Chương 12: Chú, ngủ ngon nhé.
Đợi sư phụ ngủ xong, Tô Khả Khả mới lén lôi cái điện thoại cổ lỗ sỉ ra, móng nhỏ nhanh nhảu lướt trên màn hình mà chọt chọt.
CLB bên này, Tần Mặc Sâm vừa mới thiu thiu ngủ thì nghe thấy điện thoại rung lên một tiếng, hàng mày hơi nhăn lại, nhưng chợt nhớ ra gì đó thì anh liền mở bừng mắt.
Anh bật đèn ngủ, mở tin nhắn điện thoại.
Tô Khả Khả: Chú, tôi về đến nơi rồi, đang nằm lăn trên giường nè.
“Hả” Tần Mặc Sâm nhịn không được cười một tiếng.
Lớn rồi mà còn lăn trên giường như một đứa con nít vậy.
Tầm Mặc Sâm: Sao giờ mới về?
Tô Khả Khả tiếp tục chọt chọt, trả lời: Chú, nhà tôi ở xa lắm, ở trên núi Đào Hoa, thôn Đào Hoa thuộc thị trấn Đào Hoa. Xe chỉ đến được trấn khẩu liền không chịu vào sâu hơn, tôi phải tự đi bộ về, mệt lắm luôn.
Tần Mặc Sâm đọc tin nhắn, đôi lông mày nhíu lại, thoạt nhìn có phần lạnh lùng nghiêm túc. Anh mở bản đồ tra núi Đào Hoa.
Tô Khả Khả đợi một hồi lâu không thấy tin nhắn, bèn hỏi: Chú, ngủ rồi à? Vậy ngủ ngon nhé, sáng mai tôi liền đi đến chỗ chú báo danh.
Tầm Mặc Sâm: Nhóc con, tiện gọi điện không?
Tô Khả Khả nhìn thấy dòng tin nhắn này, dò dò xét xét bên trong phòng theo bản năng, sau đó rón rén trèo xuống giường, lại rón rén mở cửa phòng, lạch bạch chạy hơn một trăm mét.
Tô Khả Khả: Được rồi chú, bây giờ chú là cố chủ của tôi, việc gì cũng phải ưu tiên cho chú.
Tầm Mặc Sâm đọc được những dòng này, lập tức gọi điện cho cô.
“Alo, chú à.”
“Alo, tôi vừa xem bản đồ, núi Đào Hoa còn cách cuối thôn Đào Hoa một doạn đường, đoạn đó có đi xe được không?”
“Đường hơi hẹp, còn là đường đất, xe không chạy qua được đâu.”
“Được tôi biết rồi, mai tôi đến đón cô.”
“Hả? Thế thì tôi ngại lắm, suy cho cùng tôi nhận tiền làm thuê, sao có thể làm phiền cố chủ được.”
“Không phiền đâu, tôi tiện thể muốn gặp sư phụ cô, nói với ông ấy chuyện đưa cô đi học. Muộn rồi, cô đi ngủ sớm đi.”
“Vâng ạ, chú ngủ ngon~”
Kết thúc cuộc gọi, Tần Mặc Sâm lập tức gọi cho trợ lý Ngô: “Sáng sớm mai lái một chiếc xe việt dã đến đây cho tôi, ngoài ra chuẩn bị 2 chiếc xe đạp địa hình có gắn thêm yên sau.”
Trợ lý Ngô cực kỳ nghiêm túc nhận nhiệm vụ nhưng trong lòng lại vô cùng bối rối.
Xe việt dã? Xe địa hình?
Thân là người cuồng công việc như Tứ gia đây lại muốn du lịch tự túc à?
Thật đáng quan ngại mà!
Là trợ lý toàn năng của Đế Đồ Tần gia, trợ lý Ngô Vẫn thân tình nhắc nhở ông chủ một chút: “Ngày mai anh có lịch rồi mà, hơn nữa trưa mai còn phải đi bệnh viện thăm cháu trai của anh.”
Tầm Mặc Sâm thẳng tay đưa hội nghị lùi sang ngày hôm sau.
Còn Tần Tuấn Trì còn chẳng thèm nhắc đến.
Bởi vậy có thể thấy trong tim chú Tư, đứa cháu trai có vị trí rất thấp.
Sáng ngày hôm sau, một chiếc xe việt dã màu đen bằng hợp kim titan lóe mù mắt chó tiến vào thị trấn Đào Hoa, sau đó đi về hướng thôn Đào Hoa.
Xung quanh Đế Đô có rất nhiều tiểu trấn. Thị trấn Đào Hoa trước kia vốn dĩ là thôn Đào Hoa, chỉ là sau này bắt đầy phát triển mới trở thành thị trấn Đào Hoa.
Vậy mà nơi nghèo khó nhất vẫn còn giữ lại cái tên trước kia, thôn Đào Hoa.
Đôi mắt ngắm nghiền của Tầm Mặc Sâm chậm rãi mở ra, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
/2310
|