Không sao, va chạm không mạnh…móc treo khăn…nhà mỗ mỹ nam không bị đả thương.
Nhưng vạt áo sơ mi thùng thình chỉ có thể che được mắt nhìn, không giấu được xúc giác…
Vì thế trước khi Kỷ An Trần kịp nhận ra mình vừa đụng vào cái gì, Sở Mộ Phong liền ra vẻ bình tĩnh, nét mặt đàng hoàng “Em đụng vào di động của anh rồi.”
“Hả? Xin lỗi.” Kỷ An Trần lập tức nhận lỗi.
Nhưng sau đó Sở Mộ Phong không nói chuyện nhiều, sau khi hai người lên xe, anh vẫn im lặng khởi động xe, không định nói cô nghe muốn dẫn mình đi bệnh viện nào.
Lúc nãy còn cười cười nói nói với cô, giờ đột nhiên im lặng, sắc mặt đanh lại…tựa như tức giận, vô cùng tức giận.
Mỗi người đều có một thói quen, có lẽ Sở Mộ Phong đặc biệt để ý di động của mình, bị người khác đụng vào sẽ không vui. Kỷ An Trần không trách anh lòng dạ hẹp hòi, vừa ngoan ngoãn uống thuốc anh mua vừa nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào.
Uống thuốc xong, Kỷ An Trần len lén nhìn vẻ mặt vẫn chưa khá lên của anh, do dự nói “Anh có cần lấy di động ra xem một chút không…lỡ như bị làm hỏng, tôi sẽ bồi thường.”
Giọng Sở Mộ Phong khô khốc “Không cần.”
Lấy không được.
Chí ít là bây giờ không lấy ra được.
Trừ khi anh muốn vợ mình nhảy khỏi xe bỏ chạy, từ nay về sau không để ý đến anh nữa.
Chờ khi vợ anh đồng ý thích anh, đừng nói là lấy ra, mỗi ngày đem ra cho vợ anh chơi cũng được. ←_←
Sau câu này, vô số ý nghĩ vô liêm sỉ trong đầu không dừng lại được khiến sắc mặt Sở Mộ Phong càng đanh lại.
Vì thế Kỷ An Trần cảm thấy…hình như anh càng tức giận hơn…
Kỷ An Trần vẫn là cô bé thành thật ngoan ngoãn chưa từng trải qua họa lớn nên hoàn toàn không có kinh nghiệm xoa dịu cơn giận của người khác, bây giờ cũng không nghĩ ra cách để chuộc lỗi “đụng vào di động” của mình.
Suy nghĩ cả buổi, cô đành phải dịu giọng “Điện thoại của anh rất rất nóng…”
Dù quần áo mùa hè mỏng manh nhưng cách lớp quần áo của hai người vẫn có thể cảm nhận độ nóng một cách rõ ràng.
“Cầm nó trong tay rất là nóng, không phải do anh mở nhiều chương trình quá chứ, hay là hỏng ở đâu rồi, tôi giúp anh xem sao…”
Cô là cao thủ sửa điện thoại, rất thạo mấy thứ này vì đang dùng một cái điện thoại cực kì cùi bắp…hay hư cái này cái kia. orz*
(*) Bi phẫn
Kỷ An Trần hoàn toàn không biết mình đang nói gì…
Cô chưa kịp nói xong câu cuối, xe chợt thắng “két” một tiếng, dừng lại bên vệ đường. Sợ Kỷ An Trần thấy xóc nảy khó chịu…tốc độ xe vốn chậm, hơn nữa cô đã cài dây an toàn, tuy thắng gấp nhưng không sao. Có điều cô sợ, vì…
Sở Mộ Phong tựa vào vô lăng, sắc mặt kì lạ.
Bình thường tuy không cười nhưng khóe môi vẫn cong cong, hiện tại môi anh mím thật chặt như đang ra sức kiềm nén cảm xúc nào đó.
Không phải anh đang nhịn xuống xúc động muốn đánh cô đó chứ…
Nhìn tay anh siết chặt vô lăng, vì dùng sức mà gân xanh đều nổi hết lên, Kỷ An Trần không khỏi đoán như vậy.
Cô rụt người về phía cửa xe, hơi muốn tông cửa bỏ chạy.
Sở Mộ Phong biết mình đã dọa vợ nhưng không cách nào mở miệng giải thích. Anh cảm giác mình nổ tung, trong đầu chỉ toàn là câu nói vừa nãy của vợ khiến anh mơ màng.
Nhưng vạt áo sơ mi thùng thình chỉ có thể che được mắt nhìn, không giấu được xúc giác…
Vì thế trước khi Kỷ An Trần kịp nhận ra mình vừa đụng vào cái gì, Sở Mộ Phong liền ra vẻ bình tĩnh, nét mặt đàng hoàng “Em đụng vào di động của anh rồi.”
“Hả? Xin lỗi.” Kỷ An Trần lập tức nhận lỗi.
Nhưng sau đó Sở Mộ Phong không nói chuyện nhiều, sau khi hai người lên xe, anh vẫn im lặng khởi động xe, không định nói cô nghe muốn dẫn mình đi bệnh viện nào.
Lúc nãy còn cười cười nói nói với cô, giờ đột nhiên im lặng, sắc mặt đanh lại…tựa như tức giận, vô cùng tức giận.
Mỗi người đều có một thói quen, có lẽ Sở Mộ Phong đặc biệt để ý di động của mình, bị người khác đụng vào sẽ không vui. Kỷ An Trần không trách anh lòng dạ hẹp hòi, vừa ngoan ngoãn uống thuốc anh mua vừa nghĩ xem nên xin lỗi như thế nào.
Uống thuốc xong, Kỷ An Trần len lén nhìn vẻ mặt vẫn chưa khá lên của anh, do dự nói “Anh có cần lấy di động ra xem một chút không…lỡ như bị làm hỏng, tôi sẽ bồi thường.”
Giọng Sở Mộ Phong khô khốc “Không cần.”
Lấy không được.
Chí ít là bây giờ không lấy ra được.
Trừ khi anh muốn vợ mình nhảy khỏi xe bỏ chạy, từ nay về sau không để ý đến anh nữa.
Chờ khi vợ anh đồng ý thích anh, đừng nói là lấy ra, mỗi ngày đem ra cho vợ anh chơi cũng được. ←_←
Sau câu này, vô số ý nghĩ vô liêm sỉ trong đầu không dừng lại được khiến sắc mặt Sở Mộ Phong càng đanh lại.
Vì thế Kỷ An Trần cảm thấy…hình như anh càng tức giận hơn…
Kỷ An Trần vẫn là cô bé thành thật ngoan ngoãn chưa từng trải qua họa lớn nên hoàn toàn không có kinh nghiệm xoa dịu cơn giận của người khác, bây giờ cũng không nghĩ ra cách để chuộc lỗi “đụng vào di động” của mình.
Suy nghĩ cả buổi, cô đành phải dịu giọng “Điện thoại của anh rất rất nóng…”
Dù quần áo mùa hè mỏng manh nhưng cách lớp quần áo của hai người vẫn có thể cảm nhận độ nóng một cách rõ ràng.
“Cầm nó trong tay rất là nóng, không phải do anh mở nhiều chương trình quá chứ, hay là hỏng ở đâu rồi, tôi giúp anh xem sao…”
Cô là cao thủ sửa điện thoại, rất thạo mấy thứ này vì đang dùng một cái điện thoại cực kì cùi bắp…hay hư cái này cái kia. orz*
(*) Bi phẫn
Kỷ An Trần hoàn toàn không biết mình đang nói gì…
Cô chưa kịp nói xong câu cuối, xe chợt thắng “két” một tiếng, dừng lại bên vệ đường. Sợ Kỷ An Trần thấy xóc nảy khó chịu…tốc độ xe vốn chậm, hơn nữa cô đã cài dây an toàn, tuy thắng gấp nhưng không sao. Có điều cô sợ, vì…
Sở Mộ Phong tựa vào vô lăng, sắc mặt kì lạ.
Bình thường tuy không cười nhưng khóe môi vẫn cong cong, hiện tại môi anh mím thật chặt như đang ra sức kiềm nén cảm xúc nào đó.
Không phải anh đang nhịn xuống xúc động muốn đánh cô đó chứ…
Nhìn tay anh siết chặt vô lăng, vì dùng sức mà gân xanh đều nổi hết lên, Kỷ An Trần không khỏi đoán như vậy.
Cô rụt người về phía cửa xe, hơi muốn tông cửa bỏ chạy.
Sở Mộ Phong biết mình đã dọa vợ nhưng không cách nào mở miệng giải thích. Anh cảm giác mình nổ tung, trong đầu chỉ toàn là câu nói vừa nãy của vợ khiến anh mơ màng.
/136
|