Edit: A Tử Nguyệt Nguyệt cùng các bạn cùng phòng từng có một lần đi học muộn, nên Chung Đình đã chuẩn bị thêm một cái đồng hồ báo thức để tránh mọi người chơi game quên giờ giấc mà đi ngũ muộn đến sáng hôm sau thì không dậy đúng giờ, làm cho sáng hôm sau, năm đồng hồ báo thức cùng nhau điên cuồng kêu, làm mọi người trong phòng mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Nghe thấy bên tai không ngừng có âm thanh ồn ào, Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ từ trên giường ngồi dậy. Cô thống khổ híp mắt, than thở, thì thầm nói : “Đình à cậu không nghe mình nói sao, làm ơn tắt hai cái đồng hồ báo thức kia dùm mình? vừa rồi mình đang ở nằm mơ thì bị nó làm cho tỉnh dậy.”
Chung Đình liếc cô một cái: “Nếu tắt đi đồng hồ báo thức cậu nghĩ chúng ta có thể thức dậy đúng giờ sao? Mình không nghĩ sẽ đi trể không kịp điểm danh nha.” vừa nói xong cô lại nói thêm: “Hôm nay mặt trời rất lớn, sớm một chút rời giường chúng ta chậm rãi tới lớp, miễn cho đến phòng học toàn thân điều đầy mồ hôi.”
Nguyệt Nguyệt cũng bò xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn một chút, đang là buổi sáng nhưng bầu trời lại mang bộ dáng đỏ bừng, xem ra hôm nay thật đúng là trời rất nóng a, sau khi suy nghĩ một chút cô chạy đến tủ quần áo lục lọi loạn cả lên. Thời tiết nóng như vậy, nên cô phải tìm bộ quần áo mà lần trước đi dạo phố Bảo Nhi đã chọn giúp, quần short jean phối hợp với áo T-shirt màu trắng.
Nguyệt Nguyệt vừa đem quần áo thay ra, Chung Đình theo phòng tắm đi ra liền nhìn thấy liền tán thưởng nói một câu: “Thực dễ nhìn a.”
Bảo Nhi nghịch ngợm huýt sáo nói: “Cô em a… không nghĩ tới mình chọn quần áo cho cậu lại mặc lên cho ra hiệu quả tốt như vậy.” Bình thường Nguyệt Nguyệt quần áo đều là tương đối rộng rãi, liền thân vì thế các bạn cùng phòng cư nhiên cũng không biết, thân hình của cô nguyên lai lại cân xứng như vậy, hơn nữa hôm nay cô mặc quần short jean, lộ ra đôi chân thoạt nhìn trắng nõn và thon dài.
Nguyệt Nguyệt nhìn trên người mình thấy thắt lưng quần short jean hơi thấp, còn áo T-shirt lại còn lộ cả rốn ra, cô có chút ngượng ngùng dùng sức đem quần kéo lên trên, nhưng là người ta thiết kế chiếc quần này có thắt lưng thấp nha, cho nên dù thế nào nói cũng như vậy đi?
Nhìn hai người bọn họ ánh mắt trêu chọc đảo quanh trên người chính mình, Nguyệt Nguyệt 囧 đỏ bừng cả khuôn mặt đi vào phòng tắm đi rửa mặt chải đầu đi. Ở trong phòng tắm cô thấy thân ảnh của chính mình, cũng có điểm không thể tin được cô chính là mặc một bộ quần áo có vẻ vừa người mà thôi, vì sao cả người thoạt nhìn cũng không giống nhau vậy chứ?
Vừa rời giường tóc dài của cô mang theo một chút hỗn độn để ở trên vai, nhưng mà như vậy lại mang theo một chút gợi cảm, lông mày tinh tế, mắt phượng thật to sáng trông suốt, trên mặt lại mang theo hai má phấn hồng do lúc nảy bị trêu chọc. Cô lắc đầu không hề đánh giá chính mình, nhìn vào gương cột tóc thành một chiếc đuôi ngựa, đối với gương cười cười đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra ba người các kia đều đã chuẩn bị tốt để ra cửa, Nguyệt Nguyệt chạy nhanh cầm này nọ đi theo mọi người ra ngoài. Thôi tuyết kinh ngạc nhìn cô, thản nhiên ói ra một câu: “Về sau nên mặc quần áo vừa người một chút.”
Nếu nha đầu kia trước kia cũng mặc quần áo vừa người, phỏng chừng cũng sẽ không bị cái tên Lưu Vũ Phỉ kia nói thành là muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không cũng chỉ có khuôn mặt của một đứa trẻ đi!
Nguyệt Nguyệt quẫn nói : “Mình trước kia mặc quần áo thật sự rất không vừa người sao? Mình cảm thấy rất hoàn hảo a.” Bảo Nhi nghe được Nguyệt Nguyệt không biết hối cải nói, tức giận thẳng vỗ đầu cô nói : “Làm sao vừa người chứ? Trước kia y phục của cậu với cái bao tải chẳng khác nhau là bao, người khác còn tưởng rằng cậu mặc thành như vậy là vì che thịt béo nha!”
“Được rồi! Đã biết!”
Bốn người liền như vậy cãi nhau ầm ĩ cho tới phòng học, đến cửa liền nghe được bên trong ầm ầm, tất cả đều tràn đầy khó hiểu tiêu sái đi vào, thấy mọi người điều tụm lại thành đám để trò chuyện.
Trong phòng có mấy nam sinh kinh diễm nhìn Nguyệt Nguyệt vài lần, nhìn cô hôm nay cùng bình thường khác nhau thật sự rất lớn a! Các cô ngồi ở chỗ ngồi của mình xong, Nguyệt Nguyệt liền hỏi một người nữ sinh kế bên: “Hôm nay có chuyện gì không? Vì sao mọi người lại hưng phấn như vậy?”
Nử sinh vốn bị Nguyệt Nguyệt đột nhiên hỏi thì tràn đầy mất hứng , nhưng là nghe thấy Nguyệt Nguyệt cư nhiên không biết chuyện gì phát sinh, cô ta vẻ mặt liền hưng phấn nhiều chuyện nói : “Các cậu cư nhiên không biết? Theo nguồn tin đáng tin cậy nói, lớp chúng ta hôm nay sẽ có một soái ca chính thái chuyển đến, hơn nữa nghe nói là từ trường nổi tiếng ở nước ngoài chuyển đến nha! !”
(A Tử: chính thái => Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.)
Chính Thái nha! ! Nghe nử sinh kia nói người chuyển đến là Chính Thái siêu cấp suất a!! “Học sinh chuyển trường? Nếu là học ở trường nổi tiếng ở nước ngoài, làm sao còn chuyển đến nơi này chứ?” Không phải người thường đi chỗ cao, nước mới chảy xuống thấp hay sao? Còn có người ngược đời thế ư?
Tuy nói trường các cô đang theo học cũng không tồi, nhưng là cùng trường nổi tiếng ở nước ngoài mà so sánh vẩn còn kém hơn một chút. Tựa như lúc trước Nguyệt Nguyệt hỏi ba cô bạn cùng phòng tại sao không đi du học mà lại đến đây học, kết quả người ta một người tùy tiện ném một câu cho nàng nói:
“Mình yêu tổ quốc”
“Mình thích đồ ăn trung quốc.”
“Mình thì chỉ ưa thích người trung quốc và các địa danh trung quốc.”
Nữ sinh kia dùng vẻ mặt xem ngươi là ngu ngốc khinh bỉ Nguyệt Nguyệt nói: “Mình làm sao có thể biết mấy vấn đề này? Cậu nếu muốn biết đám người đó đến đây vì lý do gì chính mình tự hỏi đi!” Nói xong cũng không để ý tới Nguyệt Nguyệt nữa lại quay đầu cùng những bạn học khác tiếp tục Bát Quái đi.
Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn ba người bạn cùng phòng hỏi: “Mình chẳng lẽ hỏi sai rồi sao? Vốn là cảm thấy rất kỳ quái nha.”
Chung Đình vỗ vỗ đầu của cô: “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, vẫn là không cần biết nhiều như vậy.”
Ở một bên Bảo Nhi cũng đồng ý nói : “Thật sự là kỳ quái a, bình thường tin tức của mình không phải tối linh thông sao? Vì sao lần này có một tiểu chính thái đến chổ của chúng ta mình cư nhiên lại không biết?”
Nguyệt Nguyệt không nhìn thẳng vào Bảo Nhi đang càu nhàu… đợi cả buổi cũng còn không thấy giáo sư, càng không có cái gọi là Chính Thái kia, cô có điểm khốn ghé vào trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng không biết ngủ bao lâu sau, Nguyệt Nguyệt mơ mơ màng màng nghe được một âm thanh réo rắt và sạch sẽ đang nói cái gì đó, cô mông lung mở to mắt, trong ánh trăng mờ nhìn lên bục giảng có một nam sinh đang ở trên đó nói, cái thanh âm dễ nghe kia chính là của hắn.
Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn nam sinh xinh đẹp kia đang tự giới thiệu về mình, về phần tại sao nói hắn xinh đẹp ư? Bởi vì bộ dạng hắn rất giống nhóm Ngự tỷ đương thời bộ dạng… Chính Thái, một đầu tóc dài màu đen tùy ý buộc ở sau ót, cặp mắt trông sạch sẽ và lóe sáng, cái mũi kiên đỉnh cùng đôi môi mõng manh, hơn nữa làn da thoạt nhìn trắng nõn phi thường. Cả người thoạt nhìn giống như mỹ nam từ trong truyện tranh bước ra! Hơn nữa cô bất kể xem như thế nào, đều cảm thấy hắn thoạt nhìn nhìn rất quen mắt a, giống như đã gặp nhau ở nơi nào đó a! !
Lúc này chỉ nghe được lão sư nói một câu: “Lý đồng học mới từ nước ngoài trở về, đối quốc nội có nhiều địa điểm không quen thuộc, hi vọng các vị đồng học khi hắn cần giúp đở thì giúp hắn một chút.” Sau khi nói xong thì kêu hắn tìm một vị trí mà ngồi xuống.
Lý đồng học? Họ Lý mà tên gì a? Nguyệt Nguyệt vừa rồi đang ngủ căn bản là không nghe thấy nam sinh kia tên gọi là gì.
Kỳ thật bên cạnh nhóm người trong phòng của Nguyệt Nguyệt có mấy vị trí trống, nên các vị sắc nữ nhóm đều nhìn chằm chằm hắn, hi vọng hắn có thể chọn vị trí bên cạnh mình.
Ngay lúc cô còn đang rối rắm suy nghĩ rốt cuộc ở địa phương nào gặp qua người này, cạnh cô liền truyền đến một thanh âm dễ nghe: “Ha ha ~ chúng ta lại gặp mặt!”
“A?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn cười đến vẻ mặt sáng lạn!
“Chẳng lẽ cậu không nhớ mình sao?” Nụ cười trên mặt hắn dường như cứng lại, sau đó mang theo một chút bị thương hỏi.
Nguyệt Nguyệt vốn muốn nói là cô nên nhớ rõ hắn sao? Nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của hắn, ngược lại có ý tốt nên không nói như vậy, chỉ nghi hoặc nói: “Chính là cảm thấy có điểm nhìn quen mắt, nhưng là lại không nhớ đã gặp nhau ở nơi nào.”
“Trong thư viện.”
Vừa nghe thấy lời của hắn, Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ nhớ tới đã gặp hắn ở chỗ nào rồi, cô ngượng ngùng nói: “Cái kia —— nguyên lai là cậu a, khó trách mình cảm thấy cậu nhìn quen mắt như vậy a.”
“Mình tên Lý Kiện Việt, nếu mình nhớ không lầm, cậu hẳn là kêu Từ Nguyệt Nguyệt đi!” Nhìn Nguyệt Nguyệt giống như không nhớ ra tên của mình nên hắn cười cười nói.
“Ha ha ~!” Nguyệt Nguyệt cười cười xấu hổ, nhớ rõ lần trước hắn giống như đã nói tên với chính mình, kết quả không cẩn thận quên mất, người ta vừa rồi cũng có tự giới thiệu, Nguyệt Nguyệt lại đang ngủ.
Đám bạn học chung quanh điều nhìn nhất cử nhất động của hai người, đều đang đoán xem quan hệ của hai người là như thế nào, xem ra giống như có quen biết nha! Mà tò mò nhất trong đám đó chính là ba cô bạn cùng phòng của Nguyệt Nguyệt.
Sau đó hắn đột nhiên có người vừa cười vừa mở miệng nói: “Mình có thể ngồi bên cạnh cậu không?”
Ách? Ngồi bên cạnh cô sao? Mà chổ bên cạnh cô có người ngồi rồi mà? Nguyệt Nguyệt không hiểu ý hắn cho lắm, hắn muốn ngồi bên cạnh cô hẳn nên hỏi chủ nhân của vị trí bên cạnh cô chứ? Hỏi cô làm cái gì a?
Kết quả là vị trí bên cạnh cô là một cô gái sớm đã bị vẻ ngoài của hắn đâm trúng tâm nên cô ta không ngừng mở miệng nói: “Cậu… Cậu ngồi ở đây đi, mình đi tìm vị trí khác.” Tiếp theo liền trực tiếp mặt đỏ tim đập ôm sách của mình đi tìm vị trí khác.
Nguyệt Nguyệt trực tiếp lặng yên ~! Chẳng lẽ đây là cái gọi là đãi ngộ của soái ca hay sao?
Nghe thấy bên tai không ngừng có âm thanh ồn ào, Nguyệt Nguyệt bất đắc dĩ từ trên giường ngồi dậy. Cô thống khổ híp mắt, than thở, thì thầm nói : “Đình à cậu không nghe mình nói sao, làm ơn tắt hai cái đồng hồ báo thức kia dùm mình? vừa rồi mình đang ở nằm mơ thì bị nó làm cho tỉnh dậy.”
Chung Đình liếc cô một cái: “Nếu tắt đi đồng hồ báo thức cậu nghĩ chúng ta có thể thức dậy đúng giờ sao? Mình không nghĩ sẽ đi trể không kịp điểm danh nha.” vừa nói xong cô lại nói thêm: “Hôm nay mặt trời rất lớn, sớm một chút rời giường chúng ta chậm rãi tới lớp, miễn cho đến phòng học toàn thân điều đầy mồ hôi.”
Nguyệt Nguyệt cũng bò xuống giường chạy đến bên cửa sổ nhìn một chút, đang là buổi sáng nhưng bầu trời lại mang bộ dáng đỏ bừng, xem ra hôm nay thật đúng là trời rất nóng a, sau khi suy nghĩ một chút cô chạy đến tủ quần áo lục lọi loạn cả lên. Thời tiết nóng như vậy, nên cô phải tìm bộ quần áo mà lần trước đi dạo phố Bảo Nhi đã chọn giúp, quần short jean phối hợp với áo T-shirt màu trắng.
Nguyệt Nguyệt vừa đem quần áo thay ra, Chung Đình theo phòng tắm đi ra liền nhìn thấy liền tán thưởng nói một câu: “Thực dễ nhìn a.”
Bảo Nhi nghịch ngợm huýt sáo nói: “Cô em a… không nghĩ tới mình chọn quần áo cho cậu lại mặc lên cho ra hiệu quả tốt như vậy.” Bình thường Nguyệt Nguyệt quần áo đều là tương đối rộng rãi, liền thân vì thế các bạn cùng phòng cư nhiên cũng không biết, thân hình của cô nguyên lai lại cân xứng như vậy, hơn nữa hôm nay cô mặc quần short jean, lộ ra đôi chân thoạt nhìn trắng nõn và thon dài.
Nguyệt Nguyệt nhìn trên người mình thấy thắt lưng quần short jean hơi thấp, còn áo T-shirt lại còn lộ cả rốn ra, cô có chút ngượng ngùng dùng sức đem quần kéo lên trên, nhưng là người ta thiết kế chiếc quần này có thắt lưng thấp nha, cho nên dù thế nào nói cũng như vậy đi?
Nhìn hai người bọn họ ánh mắt trêu chọc đảo quanh trên người chính mình, Nguyệt Nguyệt 囧 đỏ bừng cả khuôn mặt đi vào phòng tắm đi rửa mặt chải đầu đi. Ở trong phòng tắm cô thấy thân ảnh của chính mình, cũng có điểm không thể tin được cô chính là mặc một bộ quần áo có vẻ vừa người mà thôi, vì sao cả người thoạt nhìn cũng không giống nhau vậy chứ?
Vừa rời giường tóc dài của cô mang theo một chút hỗn độn để ở trên vai, nhưng mà như vậy lại mang theo một chút gợi cảm, lông mày tinh tế, mắt phượng thật to sáng trông suốt, trên mặt lại mang theo hai má phấn hồng do lúc nảy bị trêu chọc. Cô lắc đầu không hề đánh giá chính mình, nhìn vào gương cột tóc thành một chiếc đuôi ngựa, đối với gương cười cười đi ra ngoài.
Lúc cô đi ra ba người các kia đều đã chuẩn bị tốt để ra cửa, Nguyệt Nguyệt chạy nhanh cầm này nọ đi theo mọi người ra ngoài. Thôi tuyết kinh ngạc nhìn cô, thản nhiên ói ra một câu: “Về sau nên mặc quần áo vừa người một chút.”
Nếu nha đầu kia trước kia cũng mặc quần áo vừa người, phỏng chừng cũng sẽ không bị cái tên Lưu Vũ Phỉ kia nói thành là muốn dáng người không có dáng người, muốn khuôn mặt không cũng chỉ có khuôn mặt của một đứa trẻ đi!
Nguyệt Nguyệt quẫn nói : “Mình trước kia mặc quần áo thật sự rất không vừa người sao? Mình cảm thấy rất hoàn hảo a.” Bảo Nhi nghe được Nguyệt Nguyệt không biết hối cải nói, tức giận thẳng vỗ đầu cô nói : “Làm sao vừa người chứ? Trước kia y phục của cậu với cái bao tải chẳng khác nhau là bao, người khác còn tưởng rằng cậu mặc thành như vậy là vì che thịt béo nha!”
“Được rồi! Đã biết!”
Bốn người liền như vậy cãi nhau ầm ĩ cho tới phòng học, đến cửa liền nghe được bên trong ầm ầm, tất cả đều tràn đầy khó hiểu tiêu sái đi vào, thấy mọi người điều tụm lại thành đám để trò chuyện.
Trong phòng có mấy nam sinh kinh diễm nhìn Nguyệt Nguyệt vài lần, nhìn cô hôm nay cùng bình thường khác nhau thật sự rất lớn a! Các cô ngồi ở chỗ ngồi của mình xong, Nguyệt Nguyệt liền hỏi một người nữ sinh kế bên: “Hôm nay có chuyện gì không? Vì sao mọi người lại hưng phấn như vậy?”
Nử sinh vốn bị Nguyệt Nguyệt đột nhiên hỏi thì tràn đầy mất hứng , nhưng là nghe thấy Nguyệt Nguyệt cư nhiên không biết chuyện gì phát sinh, cô ta vẻ mặt liền hưng phấn nhiều chuyện nói : “Các cậu cư nhiên không biết? Theo nguồn tin đáng tin cậy nói, lớp chúng ta hôm nay sẽ có một soái ca chính thái chuyển đến, hơn nữa nghe nói là từ trường nổi tiếng ở nước ngoài chuyển đến nha! !”
(A Tử: chính thái => Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.)
Chính Thái nha! ! Nghe nử sinh kia nói người chuyển đến là Chính Thái siêu cấp suất a!! “Học sinh chuyển trường? Nếu là học ở trường nổi tiếng ở nước ngoài, làm sao còn chuyển đến nơi này chứ?” Không phải người thường đi chỗ cao, nước mới chảy xuống thấp hay sao? Còn có người ngược đời thế ư?
Tuy nói trường các cô đang theo học cũng không tồi, nhưng là cùng trường nổi tiếng ở nước ngoài mà so sánh vẩn còn kém hơn một chút. Tựa như lúc trước Nguyệt Nguyệt hỏi ba cô bạn cùng phòng tại sao không đi du học mà lại đến đây học, kết quả người ta một người tùy tiện ném một câu cho nàng nói:
“Mình yêu tổ quốc”
“Mình thích đồ ăn trung quốc.”
“Mình thì chỉ ưa thích người trung quốc và các địa danh trung quốc.”
Nữ sinh kia dùng vẻ mặt xem ngươi là ngu ngốc khinh bỉ Nguyệt Nguyệt nói: “Mình làm sao có thể biết mấy vấn đề này? Cậu nếu muốn biết đám người đó đến đây vì lý do gì chính mình tự hỏi đi!” Nói xong cũng không để ý tới Nguyệt Nguyệt nữa lại quay đầu cùng những bạn học khác tiếp tục Bát Quái đi.
Nguyệt Nguyệt quay đầu nhìn ba người bạn cùng phòng hỏi: “Mình chẳng lẽ hỏi sai rồi sao? Vốn là cảm thấy rất kỳ quái nha.”
Chung Đình vỗ vỗ đầu của cô: “Lòng hiếu kỳ hại chết mèo, vẫn là không cần biết nhiều như vậy.”
Ở một bên Bảo Nhi cũng đồng ý nói : “Thật sự là kỳ quái a, bình thường tin tức của mình không phải tối linh thông sao? Vì sao lần này có một tiểu chính thái đến chổ của chúng ta mình cư nhiên lại không biết?”
Nguyệt Nguyệt không nhìn thẳng vào Bảo Nhi đang càu nhàu… đợi cả buổi cũng còn không thấy giáo sư, càng không có cái gọi là Chính Thái kia, cô có điểm khốn ghé vào trên bàn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, cũng không biết ngủ bao lâu sau, Nguyệt Nguyệt mơ mơ màng màng nghe được một âm thanh réo rắt và sạch sẽ đang nói cái gì đó, cô mông lung mở to mắt, trong ánh trăng mờ nhìn lên bục giảng có một nam sinh đang ở trên đó nói, cái thanh âm dễ nghe kia chính là của hắn.
Nguyệt Nguyệt nghi hoặc nhìn nam sinh xinh đẹp kia đang tự giới thiệu về mình, về phần tại sao nói hắn xinh đẹp ư? Bởi vì bộ dạng hắn rất giống nhóm Ngự tỷ đương thời bộ dạng… Chính Thái, một đầu tóc dài màu đen tùy ý buộc ở sau ót, cặp mắt trông sạch sẽ và lóe sáng, cái mũi kiên đỉnh cùng đôi môi mõng manh, hơn nữa làn da thoạt nhìn trắng nõn phi thường. Cả người thoạt nhìn giống như mỹ nam từ trong truyện tranh bước ra! Hơn nữa cô bất kể xem như thế nào, đều cảm thấy hắn thoạt nhìn nhìn rất quen mắt a, giống như đã gặp nhau ở nơi nào đó a! !
Lúc này chỉ nghe được lão sư nói một câu: “Lý đồng học mới từ nước ngoài trở về, đối quốc nội có nhiều địa điểm không quen thuộc, hi vọng các vị đồng học khi hắn cần giúp đở thì giúp hắn một chút.” Sau khi nói xong thì kêu hắn tìm một vị trí mà ngồi xuống.
Lý đồng học? Họ Lý mà tên gì a? Nguyệt Nguyệt vừa rồi đang ngủ căn bản là không nghe thấy nam sinh kia tên gọi là gì.
Kỳ thật bên cạnh nhóm người trong phòng của Nguyệt Nguyệt có mấy vị trí trống, nên các vị sắc nữ nhóm đều nhìn chằm chằm hắn, hi vọng hắn có thể chọn vị trí bên cạnh mình.
Ngay lúc cô còn đang rối rắm suy nghĩ rốt cuộc ở địa phương nào gặp qua người này, cạnh cô liền truyền đến một thanh âm dễ nghe: “Ha ha ~ chúng ta lại gặp mặt!”
“A?” Nguyệt Nguyệt nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn cười đến vẻ mặt sáng lạn!
“Chẳng lẽ cậu không nhớ mình sao?” Nụ cười trên mặt hắn dường như cứng lại, sau đó mang theo một chút bị thương hỏi.
Nguyệt Nguyệt vốn muốn nói là cô nên nhớ rõ hắn sao? Nhưng nhìn thấy bộ dạng kia của hắn, ngược lại có ý tốt nên không nói như vậy, chỉ nghi hoặc nói: “Chính là cảm thấy có điểm nhìn quen mắt, nhưng là lại không nhớ đã gặp nhau ở nơi nào.”
“Trong thư viện.”
Vừa nghe thấy lời của hắn, Nguyệt Nguyệt mạnh mẽ nhớ tới đã gặp hắn ở chỗ nào rồi, cô ngượng ngùng nói: “Cái kia —— nguyên lai là cậu a, khó trách mình cảm thấy cậu nhìn quen mắt như vậy a.”
“Mình tên Lý Kiện Việt, nếu mình nhớ không lầm, cậu hẳn là kêu Từ Nguyệt Nguyệt đi!” Nhìn Nguyệt Nguyệt giống như không nhớ ra tên của mình nên hắn cười cười nói.
“Ha ha ~!” Nguyệt Nguyệt cười cười xấu hổ, nhớ rõ lần trước hắn giống như đã nói tên với chính mình, kết quả không cẩn thận quên mất, người ta vừa rồi cũng có tự giới thiệu, Nguyệt Nguyệt lại đang ngủ.
Đám bạn học chung quanh điều nhìn nhất cử nhất động của hai người, đều đang đoán xem quan hệ của hai người là như thế nào, xem ra giống như có quen biết nha! Mà tò mò nhất trong đám đó chính là ba cô bạn cùng phòng của Nguyệt Nguyệt.
Sau đó hắn đột nhiên có người vừa cười vừa mở miệng nói: “Mình có thể ngồi bên cạnh cậu không?”
Ách? Ngồi bên cạnh cô sao? Mà chổ bên cạnh cô có người ngồi rồi mà? Nguyệt Nguyệt không hiểu ý hắn cho lắm, hắn muốn ngồi bên cạnh cô hẳn nên hỏi chủ nhân của vị trí bên cạnh cô chứ? Hỏi cô làm cái gì a?
Kết quả là vị trí bên cạnh cô là một cô gái sớm đã bị vẻ ngoài của hắn đâm trúng tâm nên cô ta không ngừng mở miệng nói: “Cậu… Cậu ngồi ở đây đi, mình đi tìm vị trí khác.” Tiếp theo liền trực tiếp mặt đỏ tim đập ôm sách của mình đi tìm vị trí khác.
Nguyệt Nguyệt trực tiếp lặng yên ~! Chẳng lẽ đây là cái gọi là đãi ngộ của soái ca hay sao?
/63
|