Chương 13: Giàu có phóng túng.
Hai bên đường trồng rất nhiều cây đào, hoa đào cuối năm đã kết thành những quả nhỏ, cả một mảnh màu xanh um choáng lấy tầm mắt. Mặc dù không có hoa đào đầu xuân bung sắc trắng rực rỡ, nhưng cảnh sắc thế này cũng không tồi.
Tiếp tục đi về phía trước, hai bên đường bắt đầu xuất hiện rải rác nhà hai tầng nhỏ, sau ngày càng dày đặc hơn.
Một dãy nhà lầu ngói đỏ so với biệt thự tất đất tất vàng của Đế Đô vẫn còn kém xa.
“Tứ gia, thôn Đào Hoa vậy mà cũng không đến nỗi nào.” Trợ lý Ngô đang lái xe, thấy Tần Mặc Sâm nhìn vào trong thôn này giống như đang đánh giá, liền thức thời mà nói ra một câu.
Tần Mặc Sâm cười một tiếng: “Nơi này thuộc về chốn đào nguyên phong cảnh, dĩ nhiên là không quá tệ. Trong thôn có nhiều người, cậu chú ý một chút.”
Trợ lý Ngô nghe lời liền giảm tốc.
Xe việt dã vào trong thôn khiến rất nhiều người chú ý, thôn dân túm tụm lại, chỉ chỉ trỏ trỏ vào xe. Một đám nhỏ nghịch ngợm thậm chí chạy đuổi sau đuôi xe, vui đùa ầm ĩ.
Trợ lý Ngô kinh hoàng khiếp vía. Xe việt dã này của ông chủ đắt muốn chết, hi vọng không bị mấy đứa nhỏ hiếu động bất cẩn làm trầy xe.
Đợi khi người bắt đầu thưa đi, trợ lý Ngô nhanh chóng tăng tốc.
Đi vào sâu trong thôn, đến một đoạn thì hết đường nhựa, đường nhựa biến thành đường đất. Đường đất này lúc đầu đi còn bằng phẳng, sau liền trở nên gập ghềnh, đến cả thân xe việt dã to kềnh cũng bắt đầu lắc lư.
“Tứ gia, tôi xin rút lại lời vừa nãy.” Trợ lý Ngô dở khóc dở cười.
Không những đường nhựa thành đường đất, mà hai bên đường nhà hai lầu cũng thành nhà trệt lúp xúp. Có điều một bên đầu thôn một bên cuối thôn, khác biệt lớn như vậy cũng phải.
Tần Sâm Mặc không biết nghĩ cái gì, lãnh đạm phân phó: “Lão Ngô, khi trở về cậu sắp xếp cho người đi sửa con đường này đi.
Trợ lý Ngô: “…”
Một câu thôi mà trong nháy mắt làm bay cả mấy trăm vạn tệ.
Ông chủ, có nhiều tiền thì cũng không phải tiêu như vậy, anh quá phung phí rồi!
Tới được cuối thôn, phía trước có hai đường, trợ lý Ngô không biết nên đi hướng nào, liền hạ kính xe thò đầu ra hỏi một thôn dân.
“Chị ơi, cho tôi hỏi một chút, đường nào đi lên núi Đào Hoa vậy?”
Chị gái nghe xong liền trả lời: “Các người đi lên núi Đào Hoa tìm đại sư Tô phải không. Đi đường bên phải ấy, nhưng xe của các người đi không được đâu, đường hẹp lắm, sẽ cày hư hoa màu mất.”
“Cảm ơn chị, xe của chúng tôi không tiến vào trong đâu, chị yên tâm.”
Trợ lý Ngô Từ trong cốp lấy ra 2 xe đạp địa hình đã được chuẩn bị từ trước. Không cần nhiều lời vô ích, một mạch đem xe lau chùi qua một lần. Tầm Mặc Sâm xuống theo sau.
Trong nháy mắt, người đàn ông thân mặc bộ đồ vận động màu đen quý phái trở thành tâm điểm chú ý. Hai đường vải trắng hai bên quần được đôi chân dài kéo thành thẳng tắp, tôn lên cho cặp chân dáng vẻ “Vách dựng ngàn thước”.
Anh đeo cặp kính râm màu trà bảo vệ mắt, làm giảm đi sự sắc bén vốn có của đôi mắt. Tóc trên trán được chải ra sau đầu, bị cơn gió nhẹ thổi tung vài sợi, bớt đi mấy phần nghiêm túc, thế nhưng gương mặt anh tuấn lạnh lùng lại trông dịu dàng hơn rất nhiều.
“Tứ gia, đường phía trước gồ ghề không bằng phẳng, anh hãy cẩn thận.” Trợ lý Ngô sẽ không nghi ngờ quyết định của ông chủ, nhưng vẫn phải dặn dò vài câu.
“Ừm, đi thôi.”
Chân dài của Tần Mặc Sâm chỉ sải một bước liền ngồi lên được chiếc yên cao đặc biệt của dòng xe địa hình, một chân đạp lên bàn đạp, rồi thẳng lưng chĩa mũi chân xuống đất.
Quả nhiên vừa nhẹ nhàng đạp, xe địa hình trong chớp mắt đã chạy được rất xa, thân thể hơi hạ xuống, cả người tựa như con báo chờ thời, cứ như vậy mà phóng đi.
/2310
|