Người tới khom người nhặt tấm hình lên, trong hình mơ hồ có thể nhìn thấy hai người, nụ cười bên khóe môi càng cong lên: Tùy tiện bịa chuyện, đoán bừa nói bạn học trên bục giảng có quan hệ với thương nhân, không khỏi quá tùy ý đi.
Trong lúc nói chuyện, người đến đã đi vào hội trường, chậm rãi đi về phía bục giảng.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bóng người trong vầng sáng đi tới, bóng người mông lung dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc, còn có nụ cười trào phúng.
Dĩ nhiên là Ngô Du!
Sao anh lại đến đây!
Không chỉ Triệu Tiểu Chiêu vô cùng kinh ngạc, Vệ Giai ở phía dưới đang vô cùng lo lắng cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Mấy người Vệ Giai thậm chí là Triệu Tiểu Chiêu, cũng không biết rốt cuộc Ngô Du đang làm gì, chỉ biết lúc 7 tuổi anh đã đến trường học bên Mĩ, còn mẹ anh tinh thần có chút không rõ, cũng được anh đưa đến an dưỡng ở Mĩ. Còn có một thân thích vô cùng có tiền, tên là Tạ Trí Hòa.
Ngoại trừ Vệ Giai biết Ngô Du, những bạn học khác ngay cả người tới là ai cũng không biết, càng thêm mê mang.
Cậu là ai? Dựa vào cái gì cậu nói tôi bịa chuyện? Nam sinh bị Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế, nhìn chằm chằm Ngô Du.
Ngô Du đi đến bục giảng, từ trên cao nhìn xuống: Tôi đã đối chiếu qua các hồ sơ học sinh trong trường Nhất Trung, cũng không có tên cậu trong đó. Vì vậy tôi hỏi cậu, cậu là ai? Trà trộn vào trong trường có ý đồ gì?
Tôi, tôi học sinh cấp 2. Nam sinh hoảng sợ nói bừa.
Vậy đồng phục của cậu là sao?
Đồng phục của mỗi trường trong thành phố không giống nhau, trên gấu tay áo có màu “Xanh, vàng, đỏ để phân biệt cấp hai và cấp 3. Nam sinh kia rõ ràng mặc đồng phục gấu tay áo màu đỏ, vậy mà nói mình học cấp hai, trắng trợn đánh vào mặt của mình.
(⊙o⊙). . .
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mọi người châu đầu ghé tai, lúc này mới phát hiện, người này không phải là học sinh trường của họ. Chắc vậy rồi, mọi người nhìn nam sinh này vô cùng lạ mắt, thậm chí những giáo viên đứng lớp, hay giáo viên dạy môn học cũng không có biết người này.
Bây giờ bị Ngô Du vạch trần, mới phát hiện, trong trường học thật sự không có ai quen biết nam sinh này.
Nam sinh rõ ràng không có đoán được, sẽ có người vạch trần hắn nhanh như vậy. Vốn có người tìm tới hắn, để hắn xử lý Triệu Tiểu Chiêu một chút, hắn cũng chuyên môn làm chuyện như vậy, hơn nữa lấy tiền làm việc cho người ta, nghĩ đến chẳng qua là đứa con gái nhỏ, chỉ cần làm hỏng thanh danh của cô ta để công chúng tự bàn luận, lời này vừa truyền ra, mặc kệ thiệt giả, thanh danh cô gái này cũng ảnh hưởng rất lớn.
Hắn nghe ngóng được xế chiều hôm nay trường cấp 3 có hội nghị, lại thăm dò lai lịch của cô Triệu Tiểu Chiêu, làm đủ tất cả, lúc này mới trộm thẻ học của một học sinh, mặc vào đồng phục, mang cặp trên lưng trà trộn vào trường học. Vốn nghĩ chỉ hắt nước bẩn vào cô rồi thì rút lui, không nghĩ tới hắn đã đánh giá sai vữ lực của Triệu Tiểu Chiêu, hơn nữa còn gặp người con trai này, làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Mặc kệ tôi là ai, nhưng ảnh chụp này là thậ. Nam nhân này còn chưa từ bỏ ý định.
Ngô Du hừ lạnh một tiếng: Chưa tới phút cuối chưa thôi.
Anh lạnh lùng liếc qua nam sinh này, thay thế Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế hắn, trong nháy mắt cúi đầu, để cho Triệu Tiểu Chiêu một ánh mắt trấn an, anh thấp giọng nói: Yên tâm, có anh ở đây.
Ngô Du thân sĩ khoác áo trên vai Triệu Tiểu Chiêu, che ở trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, nghiêng người nói: Người bạn học này bước xuống trước đi, chuyện kế tiếp để tôi giải quyết.
Trong nháy mắt này, cả người Triệu Tiểu Chiêu bao phủ trong hơi thở quen thuộc của Ngô Du, nghe Ngô Du ấm áp dịu dàng nói, cô cảm giác ánh mắt ê ẩm chua xót, trong lúc đứng lên cô vụng trộm lau giọt nước mắt. Trong lúc này cô mới phát giác cô không phải tứ cố vô thân, cảm giác có người để dựa vào, mới làm cho trong lòng cô chính thức cảm giác, cô không cô đơn.
Ngô Du khoác thêm áo cho Triệu Tiểu Chiêu, cử chỉ lễ phép thân sĩ, lấy được hảo cảm của giáo viên và cả học sinh phía dưới. Biết quan hệ hai người Vệ Giai nhìn thấy hai người quang minh chính đại bắn trái tim phấn hồng, trong lòng càng thêm kích động!
Rốt cuộc cậu là ai? Rãnh rỗi đi quản chuyện của người khác! Nam sinh bị Ngô Du kiềm chế, áp giải đến cho người bảo vệ vừa chạy đến dưới đài, lớn tiếng kêu la.
Khóe môi Ngô Du cong lên: Tôi là người hiệu trưởng
Trong lúc nói chuyện, người đến đã đi vào hội trường, chậm rãi đi về phía bục giảng.
Triệu Tiểu Chiêu nhìn bóng người trong vầng sáng đi tới, bóng người mông lung dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc, còn có nụ cười trào phúng.
Dĩ nhiên là Ngô Du!
Sao anh lại đến đây!
Không chỉ Triệu Tiểu Chiêu vô cùng kinh ngạc, Vệ Giai ở phía dưới đang vô cùng lo lắng cũng cực kỳ ngoài ý muốn.
Mấy người Vệ Giai thậm chí là Triệu Tiểu Chiêu, cũng không biết rốt cuộc Ngô Du đang làm gì, chỉ biết lúc 7 tuổi anh đã đến trường học bên Mĩ, còn mẹ anh tinh thần có chút không rõ, cũng được anh đưa đến an dưỡng ở Mĩ. Còn có một thân thích vô cùng có tiền, tên là Tạ Trí Hòa.
Ngoại trừ Vệ Giai biết Ngô Du, những bạn học khác ngay cả người tới là ai cũng không biết, càng thêm mê mang.
Cậu là ai? Dựa vào cái gì cậu nói tôi bịa chuyện? Nam sinh bị Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế, nhìn chằm chằm Ngô Du.
Ngô Du đi đến bục giảng, từ trên cao nhìn xuống: Tôi đã đối chiếu qua các hồ sơ học sinh trong trường Nhất Trung, cũng không có tên cậu trong đó. Vì vậy tôi hỏi cậu, cậu là ai? Trà trộn vào trong trường có ý đồ gì?
Tôi, tôi học sinh cấp 2. Nam sinh hoảng sợ nói bừa.
Vậy đồng phục của cậu là sao?
Đồng phục của mỗi trường trong thành phố không giống nhau, trên gấu tay áo có màu “Xanh, vàng, đỏ để phân biệt cấp hai và cấp 3. Nam sinh kia rõ ràng mặc đồng phục gấu tay áo màu đỏ, vậy mà nói mình học cấp hai, trắng trợn đánh vào mặt của mình.
(⊙o⊙). . .
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, mọi người châu đầu ghé tai, lúc này mới phát hiện, người này không phải là học sinh trường của họ. Chắc vậy rồi, mọi người nhìn nam sinh này vô cùng lạ mắt, thậm chí những giáo viên đứng lớp, hay giáo viên dạy môn học cũng không có biết người này.
Bây giờ bị Ngô Du vạch trần, mới phát hiện, trong trường học thật sự không có ai quen biết nam sinh này.
Nam sinh rõ ràng không có đoán được, sẽ có người vạch trần hắn nhanh như vậy. Vốn có người tìm tới hắn, để hắn xử lý Triệu Tiểu Chiêu một chút, hắn cũng chuyên môn làm chuyện như vậy, hơn nữa lấy tiền làm việc cho người ta, nghĩ đến chẳng qua là đứa con gái nhỏ, chỉ cần làm hỏng thanh danh của cô ta để công chúng tự bàn luận, lời này vừa truyền ra, mặc kệ thiệt giả, thanh danh cô gái này cũng ảnh hưởng rất lớn.
Hắn nghe ngóng được xế chiều hôm nay trường cấp 3 có hội nghị, lại thăm dò lai lịch của cô Triệu Tiểu Chiêu, làm đủ tất cả, lúc này mới trộm thẻ học của một học sinh, mặc vào đồng phục, mang cặp trên lưng trà trộn vào trường học. Vốn nghĩ chỉ hắt nước bẩn vào cô rồi thì rút lui, không nghĩ tới hắn đã đánh giá sai vữ lực của Triệu Tiểu Chiêu, hơn nữa còn gặp người con trai này, làm hỏng chuyện tốt của hắn.
Mặc kệ tôi là ai, nhưng ảnh chụp này là thậ. Nam nhân này còn chưa từ bỏ ý định.
Ngô Du hừ lạnh một tiếng: Chưa tới phút cuối chưa thôi.
Anh lạnh lùng liếc qua nam sinh này, thay thế Triệu Tiểu Chiêu kiềm chế hắn, trong nháy mắt cúi đầu, để cho Triệu Tiểu Chiêu một ánh mắt trấn an, anh thấp giọng nói: Yên tâm, có anh ở đây.
Ngô Du thân sĩ khoác áo trên vai Triệu Tiểu Chiêu, che ở trước mặt Triệu Tiểu Chiêu, nghiêng người nói: Người bạn học này bước xuống trước đi, chuyện kế tiếp để tôi giải quyết.
Trong nháy mắt này, cả người Triệu Tiểu Chiêu bao phủ trong hơi thở quen thuộc của Ngô Du, nghe Ngô Du ấm áp dịu dàng nói, cô cảm giác ánh mắt ê ẩm chua xót, trong lúc đứng lên cô vụng trộm lau giọt nước mắt. Trong lúc này cô mới phát giác cô không phải tứ cố vô thân, cảm giác có người để dựa vào, mới làm cho trong lòng cô chính thức cảm giác, cô không cô đơn.
Ngô Du khoác thêm áo cho Triệu Tiểu Chiêu, cử chỉ lễ phép thân sĩ, lấy được hảo cảm của giáo viên và cả học sinh phía dưới. Biết quan hệ hai người Vệ Giai nhìn thấy hai người quang minh chính đại bắn trái tim phấn hồng, trong lòng càng thêm kích động!
Rốt cuộc cậu là ai? Rãnh rỗi đi quản chuyện của người khác! Nam sinh bị Ngô Du kiềm chế, áp giải đến cho người bảo vệ vừa chạy đến dưới đài, lớn tiếng kêu la.
Khóe môi Ngô Du cong lên: Tôi là người hiệu trưởng
/42
|