Hiên Viên Triệt cười cười, dung nhan tuấn mỹ tựa như bông hoa tràn đầy sức sống, nhẹ giọng nói: "Thái hậu muốn câu trả lời, vậy ta chỉ có thể đi tìm đáp án -- chỉ có một điều, ai muốn đem Tần Mục Ca làm người chịu tội thay, ta sẽ không bàng quan đứng nhìn..."
"Ngươi còn nhớ tình xưa với nàng?" Tam điện ha rốt cuộc đổi lại trọng tâm đề tài lúc trước, không biết làm sao, trong giọng nói có chút ghen tuông.
Hiên Viên Triệt liền ôm quyền, nghiêm trang trả lời: "Điều này không quan hệ đến tình yêu nam nữ, điện hạ. Ta chỉ là không muốn nhìn thấy có người bị oan uổng."
Mộ Dung Huyên cũng không nói thêm điều gì, chỉ cười cười nói: "Vậy chúc ngươi mã đáo thành công -- hãy chăm sóc tốt cho nàng, trở lại ta cám ơn ngươi."
Hiên Viên Triệt mặt không biểu tình, chắp tay thi lễ nói: "Dựa vào lời chúc của điện hạ, vi thần trở về chuẩn bị một chút."
Sau khi hai người từ biệt, Hiên Viên Triệt hồi phủ chuẩn bị.
-
Hôm sau, Mộ Dung Huyên tự mình đưa Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca đến ngoài thành, sau khi từ biệt, nhìn theo Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt lên xe ngựa rời đi mới quay lại trong thành.
Từ khi lên xe ngựa, Hiên Viên Triệt không nói một lời, chờ xe vào cánh rừng, đi được một đoạn thời gian ngắn, xe ngựa lập tức quẹo vào một con đường khác, dường như đồng thời, một chiếc xe ngựa giống y như xe ngựa bọn họ cưỡi vội vã đi theo đường lớn!
Tần Mục ca phát hiện những điều này, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, không nên nghĩ nhiều..." Hiên Viên Triệt không thèm giải thích, vẻ mặt như nước không nói được một lời.
Trừ tiếng vang đơn điệu trầm muộn của xe ngựa đè nát chướng ngại vật trên mặt đất ra, gần như không có âm thanh nào khác.
Tần Mục Ca nhìn Hiên Viên Triệt không dự định nói chuyện, cũng không tiện hỏi cái gò, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài lao vùn vụt.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt hỏi: "Đại tướng quân, chúng ta không phải đi Giang Nam sao? Làm sao mà phương hướng này lại là hướng tây?"
Hiên Viên Triệt từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, dung nhan tuấn mỹ khôn kể thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt khó gặp: "Ngươi xem ra cũng không ngu ngốc, không sai, chúng ta đi phía tây, xe ngựa đó dẫn chúng ta đi Giang Nam một lần, chúng ta đi một địa phương khác -- Vô Lượng Sơn, đã từng nghe nói chưa?"
Vô Lượng Sơn? Tần Mục Ca lắc đầu.
"Nghe tên hình như cùng đạo giáo có sâu xa..."
" Trên Vô Lượng Sơn có tòa Bạch Vân Quan, Trương đạo trưởng chính là chủ quản của đạo quán kia." Hiên Viên Triệt cười toát ra ý vị sâu xa trong đôi trắng đen rõ ràng.
Tần Mục Ca bừng tỉnh đại ngộ nói: "Dương đông kích tây? !"
Ánh mắt Hiên Viên Triệt chuyển hướng nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Cái gia hỏa kia tự nắm giữ cái gọi là pháp thuật, dien dan le quy don được Thái hậu phong làm thiên sư, chuyện cổ thuật hãm hại ngươi lần này, ta cảm thấy không thoát khỏi quan hệ với hắn..."
Tần Mục Ca bỗng nhiên nghĩ tới Tư Đồ Vân, nói: "Tư Đồ công tử bị hạ cổ, có thể có quan hệ với hắn hay không?"
Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt lại, điều chỉnh lại tư thế thân thể một chút, chậm rãi nói: "Ta sớm đã nói với ngươi không nên tùy tiện quản chuyện trong cung, Tư Đồ Vân này kỳ thật là bị Thái Hậu hạ cổ vây khốn ở trong cung, mỹ danh của hắn lan xa, Thái hậu đã sớm thèm nhỏ dãi, cổ của hắn hẳn là Trương đạo sỹ hạ, tuy nhiên nó bị ngươi giải trừ, thân thể Tư Đồ Vân tốt hơn một chút liền nhất định sẽ rời đi, cho nên Thái hậu mới vội vàng ra lệnh Trương đạo sỹ quay trở về -- bây giờ hẳn là lại hạ cổ cho hắn..."
Nghe đối phương nói xong, trong nháy mắt Tần Mục Ca biết rất nhiều sự tình, lần này mình bị hãm hại, xem ra là không thoát khỏi liên quan với Thái Hậu, truy cứu nguyên nhân rất đơn giản, mình phá hư chuyện tốt của bà ta!
"Bà ta và ngươi..." Bỗng nhiên Tần Mục Ca bát quái hỏi, mình tận mắt nhìn thấy người nào đó ôm Thái Hậu.
Hiên Viên Triệt cười nhạo một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, nói: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình..."
"Ngươi còn nhớ tình xưa với nàng?" Tam điện ha rốt cuộc đổi lại trọng tâm đề tài lúc trước, không biết làm sao, trong giọng nói có chút ghen tuông.
Hiên Viên Triệt liền ôm quyền, nghiêm trang trả lời: "Điều này không quan hệ đến tình yêu nam nữ, điện hạ. Ta chỉ là không muốn nhìn thấy có người bị oan uổng."
Mộ Dung Huyên cũng không nói thêm điều gì, chỉ cười cười nói: "Vậy chúc ngươi mã đáo thành công -- hãy chăm sóc tốt cho nàng, trở lại ta cám ơn ngươi."
Hiên Viên Triệt mặt không biểu tình, chắp tay thi lễ nói: "Dựa vào lời chúc của điện hạ, vi thần trở về chuẩn bị một chút."
Sau khi hai người từ biệt, Hiên Viên Triệt hồi phủ chuẩn bị.
-
Hôm sau, Mộ Dung Huyên tự mình đưa Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca đến ngoài thành, sau khi từ biệt, nhìn theo Tần Mục Ca và Hiên Viên Triệt lên xe ngựa rời đi mới quay lại trong thành.
Từ khi lên xe ngựa, Hiên Viên Triệt không nói một lời, chờ xe vào cánh rừng, đi được một đoạn thời gian ngắn, xe ngựa lập tức quẹo vào một con đường khác, dường như đồng thời, một chiếc xe ngựa giống y như xe ngựa bọn họ cưỡi vội vã đi theo đường lớn!
Tần Mục ca phát hiện những điều này, vội hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
"Không có gì, không nên nghĩ nhiều..." Hiên Viên Triệt không thèm giải thích, vẻ mặt như nước không nói được một lời.
Trừ tiếng vang đơn điệu trầm muộn của xe ngựa đè nát chướng ngại vật trên mặt đất ra, gần như không có âm thanh nào khác.
Tần Mục Ca nhìn Hiên Viên Triệt không dự định nói chuyện, cũng không tiện hỏi cái gò, chỉ nhìn phong cảnh bên ngoài lao vùn vụt.
Bỗng nhiên nàng nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn Hiên Viên Triệt hỏi: "Đại tướng quân, chúng ta không phải đi Giang Nam sao? Làm sao mà phương hướng này lại là hướng tây?"
Hiên Viên Triệt từ trong trầm tư phục hồi lại tinh thần, dung nhan tuấn mỹ khôn kể thoáng hiện lên một nụ cười yếu ớt khó gặp: "Ngươi xem ra cũng không ngu ngốc, không sai, chúng ta đi phía tây, xe ngựa đó dẫn chúng ta đi Giang Nam một lần, chúng ta đi một địa phương khác -- Vô Lượng Sơn, đã từng nghe nói chưa?"
Vô Lượng Sơn? Tần Mục Ca lắc đầu.
"Nghe tên hình như cùng đạo giáo có sâu xa..."
" Trên Vô Lượng Sơn có tòa Bạch Vân Quan, Trương đạo trưởng chính là chủ quản của đạo quán kia." Hiên Viên Triệt cười toát ra ý vị sâu xa trong đôi trắng đen rõ ràng.
Tần Mục Ca bừng tỉnh đại ngộ nói: "Dương đông kích tây? !"
Ánh mắt Hiên Viên Triệt chuyển hướng nhìn ra bên ngoài, lạnh nhạt nói: "Cái gia hỏa kia tự nắm giữ cái gọi là pháp thuật, dien dan le quy don được Thái hậu phong làm thiên sư, chuyện cổ thuật hãm hại ngươi lần này, ta cảm thấy không thoát khỏi quan hệ với hắn..."
Tần Mục Ca bỗng nhiên nghĩ tới Tư Đồ Vân, nói: "Tư Đồ công tử bị hạ cổ, có thể có quan hệ với hắn hay không?"
Hiên Viên Triệt thu hồi ánh mắt lại, điều chỉnh lại tư thế thân thể một chút, chậm rãi nói: "Ta sớm đã nói với ngươi không nên tùy tiện quản chuyện trong cung, Tư Đồ Vân này kỳ thật là bị Thái Hậu hạ cổ vây khốn ở trong cung, mỹ danh của hắn lan xa, Thái hậu đã sớm thèm nhỏ dãi, cổ của hắn hẳn là Trương đạo sỹ hạ, tuy nhiên nó bị ngươi giải trừ, thân thể Tư Đồ Vân tốt hơn một chút liền nhất định sẽ rời đi, cho nên Thái hậu mới vội vàng ra lệnh Trương đạo sỹ quay trở về -- bây giờ hẳn là lại hạ cổ cho hắn..."
Nghe đối phương nói xong, trong nháy mắt Tần Mục Ca biết rất nhiều sự tình, lần này mình bị hãm hại, xem ra là không thoát khỏi liên quan với Thái Hậu, truy cứu nguyên nhân rất đơn giản, mình phá hư chuyện tốt của bà ta!
"Bà ta và ngươi..." Bỗng nhiên Tần Mục Ca bát quái hỏi, mình tận mắt nhìn thấy người nào đó ôm Thái Hậu.
Hiên Viên Triệt cười nhạo một tiếng, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh, nói: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình..."
/113
|