Trương đạo trưởng kia rất tự tin trả lời: "Cổ trùng là đặc trưng ở Nam phương, hơn nữa thủ pháp chính là Trường Minh tông thường dùng, chính xác hơn nữa, cách thức nuôi dưỡng cổ trùng này là xử nữ của Trường Minh tông, là đặc trưng của bọn họ, người khác không học được. Tần tư thư này rất rõ ràng là biết cổ thuật, thử hỏi trong cung này trừ nàng ra còn ai có thể làm được?"
Hiên Viên Triệt lập tức ôm quyền hướng Thái hậu nói: "Thái hậu, nếu Trương đạo trưởng nói có lên quan với Trường Minh tông, vậy vi thần chờ lệnh tự mình đi Nam phương một chuyến."
"Hiên Viên muốn đi Nam phương điều tra?" Thái hậu hơi giương cao giọng, đáy mắt có chút kinh ngạc, bà ta thật không ngờ lúc này hắn lại đứng ra ôm sự việc này.
Mặc dù hắn đứng ở bên này Mộ Dung Huyên, nhưng bây giờ chính là liên quan đến Tần Mục Ca, hắn thế nhưng lại mặc kệ hiềm khích trước kia ra mặt thay nàng.
"Vâng, vi thần nguyện ý phân ưu thay Thái hậu, mặc dù Tần tư thư là một người cố chấp cứng nhắc, nhưng vi thần biết nàng không có khả năng hãm hại Thái hậu, vì tội danh quá lớn, sẽ liên lụy đế tộc nhân, nàng rất thông minh, mặc kệ lý do có to lớn cỡ nào, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Nhưng bây giờ nàng bị tình nghi, cho nên có nghĩa vụ theo thần cùng đi Nam phương, cố gắng điều tra rõ chuyện này."
Hiên Viên Triệt không chỉ muốn mình ôm lấy chuyện này, mà còn yêu cầu Tần Mục Ca cùng đi theo.
"Hiên Viên, hiện tại nàng là nghi phạm mưu hại ai gia, ngươi thật sự muốn mang nàng đi theo?" Đáy mắt Thái hậu lướt qua một ít gợn sóng, có chút không vui.
Hiên Viên Triệt cúi đầu ôm quyền nói: "Thái hậu, nếu Tần Mục Ca thật sự biết Vu cổ thuật Trường Minh tông, lần này đi về phía nam thật không thể thiếu nàng, Thái hậu yên tâm, vi thần chắc chắn dẫn nàng trở lại kết thúc chuyện này."
Đường đường đại tướng quân nói đến mức này, Thái hậu cũng không tiện nói thêm cái gì, liền gật đầu: "Được, ai gia chờ tin tốt của ngươi, nếu mà không tìm được chứng cứ làm ai gia tin phục, như vậy nàng sẽ không được nhẹ nhàng như thế đâu!"
Nói xong, Thái hậu xoay người vào phòng.
Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt nhìn nhau một cái, lại ra hiệu bằng mắt với Tần Mục Ca, ba người chậm rãi lui ra.
Hướng Ngự thư phòng đi tới một đoạn, vẻ mặt Mộ Dung Huyên như nước (nguyên văn của tác giả) hỏi Hiên Viên Triệt: "Hiên Viên, ngươi thật sự muốn đi sao?"
"Vâng, điện hạ." Hiên Viên Triệt không nói nhiều thêm nửa câu.
Tần Mục Ca nhìn biểu tình hai nam nhân đều rất thâm trầm, nhịn không được vì chính mình nói một câu: "Ta không có làm chuyện hãm hại Thái hậu!"
"Vậy ngươi biết cổ vì sao không có nói qua?" Mộ Dung Huyên xoay người lại ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, dừng lại một chút nói, "Ngươi cũng biết đây là chuyện lớn, nếu như ta sớm biết một chút, sẽ làm một chút chuẩn bị, hiện tại thì tốt rồi, đến một cái trở tay không kịp, thiếu chút nữa liền không bảo vệ được ngươi rồi..."
Tần Mục Ca cũng không có biện pháp giải thích cảm giác của mình với Mộ Dung Huyên, chỉ lạnh nhạt nói: "Ta thật không nghĩ mình lại mang đến tai họa, ta chỉ nhìn thân thể Tư Đồ công tử không tốt, muốn giúp hắn một chút mà thôi..."
Hiên Viên Triệt mấp máy, muốn nói lại thôi, dừng một chút, mới nói: "Hôm nay chuẩn bị một chút quần áo xuất môn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."
"Vâng" Tần Mục Ca phúc thân lĩnh mệnh.
Mộ Dung Huyên cũng nhân cơ hội nói: "Bây giờ ngươi khỏi phải trực nữa, trở về thu thập xong rồi nghỉ ngơi một chút, mấy ngày sau này không thể nghỉ ngơi tốt được rồi..."
Tần Mục Ca lại phúc phúc thân, rời đi trước mắt của hai người.
Sau khi Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt trầm mặc đi đến Ngự thư phòng, hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi đang bảo vệ Mục Ca sao?"
"Ta tin tưởng nàng là trong sạch, là có người hãm hại nàng." Hiên Viên Triệt bỏ qua câu hỏi của Mộ Dung Huyên, chuyển đề tài.
"Ngươi biết rõ chuyện này dính dấp lớn, hơn nữa không có đáp án..." Nói xong câu cuối cúng, hắn mang theo một tia ý vị thâm trường nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt lập tức ôm quyền hướng Thái hậu nói: "Thái hậu, nếu Trương đạo trưởng nói có lên quan với Trường Minh tông, vậy vi thần chờ lệnh tự mình đi Nam phương một chuyến."
"Hiên Viên muốn đi Nam phương điều tra?" Thái hậu hơi giương cao giọng, đáy mắt có chút kinh ngạc, bà ta thật không ngờ lúc này hắn lại đứng ra ôm sự việc này.
Mặc dù hắn đứng ở bên này Mộ Dung Huyên, nhưng bây giờ chính là liên quan đến Tần Mục Ca, hắn thế nhưng lại mặc kệ hiềm khích trước kia ra mặt thay nàng.
"Vâng, vi thần nguyện ý phân ưu thay Thái hậu, mặc dù Tần tư thư là một người cố chấp cứng nhắc, nhưng vi thần biết nàng không có khả năng hãm hại Thái hậu, vì tội danh quá lớn, sẽ liên lụy đế tộc nhân, nàng rất thông minh, mặc kệ lý do có to lớn cỡ nào, nàng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này. Nhưng bây giờ nàng bị tình nghi, cho nên có nghĩa vụ theo thần cùng đi Nam phương, cố gắng điều tra rõ chuyện này."
Hiên Viên Triệt không chỉ muốn mình ôm lấy chuyện này, mà còn yêu cầu Tần Mục Ca cùng đi theo.
"Hiên Viên, hiện tại nàng là nghi phạm mưu hại ai gia, ngươi thật sự muốn mang nàng đi theo?" Đáy mắt Thái hậu lướt qua một ít gợn sóng, có chút không vui.
Hiên Viên Triệt cúi đầu ôm quyền nói: "Thái hậu, nếu Tần Mục Ca thật sự biết Vu cổ thuật Trường Minh tông, lần này đi về phía nam thật không thể thiếu nàng, Thái hậu yên tâm, vi thần chắc chắn dẫn nàng trở lại kết thúc chuyện này."
Đường đường đại tướng quân nói đến mức này, Thái hậu cũng không tiện nói thêm cái gì, liền gật đầu: "Được, ai gia chờ tin tốt của ngươi, nếu mà không tìm được chứng cứ làm ai gia tin phục, như vậy nàng sẽ không được nhẹ nhàng như thế đâu!"
Nói xong, Thái hậu xoay người vào phòng.
Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt nhìn nhau một cái, lại ra hiệu bằng mắt với Tần Mục Ca, ba người chậm rãi lui ra.
Hướng Ngự thư phòng đi tới một đoạn, vẻ mặt Mộ Dung Huyên như nước (nguyên văn của tác giả) hỏi Hiên Viên Triệt: "Hiên Viên, ngươi thật sự muốn đi sao?"
"Vâng, điện hạ." Hiên Viên Triệt không nói nhiều thêm nửa câu.
Tần Mục Ca nhìn biểu tình hai nam nhân đều rất thâm trầm, nhịn không được vì chính mình nói một câu: "Ta không có làm chuyện hãm hại Thái hậu!"
"Vậy ngươi biết cổ vì sao không có nói qua?" Mộ Dung Huyên xoay người lại ánh mắt thâm thúy nhìn nàng, dừng lại một chút nói, "Ngươi cũng biết đây là chuyện lớn, nếu như ta sớm biết một chút, sẽ làm một chút chuẩn bị, hiện tại thì tốt rồi, đến một cái trở tay không kịp, thiếu chút nữa liền không bảo vệ được ngươi rồi..."
Tần Mục Ca cũng không có biện pháp giải thích cảm giác của mình với Mộ Dung Huyên, chỉ lạnh nhạt nói: "Ta thật không nghĩ mình lại mang đến tai họa, ta chỉ nhìn thân thể Tư Đồ công tử không tốt, muốn giúp hắn một chút mà thôi..."
Hiên Viên Triệt mấp máy, muốn nói lại thôi, dừng một chút, mới nói: "Hôm nay chuẩn bị một chút quần áo xuất môn, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát."
"Vâng" Tần Mục Ca phúc thân lĩnh mệnh.
Mộ Dung Huyên cũng nhân cơ hội nói: "Bây giờ ngươi khỏi phải trực nữa, trở về thu thập xong rồi nghỉ ngơi một chút, mấy ngày sau này không thể nghỉ ngơi tốt được rồi..."
Tần Mục Ca lại phúc phúc thân, rời đi trước mắt của hai người.
Sau khi Mộ Dung Huyên và Hiên Viên Triệt trầm mặc đi đến Ngự thư phòng, hắn lạnh nhạt nói: "Ngươi đang bảo vệ Mục Ca sao?"
"Ta tin tưởng nàng là trong sạch, là có người hãm hại nàng." Hiên Viên Triệt bỏ qua câu hỏi của Mộ Dung Huyên, chuyển đề tài.
"Ngươi biết rõ chuyện này dính dấp lớn, hơn nữa không có đáp án..." Nói xong câu cuối cúng, hắn mang theo một tia ý vị thâm trường nhìn Hiên Viên Triệt.
/113
|