Edit: Thampham
Lục Tâm Vi quýnh lên, Anh, anh cũng nói giúp cho Nguyên Nguyện! Có phải anh thích cô ta rồi hay không!
Anh của cô ta đối với sự cản quấy của cô cũng có chút phản cảm, khẽ chau mày, Em muốn làm thế nào Nguyên Nguyện thì anh mặc kệ, nhưng chuyện này đầu sỏ chính là Quan Hành Duệ, chẳng lẽ em không hận hắn?
Lúc trợ lý gọi điện thoại, rõ ràng còn nói em gái muốn tên họ Quan phải trả giá thật lớn!
Lục Tâm Vi lại cười đắc chí, Lúc ấy em giận đến hồ đồ, còn bây giờ Quan Hành Duệ đối với em càng ác thì em càng cao hứng!
Em thích người đàn ông như vậy, gả cho hắn, vĩnh viễn không cần sợ hắn ở bên ngoài bị người khác câu dẫn! Bằng không chồng của em đẹp trai như vậy, em ngày ngày phải biết làm sao.
Lục Tâm Vi nói vừa xong, ánh mắt lại âm hiểm ngoan độc, Đáng tiếc, hai mươi vệ sĩ kia bảo vệ cô ta rất nghiêm, bằng không nhất định tìm người luân phiên cưỡng bức cô ta, xem cô ta còn mặt mũi nào đứng ở bên người Quan Hành Duệ!
Luân phiên cưỡng bức?
Em gái, làm việc phải động não... Anh của Lục Tâm Vi cười cổ quái, Muốn châm ngòi quan hệ của hai người bọn họ, lại phải có kế hoạch rõ ràng.
Vừa nói, thấp giọng nói với em gái vài kế hay...
Sau một lát, hai anh em đều cười đắc ý.
- - - -
Buổi tối ngày hôm sau, trong khách sạn năm sao ở trên núi.
Lôi Ngự cảm thấy mình không thể cứ mãi uống thuốc ngủ, nhưng không uống thì lại ngủ không được, nằm trên giường, lăn qua lộn lại ép buộc đến hơn nửa đêm, cảm thấy không buồn ngủ, nhưng thật ra đói bụng.
Thân là đại minh tinh, cuộc sống bình thường của hắn không quá tự do, hiếm khi đã trễ thế này bên ngoài hẳn là không có người nào, hắn sẽ không kêu phục vụ phòng phục vụ, quyết định ra ngoài đi mua chút đồ ăn cộng thêm tản tản bộ.
Vì chiếu cố nhóm Fan cuồng chỉ hâm mộ nhan sắc của mình, ... Lôi Ngự không có việc gì liền chụp vài tấm hình đưa lên blog, hôm nay cũng không ngoại lệ, thay đổi một cái áo khoác cho đẹp mắt, sửa sang lại tóc, mới chụp tấm hình, đưa lên blog nói lâu rồi không đi ăn.
Fan cũng có rất nhiều cú đêm, nhất là những bạn phải thức đêm để làm bài tập, đều rơi lệ yêu cầu hắn hãy như phát quà buổi tối, bảo hắn hãy chụp thêm nhiều kiểu ảnh selfie phát lên.
Trừ bỏ những lần sờ loạn của fan nữ đối với hắn... Lôi Ngự cũng có những fan không tệ, hắn cũng rất phối hợp theo yêu cầu của bọn họ.
Dù sao trong thang máy có một mình hắn, cũng không cần sợ bị người khác chê cười, Lôi Ngự liền lấy di động ra tự chụp mình một chút.
Chụp được một lúc, cửa thang máy đột nhiên dừng lại ở một tầng nào đó, cửa mở ra, có người muốn bước vào.
Lôi Ngự vội vàng thu hồi biểu tình vừa rồi, có chút ngượng ngùng cúi đầu xem di động, tránh nhìn vào mắt người mới bước vào.
Nhưng... Người mới bước vô trên người đầy mùi rượu, hơn nữa còn là nữ, giày cao gót bước đi lảo đảo, dường như là không đứng vững, trực tiếp hướng trên người Lôi Ngự ngã tới.
Lôi Ngự theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô ta.
Người phụ nữ đó mặc một cái áo gió màu đen dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân trần.
Mùa này rất nhiều nữ sinh không sợ lạnh mà mặc như vậy, bên trong cũng chỉ mặc váy.
Nhưng mà...
Người phụ nữ kia ngã lại, áo khoác không cột cũng tản ra hai bên, bên trong dĩ nhiên là trống không, hoàn toàn không mặc gì hết!
Tay Lôi Ngự chạm vào một khối thịt mềm, hắn chưa từng thấy qua việc này, mặt đều cứng, luống cuống tay chân muốn đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ kia lại quấn tới, áo khác đã được cởi ra hoàn toàn, cả người trần trụi không ngừng dán sát vào người hắn, một chân vòng quanh eo hắn, giữ chặt, quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Da đầu của Lôi Ngự, bất chấp mọi việc, thầm nghĩ nên nhanh chóng đẩy người này ra.
Lục Tâm Vi quýnh lên, Anh, anh cũng nói giúp cho Nguyên Nguyện! Có phải anh thích cô ta rồi hay không!
Anh của cô ta đối với sự cản quấy của cô cũng có chút phản cảm, khẽ chau mày, Em muốn làm thế nào Nguyên Nguyện thì anh mặc kệ, nhưng chuyện này đầu sỏ chính là Quan Hành Duệ, chẳng lẽ em không hận hắn?
Lúc trợ lý gọi điện thoại, rõ ràng còn nói em gái muốn tên họ Quan phải trả giá thật lớn!
Lục Tâm Vi lại cười đắc chí, Lúc ấy em giận đến hồ đồ, còn bây giờ Quan Hành Duệ đối với em càng ác thì em càng cao hứng!
Em thích người đàn ông như vậy, gả cho hắn, vĩnh viễn không cần sợ hắn ở bên ngoài bị người khác câu dẫn! Bằng không chồng của em đẹp trai như vậy, em ngày ngày phải biết làm sao.
Lục Tâm Vi nói vừa xong, ánh mắt lại âm hiểm ngoan độc, Đáng tiếc, hai mươi vệ sĩ kia bảo vệ cô ta rất nghiêm, bằng không nhất định tìm người luân phiên cưỡng bức cô ta, xem cô ta còn mặt mũi nào đứng ở bên người Quan Hành Duệ!
Luân phiên cưỡng bức?
Em gái, làm việc phải động não... Anh của Lục Tâm Vi cười cổ quái, Muốn châm ngòi quan hệ của hai người bọn họ, lại phải có kế hoạch rõ ràng.
Vừa nói, thấp giọng nói với em gái vài kế hay...
Sau một lát, hai anh em đều cười đắc ý.
- - - -
Buổi tối ngày hôm sau, trong khách sạn năm sao ở trên núi.
Lôi Ngự cảm thấy mình không thể cứ mãi uống thuốc ngủ, nhưng không uống thì lại ngủ không được, nằm trên giường, lăn qua lộn lại ép buộc đến hơn nửa đêm, cảm thấy không buồn ngủ, nhưng thật ra đói bụng.
Thân là đại minh tinh, cuộc sống bình thường của hắn không quá tự do, hiếm khi đã trễ thế này bên ngoài hẳn là không có người nào, hắn sẽ không kêu phục vụ phòng phục vụ, quyết định ra ngoài đi mua chút đồ ăn cộng thêm tản tản bộ.
Vì chiếu cố nhóm Fan cuồng chỉ hâm mộ nhan sắc của mình, ... Lôi Ngự không có việc gì liền chụp vài tấm hình đưa lên blog, hôm nay cũng không ngoại lệ, thay đổi một cái áo khoác cho đẹp mắt, sửa sang lại tóc, mới chụp tấm hình, đưa lên blog nói lâu rồi không đi ăn.
Fan cũng có rất nhiều cú đêm, nhất là những bạn phải thức đêm để làm bài tập, đều rơi lệ yêu cầu hắn hãy như phát quà buổi tối, bảo hắn hãy chụp thêm nhiều kiểu ảnh selfie phát lên.
Trừ bỏ những lần sờ loạn của fan nữ đối với hắn... Lôi Ngự cũng có những fan không tệ, hắn cũng rất phối hợp theo yêu cầu của bọn họ.
Dù sao trong thang máy có một mình hắn, cũng không cần sợ bị người khác chê cười, Lôi Ngự liền lấy di động ra tự chụp mình một chút.
Chụp được một lúc, cửa thang máy đột nhiên dừng lại ở một tầng nào đó, cửa mở ra, có người muốn bước vào.
Lôi Ngự vội vàng thu hồi biểu tình vừa rồi, có chút ngượng ngùng cúi đầu xem di động, tránh nhìn vào mắt người mới bước vào.
Nhưng... Người mới bước vô trên người đầy mùi rượu, hơn nữa còn là nữ, giày cao gót bước đi lảo đảo, dường như là không đứng vững, trực tiếp hướng trên người Lôi Ngự ngã tới.
Lôi Ngự theo phản xạ đưa tay đỡ lấy cô ta.
Người phụ nữ đó mặc một cái áo gió màu đen dài tới đầu gối, lộ ra đôi chân trần.
Mùa này rất nhiều nữ sinh không sợ lạnh mà mặc như vậy, bên trong cũng chỉ mặc váy.
Nhưng mà...
Người phụ nữ kia ngã lại, áo khoác không cột cũng tản ra hai bên, bên trong dĩ nhiên là trống không, hoàn toàn không mặc gì hết!
Tay Lôi Ngự chạm vào một khối thịt mềm, hắn chưa từng thấy qua việc này, mặt đều cứng, luống cuống tay chân muốn đẩy cô ta ra.
Người phụ nữ kia lại quấn tới, áo khác đã được cởi ra hoàn toàn, cả người trần trụi không ngừng dán sát vào người hắn, một chân vòng quanh eo hắn, giữ chặt, quấn lấy hắn như bạch tuộc.
Da đầu của Lôi Ngự, bất chấp mọi việc, thầm nghĩ nên nhanh chóng đẩy người này ra.
/256
|