Thế nên cô đành rề rà đi qua, vì dạ dày căng đau nên dáng đi vô cùng kì quái…khiến không ít người vây xem. Đang lúc cô định giả vờ trật chân ra vẻ dáng đi kì quái của mình là có lý do thì trên đầu đột nhiên tối sầm lại.
Cô ngẩng đầu thấy Sở Mộ Phong cầm một chiếc ô, đôi mắt hoa đào không giấu được vẻ phong lưu đang lẳng lặng nhìn cô, trong mắt đầy nét cười dịu dàng chăm chú.
Mặt Kỷ An Trần đỏ bừng, vội chuyển tầm mắt tránh né, ngẩng đầu nghiêm túc nghiên cứu chiếc ô che trên đầu, hỏi một câu “Ô ở đâu vậy?”
Đây nhất định không phải đồ của Sở Mộ Phong, vì nó…chưa đủ đẹp. →_→
Chỉ là loại ô người ta thường bán ven đường khi trời mưa.
May là cô nhanh chóng chuyển tầm mắt mới không thấy ánh mắt của mỗ mỹ nam tối sầm lại.
Bé ngốc…
Cô nhất định không biết khi mình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to ướt át vừa mờ mịt vừa vô tội nhìn anh sẽ khiến anh muốn hôn cô biết bao nhiêu. Lòng Sở Mộ Phong thèm muốn chết nhưng trên mặt phải ra vẻ tỉnh bơ. Tuy nét mặt có thể giả vờ nhưng vài phản ứng nào đó thì không thể kiểm soát được.
Cái loại đói đến quéo quắt này…biết phải giải tỏa ở đâu đây.
Có một thứ…càng đói càng hăng hái.
Càng…bừng bừng…khí thế…
Lại như vậy nữa thì đừng hòng anh mặc quần tây và áo sơ mi đi gặp vợ. Nếu không xảy ra chuyện gì thì biết che đường nào. ←_←
Mỗ mỹ nam còn trinh hết sức bình tĩnh tính toán trong lòng.
Không sao, lúc sáng nghe nói nhà mình phái người đến trường học tìm vợ, quần áo chưa kịp mặc anh đã vội chạy đến trường. Bây giờ vạt áo sơ mi chưa kịp bỏ vào quần ngược lại cứu anh một mạng. ←_←
Vì vậy, hiện tại Sở Mộ Phong không sợ mình lộ hàng, tay trái cầm ô, tay phải đưa thuốc cho Kỷ An Trần “Anh hỏi bác sĩ rồi, uống hai viên này sẽ dễ chịu hơn một chút, nhai ra uống, không cần dùng nước.”
“À, cảm ơn.”
Kỷ an Trần nhận thuốc, vẫn không dám nhìn anh “Lúc nãy, anh…đi mua thuốc à?”
“Tiện thể mua cả ô.” Sở Mộ Phong cười, vỗ vỗ đầu anh “Che ô thấp một chút sẽ không sợ người ta nhìn.”
Đúng vậy! Đến lúc đó mấy người vây xem không nhìn rõ mặt cô sẽ bỏ đi.
Dù sao cũng không nhận ra cô là ai…
Kỷ An Trần không ngờ anh là người quan tâm chu đáo đến thế, bất giác ngây ngẩn cả người. Bị vợ yêu nhìn chăm chú không chớp mắt như thế, mỗ mỹ nam còn trinh…lại không có chút khí tiết nào bị kích thích.
Tầm mắt anh lướt về chiếc xe phía sau hai người, nghi nếu mình kéo dài thêm vài giây nữa thì sẽ nhịn không được ôm lấy vợ đè lên ghế xe mất. Đề phòng tái phạm sai lầm như trưa hôm qua, mỗ mỹ nam nhấc chân cất bước, hết sức luyến tiếc tránh tầm mắt vợ anh.
Anh vừa đi ô che trên đầu cũng không còn, đúng lúc cách đó không xa một đám người nhìn quen mắt lại đi tới, hình như cùng khoa với cô nhưng không chung lớp. Kỷ An Trần không muốn để lộ dáng đi kì quái của mình…cũng vội vàng xoay người đuổi theo bước chân Sở Mộ Phong.
Sở Mộ Phong tính toán cách mấy cũng không ngờ được cô vợ yêu ngây thơ e lệ nhà mình vừa thấy anh đã đỏ mặt muốn bỏ chạy lại chủ động đuổi theo anh…
Vì vậy…kết quả của việc bọn họ vội vội vàng chạy là va vào nhau cái “bịch”.
Cô ngẩng đầu thấy Sở Mộ Phong cầm một chiếc ô, đôi mắt hoa đào không giấu được vẻ phong lưu đang lẳng lặng nhìn cô, trong mắt đầy nét cười dịu dàng chăm chú.
Mặt Kỷ An Trần đỏ bừng, vội chuyển tầm mắt tránh né, ngẩng đầu nghiêm túc nghiên cứu chiếc ô che trên đầu, hỏi một câu “Ô ở đâu vậy?”
Đây nhất định không phải đồ của Sở Mộ Phong, vì nó…chưa đủ đẹp. →_→
Chỉ là loại ô người ta thường bán ven đường khi trời mưa.
May là cô nhanh chóng chuyển tầm mắt mới không thấy ánh mắt của mỗ mỹ nam tối sầm lại.
Bé ngốc…
Cô nhất định không biết khi mình ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to ướt át vừa mờ mịt vừa vô tội nhìn anh sẽ khiến anh muốn hôn cô biết bao nhiêu. Lòng Sở Mộ Phong thèm muốn chết nhưng trên mặt phải ra vẻ tỉnh bơ. Tuy nét mặt có thể giả vờ nhưng vài phản ứng nào đó thì không thể kiểm soát được.
Cái loại đói đến quéo quắt này…biết phải giải tỏa ở đâu đây.
Có một thứ…càng đói càng hăng hái.
Càng…bừng bừng…khí thế…
Lại như vậy nữa thì đừng hòng anh mặc quần tây và áo sơ mi đi gặp vợ. Nếu không xảy ra chuyện gì thì biết che đường nào. ←_←
Mỗ mỹ nam còn trinh hết sức bình tĩnh tính toán trong lòng.
Không sao, lúc sáng nghe nói nhà mình phái người đến trường học tìm vợ, quần áo chưa kịp mặc anh đã vội chạy đến trường. Bây giờ vạt áo sơ mi chưa kịp bỏ vào quần ngược lại cứu anh một mạng. ←_←
Vì vậy, hiện tại Sở Mộ Phong không sợ mình lộ hàng, tay trái cầm ô, tay phải đưa thuốc cho Kỷ An Trần “Anh hỏi bác sĩ rồi, uống hai viên này sẽ dễ chịu hơn một chút, nhai ra uống, không cần dùng nước.”
“À, cảm ơn.”
Kỷ an Trần nhận thuốc, vẫn không dám nhìn anh “Lúc nãy, anh…đi mua thuốc à?”
“Tiện thể mua cả ô.” Sở Mộ Phong cười, vỗ vỗ đầu anh “Che ô thấp một chút sẽ không sợ người ta nhìn.”
Đúng vậy! Đến lúc đó mấy người vây xem không nhìn rõ mặt cô sẽ bỏ đi.
Dù sao cũng không nhận ra cô là ai…
Kỷ An Trần không ngờ anh là người quan tâm chu đáo đến thế, bất giác ngây ngẩn cả người. Bị vợ yêu nhìn chăm chú không chớp mắt như thế, mỗ mỹ nam còn trinh…lại không có chút khí tiết nào bị kích thích.
Tầm mắt anh lướt về chiếc xe phía sau hai người, nghi nếu mình kéo dài thêm vài giây nữa thì sẽ nhịn không được ôm lấy vợ đè lên ghế xe mất. Đề phòng tái phạm sai lầm như trưa hôm qua, mỗ mỹ nam nhấc chân cất bước, hết sức luyến tiếc tránh tầm mắt vợ anh.
Anh vừa đi ô che trên đầu cũng không còn, đúng lúc cách đó không xa một đám người nhìn quen mắt lại đi tới, hình như cùng khoa với cô nhưng không chung lớp. Kỷ An Trần không muốn để lộ dáng đi kì quái của mình…cũng vội vàng xoay người đuổi theo bước chân Sở Mộ Phong.
Sở Mộ Phong tính toán cách mấy cũng không ngờ được cô vợ yêu ngây thơ e lệ nhà mình vừa thấy anh đã đỏ mặt muốn bỏ chạy lại chủ động đuổi theo anh…
Vì vậy…kết quả của việc bọn họ vội vội vàng chạy là va vào nhau cái “bịch”.
/136
|