắng bệch, bờ môi mím lại.
Nhưng không hiểu sao vào những lúc như vậy, anh lại như thói quen cũ mà muốn trêu chọc cô, không nhịn được mà nâng cằm cô lên, hôn vào đôi môi cô.
“Ưm… Ngao thiếu… anh… anh đang làm gì vậy?” Như Mạn hốt hoảng đẩy anh ra, cô vội vàng lau miệng.
“Cô dám chê tôi?” Khoé môi anh cong lên đầy vẻ bất mãn, lại ôm lấy eo cô, hôn lên đôi môi cô một lần nữa: “Nếu cô mà lau, tôi sẽ cắn rách môi cô!”
Mễ Nhu không quen với dáng vẻ hung dữ và bá đạo này của anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng hoảng sợ và lạ lẫm, không dám nhìn anh cũng chẳng dám cứ động, không khác nào một con tiểu bạch thỏ nhút nhát.
Ngao Viễn Khải vốn dĩ cũng không muốn doạ sợ cô nhưng từ cái hôm mà anh nhìn thấy cái cảnh Tôn Thừa Ngạn ôm cô vào lòng thì anh đã nảy sinh ra những thứ ý nghĩ ghen ghét và đố kị. Anh chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy cô, đánh dấu chủ quyền lên người cô, biến cô thành người của anh, mãi mãi chỉ thuộc về một mình Ngao Viễn Khải anh.
“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc thì cô và Tôn Thừa Ngạn có quan hệ gì?” Anh gằn giọng đồng thời siết chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời.
“Tôi… tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả?” Giọng cô run run, không kiềm chế được mà đôi mắt lại đỏ lên.
“Không có quan hệ gì? Theo tôi thấy, rõ ràng là anh ta thích cô.” Anh bực dọc nói.
“Chuyện này… tôi thật sự không biết.”
“Là do cô không biết hay giả vờ không biết? Tô Như Mạn, lần trước cô còn nói là cô thích tôi, có phải là bây giờ cô hối hận, muốn ở bên Tôn Thừa Ngạn không?” Trong lòng anh hừng hực lửa giận, từng bước từng bước dồn cô vào đường cùng, khiến cô ngã xuống sofa.
Như Mạn đỏ mắt nhìn anh, cô cười tự giễu: “Thì ra là anh nghe thấy nhưng lại giả vờ như không nghe. Ngao thiếu, anh diễn giỏi thật đấy, anh lừa tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi tin tưởng anh hết lần này đến lần khác rồi bây giờ anh lại quay sang chất vấn tôi?”
“Tôi…” Ngao Viễn Khải cứng họng, anh nghiến răng, bình tĩnh lại và nói: “Chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi xin lỗi cô. Nhưng mà cô thật sự cho rằng là tôi luôn giả vờ sao, cô nghĩ rằng tôi chưa từng thật lòng với cô sao? Như Mạn, cô có thể tin tưởng tôi thêm một lần có được không?”
Đột nhiên, bên trong có giọng nói trầm thấp vang lên: “Cô định đứng đó đến khi nào?”
Cô gái nhỏ giật bắn cả mình, cô nuốt nước bọt rồi mới chậm rãi bước vào.
Lúc này Ngao Viễn Khải đứng bên cửa sổ, quay lưng lại với cô, dưới ánh nắng chói chang và làn gió nhẹ khiến chiếc rèm cửa tung bay, cô nhìn thấy tấm lưng trần rắn rỏi của anh hiện lên thật uy vũ và vững chãi, cứ như có thể hô mưa, gọi gió, dũng mãnh như một vị thần.
Nhưng Như Mạn lại nhanh chóng quay mặt đi, cô ngượng ngùng nói: “Tôi đặt quần áo ở đây có được không?”
“Cô không định giúp tôi một chút sao?” Anh xoay người lại nhìn cô, nói như rằng đấy là một chuyện đương nhiên.
Mễ Nhu dường như cảm nhận được việc gì đó chẳng lành, cô sợ hãi lùi về phía sau hòng muốn bỏ chạy, vậy mà anh đã sớm nhận ra ý đồ của cô, anh sải bước dài, nhanh chóng khoá cửa lại, không để cho cô chạy thoát.
“Giúp tôi thay áo! Đây là mệnh lệnh. Còn nếu cô không muốn, vậy cũng được thôi, nhưng tôi không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu.” Anh nhếch môi, dáng vẻ vô cùng đắc ý và ngông cuồng.
Như Mạn siết chặt tay vào váy, cô cố gắng thả lỏng nhưng gương mặt lại cứng đờ, có thể nhìn ra rằng cô đang bị ép buộc chứ không hề nguyện ý.
Cô cầm lấy chiếc áo sơ mi và bước đến chỗ của anh, giúp anh mặc vào, sau đó cài từng cúc áo một nhưng tay cô lại run cầm cập, cài mãi cũng không xong. Lúc này cô bắt đầu cảm thấy rối, gương mặt sợ hãi đến mức trắng bệch, bờ môi mím lại.
Nhưng không hiểu sao vào những lúc như vậy, anh lại như thói quen cũ mà muốn trêu chọc cô, không nhịn được mà nâng cằm cô lên, hôn vào đôi môi cô.
“Ưm… Ngao thiếu… anh… anh đang làm gì vậy?” Như Mạn hốt hoảng đẩy anh ra, cô vội vàng lau miệng.
“Cô dám chê tôi?” Khoé môi anh cong lên đầy vẻ bất mãn, lại ôm lấy eo cô, hôn lên đôi môi cô một lần nữa: “Nếu cô mà lau, tôi sẽ cắn rách môi cô!”
Mễ Nhu không quen với dáng vẻ hung dữ và bá đạo này của anh, cô thật sự cảm thấy vô cùng hoảng sợ và lạ lẫm, không dám nhìn anh cũng chẳng dám cứ động, không khác nào một con tiểu bạch thỏ nhút nhát.
Ngao Viễn Khải vốn dĩ cũng không muốn doạ sợ cô nhưng từ cái hôm mà anh nhìn thấy cái cảnh Tôn Thừa Ngạn ôm cô vào lòng thì anh đã nảy sinh ra những thứ ý nghĩ ghen ghét và đố kị. Anh chỉ muốn nhanh chóng chiếm lấy cô, đánh dấu chủ quyền lên người cô, biến cô thành người của anh, mãi mãi chỉ thuộc về một mình Ngao Viễn Khải anh.
“Cô nói cho tôi biết, rốt cuộc thì cô và Tôn Thừa Ngạn có quan hệ gì?” Anh gằn giọng đồng thời siết chặt lấy cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt anh mà trả lời.
“Tôi… tôi và anh ấy không có quan hệ gì cả?” Giọng cô run run, không kiềm chế được mà đôi mắt lại đỏ lên.
“Không có quan hệ gì? Theo tôi thấy, rõ ràng là anh ta thích cô.” Anh bực dọc nói.
“Chuyện này… tôi thật sự không biết.”
“Là do cô không biết hay giả vờ không biết? Tô Như Mạn, lần trước cô còn nói là cô thích tôi, có phải là bây giờ cô hối hận, muốn ở bên Tôn Thừa Ngạn không?” Trong lòng anh hừng hực lửa giận, từng bước từng bước dồn cô vào đường cùng, khiến cô ngã xuống sofa.
Như Mạn đỏ mắt nhìn anh, cô cười tự giễu: “Thì ra là anh nghe thấy nhưng lại giả vờ như không nghe. Ngao thiếu, anh diễn giỏi thật đấy, anh lừa tôi hết lần này đến lần khác, khiến tôi tin tưởng anh hết lần này đến lần khác rồi bây giờ anh lại quay sang chất vấn tôi?”
“Tôi…” Ngao Viễn Khải cứng họng, anh nghiến răng, bình tĩnh lại và nói: “Chuyện lúc trước là do tôi sai, tôi xin lỗi cô. Nhưng mà cô thật sự cho rằng là tôi luôn giả vờ sao, cô nghĩ rằng tôi chưa từng thật lòng với cô sao? Như Mạn, cô có thể tin tưởng tôi thêm một lần có được không?”
/47
|