Mặc cho cái nhìn dè chừng của Akemi và anh Ryu, ta vần điềm nhiên lật sách. Ta đường nhiên là hiểu ý nghĩa ánh mắt của họ. Ryu có lẽ đang thắc mắc và mệnh lệnh quái dị không rõ nguyên nhân chính xác: Hộ tống Misuzu đến Atsuta Nagoya! Còn Akemi, hẳn là cô ấy đang lo lắng những lời đồn gần đây. Chỉ riêng vụ bím tóc tết lệch, không chỉ riêng pháp sinh năm hai bán tán mà suốt một thời gian dài mà còn có sự tham gia của hai năm còn lại. Điều đó có thể khiến tâm trí của bất cứ cô gái đang yêu nào cũng phải dao động. Nhưng điều đó không ai có thể trách Misuzu, nếu có trách thì nên trách Raito gây chuyện, không những vậy hắn ta lại không đứng ra định chính. Sự mịt mờ càng kích thích bản năng tò mò của con người và cũng nhờ thế tin đồn càng được giữ sức nóng. Trước đây, đối với ta, đây là một chuyện chẳng hay ho gì, thậm chí còn là một phiền phức không đâu, nhưng bây giờ nó lại là một lời thế hoàn hảo trong kế hoạch của ta.
Tiếng lật sách vẫn đều đặn, nhưng tâm trí ta chẳng đặt vào dòng chữ trong đó.
- Misuzu! Cô có thói quen đọc sách ngược sao? - Kenshin làm bộ nhíu mày, hỏi nhỏ. Hắn dường như đang châm chọc sự gượng gạo của ta trong bầu không khí không mấy thoải mái này.
Ta giật mình, nhìn xuống cuốn sách rồi lại nhìn Akemi và Ryu rồi bối rồi đổi lại chiều sách. Mà Kenshin, không dừng lại ở đó, tiếp tục châm chọc:
- Nếu cô không thoải mái thì không cần làm bộ như vậy. Chúng ta giờ đây đều đã là cộng sự!
Ta trong lòng cười lạnh, lén đưa ánh mắt thăm dò Akemi. Quả nhiên, việc Kenshin để ý đến ta không làm cô ấy hài lòng. Sự bât mãn được thể hiện rõ trong ánh mắt hướng về Kenshin, cho dù nó đã được che dấu phần nào.
Đọc sách ngược? Có đời nào Ime ta ngớ ngẩn thế. Chẳng qua hiện giờ ta là Misuzu. Một Misuzu chưa từng được một lần đối mặt với những người nổi tiếng trong trường. Một Misuzu 16 tuổi, hoàn toàn không có tâm kế. Một Misuzu như vậy làm sao tránh khỏi việc lo lắng, sốt ruột khi sát cánh cùng những người như vậy chứ. Cho dù bây giờ cô ta là con gái nuôi của Bá tước, là công nương!
- Misuzu, tôi cứ ngỡ cô không nhìn được chứ? - Ryu liếc nhìn ta, thăm dò.
Ta cười cười, đưa tay lên gãi đầu đúng như kịch bản trong đầu đã được viết sẵn từ trước, nói:
- Đôi mắt của tôi không thể nhìn thấy là do bùa chú, nay nó đã được ba giải nên hiển nhiên là đã thấy được.
- Ba? - Ryu hừ lạnh, không hài lòng nói: Cô cũng nhanh thích ứng quá nhỉ? Chỉ một vài ngày đã thân với bác tôi như thế! Tính ra thì tôi phải gọi cô một tiếng em họ chứ nhỉ?
Ta cụp mắt, không trả lời. Ta hiểu tâm trạng của Ryu. Bỗng dưng xuất hiện một kẻ ngoại tộc đột ngột từ trên trời rơi xuống và dễ dàng trở thành công nương, em họ của Bệ hạ tương lai thì dù là cũng không thích ứng nổi.
Nhưng...không phải Akemi cũng từng như vậy sao? Từ một con bé vô danh bỗng chốc trở thành quận chúa.
Nếu có sự khác biệt thì chỉ là do Ryu mà thôi. Ryu thích Akemi, còn Misuzu thì không!
Ta một lần nữa cười lạnh! Trong lòng không ngừng khinh bỉ người Emi từng coi là bạn tốt.
Thấy ta im lặng, không ai lên tiếng truy hỏi nữa. Dù sao cũng đang ở trên tàu điện, ồn ào là điều cấm kị.
Đến khi mọi người bắt đầu quên dần vấn đề ban nãy thì đột nhiên khung cửa sổ bằng kính ở phía đối diện ta đột nhiên vỡ tung. Những mảnh sắc nhọn đã bị vài hành khách đồi quay lưng cản lại nhưng vẫn ít nhiều bắn về phía ta. Ngay khi mọi người trong khoang đang vô cùng hoản loạn thì bóng dáng một người đã vụt đến, xô ta ngã sấp xuống sàn tàu. Trong cơn choáng váng, ta nghe thấy âm thanh rít qua kẽ răng của Ryu:
- Khốn thật! Là quỷ oni!
Hành khách chứng kiến những sự việc là lùng, ôm lấy người thân và xán vào một góc. Một số người đã ngất xỉu vì mất máu và sợ hãi. Rất may Akemi đã cách âm nơi này bằng năng lực của cô ấy "Sự câm lặng của rừng".
Do cú ngã ban nãy, đầu gối của bị sướt và giờ nó đang dần kết thành những vảy băng. Ta đứng dậy, hơi hoang mang vì mấy con quỷ có sừng trong này. Chúng đến vì ta - người được giao nhiệm vụ gia cố kết giới bảo vệ bảo vật. Nhưng chúng cũng là quỷ và chúng ăn thịt người!
Như cùng một suy nghĩ với ta, Kenshin ra hiệu cho ta và Akemi lùi lại, bảo vệ cho những con người bình thường không hiểu chuyện gì sau đó cùng Ryu tiến lên với ý định tốc chiến. Lũ quỷ cũng không dè chừng, hung hăng giơ vuốt, nhào thẳng về phía hai người với tốc độ nhanh chóng.
Ta âm thầm nuốt nước bọt, cố nhớ những gì mình biết về quỷ oni, nhất là điểm yếu của chúng.
Quỷ oni, loài quỷ có đặc điểm nhận dạng vô cùng riêng biệt là một cái sừng trên đỉnh đầu. Cách để duy nhất để triệt hạ chúng là phải làm sao cho cái đầu của chúng rời khỏi thân thể.
Chính xác hơn là phải chém đứt đầu!
Hiển nhiên là Kenshin và Ryu đều biết rõ điều này cho nên những cái đầu của lũ quỷ lần lượt rơi xuống, va chạm với sàn tàu tạo nên những tiếng "bộp" ghê người. Cảnh tượng kinh dị làm một số vị khách thét lên rồi ngất xỉu ngay tại chỗ, ngay cả ta va Akemi cũng không nhịn được mà buồn nôn.
Khi cái đầu của con quỷ cuối cùng rớt xuống, tất cả mới chìm vào im lặng. Xác và máu của chúng đã sớm biến thành chướng khí và được Ryu thanh tẩy. Còn những nơi bị hỏng hóc và cắt, vỡ đều được Kenshin đọc thần chú, đưa chúng trở về tới tình trạng ban đầu. Những vị hành khách được bảo vệ bởi kết giới cũng đã quên hết những gì họ chứng kiến do Vong xuyên mà ta điều chế. Tất cả mọi thứ trợ lại hoàn hảo khiến ta như cảm thấy sự việc ban nãy chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng ta biết đây là sự thật và nó sẽ không chấm dứt tại đây
Tiếng lật sách vẫn đều đặn, nhưng tâm trí ta chẳng đặt vào dòng chữ trong đó.
- Misuzu! Cô có thói quen đọc sách ngược sao? - Kenshin làm bộ nhíu mày, hỏi nhỏ. Hắn dường như đang châm chọc sự gượng gạo của ta trong bầu không khí không mấy thoải mái này.
Ta giật mình, nhìn xuống cuốn sách rồi lại nhìn Akemi và Ryu rồi bối rồi đổi lại chiều sách. Mà Kenshin, không dừng lại ở đó, tiếp tục châm chọc:
- Nếu cô không thoải mái thì không cần làm bộ như vậy. Chúng ta giờ đây đều đã là cộng sự!
Ta trong lòng cười lạnh, lén đưa ánh mắt thăm dò Akemi. Quả nhiên, việc Kenshin để ý đến ta không làm cô ấy hài lòng. Sự bât mãn được thể hiện rõ trong ánh mắt hướng về Kenshin, cho dù nó đã được che dấu phần nào.
Đọc sách ngược? Có đời nào Ime ta ngớ ngẩn thế. Chẳng qua hiện giờ ta là Misuzu. Một Misuzu chưa từng được một lần đối mặt với những người nổi tiếng trong trường. Một Misuzu 16 tuổi, hoàn toàn không có tâm kế. Một Misuzu như vậy làm sao tránh khỏi việc lo lắng, sốt ruột khi sát cánh cùng những người như vậy chứ. Cho dù bây giờ cô ta là con gái nuôi của Bá tước, là công nương!
- Misuzu, tôi cứ ngỡ cô không nhìn được chứ? - Ryu liếc nhìn ta, thăm dò.
Ta cười cười, đưa tay lên gãi đầu đúng như kịch bản trong đầu đã được viết sẵn từ trước, nói:
- Đôi mắt của tôi không thể nhìn thấy là do bùa chú, nay nó đã được ba giải nên hiển nhiên là đã thấy được.
- Ba? - Ryu hừ lạnh, không hài lòng nói: Cô cũng nhanh thích ứng quá nhỉ? Chỉ một vài ngày đã thân với bác tôi như thế! Tính ra thì tôi phải gọi cô một tiếng em họ chứ nhỉ?
Ta cụp mắt, không trả lời. Ta hiểu tâm trạng của Ryu. Bỗng dưng xuất hiện một kẻ ngoại tộc đột ngột từ trên trời rơi xuống và dễ dàng trở thành công nương, em họ của Bệ hạ tương lai thì dù là cũng không thích ứng nổi.
Nhưng...không phải Akemi cũng từng như vậy sao? Từ một con bé vô danh bỗng chốc trở thành quận chúa.
Nếu có sự khác biệt thì chỉ là do Ryu mà thôi. Ryu thích Akemi, còn Misuzu thì không!
Ta một lần nữa cười lạnh! Trong lòng không ngừng khinh bỉ người Emi từng coi là bạn tốt.
Thấy ta im lặng, không ai lên tiếng truy hỏi nữa. Dù sao cũng đang ở trên tàu điện, ồn ào là điều cấm kị.
Đến khi mọi người bắt đầu quên dần vấn đề ban nãy thì đột nhiên khung cửa sổ bằng kính ở phía đối diện ta đột nhiên vỡ tung. Những mảnh sắc nhọn đã bị vài hành khách đồi quay lưng cản lại nhưng vẫn ít nhiều bắn về phía ta. Ngay khi mọi người trong khoang đang vô cùng hoản loạn thì bóng dáng một người đã vụt đến, xô ta ngã sấp xuống sàn tàu. Trong cơn choáng váng, ta nghe thấy âm thanh rít qua kẽ răng của Ryu:
- Khốn thật! Là quỷ oni!
Hành khách chứng kiến những sự việc là lùng, ôm lấy người thân và xán vào một góc. Một số người đã ngất xỉu vì mất máu và sợ hãi. Rất may Akemi đã cách âm nơi này bằng năng lực của cô ấy "Sự câm lặng của rừng".
Do cú ngã ban nãy, đầu gối của bị sướt và giờ nó đang dần kết thành những vảy băng. Ta đứng dậy, hơi hoang mang vì mấy con quỷ có sừng trong này. Chúng đến vì ta - người được giao nhiệm vụ gia cố kết giới bảo vệ bảo vật. Nhưng chúng cũng là quỷ và chúng ăn thịt người!
Như cùng một suy nghĩ với ta, Kenshin ra hiệu cho ta và Akemi lùi lại, bảo vệ cho những con người bình thường không hiểu chuyện gì sau đó cùng Ryu tiến lên với ý định tốc chiến. Lũ quỷ cũng không dè chừng, hung hăng giơ vuốt, nhào thẳng về phía hai người với tốc độ nhanh chóng.
Ta âm thầm nuốt nước bọt, cố nhớ những gì mình biết về quỷ oni, nhất là điểm yếu của chúng.
Quỷ oni, loài quỷ có đặc điểm nhận dạng vô cùng riêng biệt là một cái sừng trên đỉnh đầu. Cách để duy nhất để triệt hạ chúng là phải làm sao cho cái đầu của chúng rời khỏi thân thể.
Chính xác hơn là phải chém đứt đầu!
Hiển nhiên là Kenshin và Ryu đều biết rõ điều này cho nên những cái đầu của lũ quỷ lần lượt rơi xuống, va chạm với sàn tàu tạo nên những tiếng "bộp" ghê người. Cảnh tượng kinh dị làm một số vị khách thét lên rồi ngất xỉu ngay tại chỗ, ngay cả ta va Akemi cũng không nhịn được mà buồn nôn.
Khi cái đầu của con quỷ cuối cùng rớt xuống, tất cả mới chìm vào im lặng. Xác và máu của chúng đã sớm biến thành chướng khí và được Ryu thanh tẩy. Còn những nơi bị hỏng hóc và cắt, vỡ đều được Kenshin đọc thần chú, đưa chúng trở về tới tình trạng ban đầu. Những vị hành khách được bảo vệ bởi kết giới cũng đã quên hết những gì họ chứng kiến do Vong xuyên mà ta điều chế. Tất cả mọi thứ trợ lại hoàn hảo khiến ta như cảm thấy sự việc ban nãy chỉ là một cơn ác mộng. Nhưng ta biết đây là sự thật và nó sẽ không chấm dứt tại đây
/50
|