CHỌC VÀO HÀO MÔN: CHA ĐỪNG ĐỘNG VÀO MẸ CON

Chương 189 - Chương 169

/359


Nam Cung Kình Hiên thật sự muốn bị đánh vào mười tám tầng địa ngục —— nếu như có thể chuộc tội.

Buổi chiều, thật vất vả mới dỗ được Tiểu Ảnh đến trường học, ở cổng trường, Tiểu Ảnh ngoắc ngoắc tay để Nam Cung Kình Hiên cúi người xuống.

Nam Cung Kình Hiên có chút tò mò, chỉ thấy Tiểu Ảnh cau mày ghé vào tai anh nói: Chú có biện pháp nào làm cho mẹ không bắt cháu học lớp một hay không?

Bề ngoài ưu nhã mị hoặc của Nam Cung Kình Hiên hấp dẫn quá nhiều ánh mắt, đôi mắt thâm thúy như biển cả sáng long lanh như kim cương, rực rỡ chói mắt, vuốt ve đầu Tiểu Ảnh một cái, cười yếu ớt nói: Việc này, mẹ con định đoạt.

Tiểu Ảnh im lặng, âm thầm co tay thành nắm đấm, nghĩ, quả nhiên không thể giúp chú hư hỏng này, nếu không đến lúc đó chú ấy chỉ bênh vực mẹ mà thôi!

Cháu đi học, sau khi tan học tiếp tục đi nhìn mẹ, chú nhớ là không được bắt nạt mẹ cháu nữa, nếu không cháu sẽ tính sổ với chú! Trước khi đi Tiểu Ảnh không quên quay đầu lại cảnh cáo anh.

Nam Cung Kình Hiên vỗ vỗ bả vai nhỏ của cậu bé, giọng nói trầm thấp: Chú sẽ không bắt nạt mẹ con, nhưng sau khi tan học không nên tự mình tới bệnh viện, chú đón con.

Tiểu Ảnh kinh ngạc một hồi, nhìn chằm chằm vào anh, cảm thấy có chút quỷ dị.

Trên gương mặt tuấn tú của Nam Cung Kình Hiên vẫn giữ sự ưu nhã và bình tĩnh, vỗ vỗ lưng cậu bé, dịu dàng nói: Đi đi.

Tiểu Ảnh Oh một tiếng bỏ chạy vào trường, còn bất chợt quay đầu lại khó hiểu nhìn bóng dáng Nam Cung Kình Hiên, thân thể kia cao ngất to lớn giống như một bến cảng tránh gió, uy nghiêm bất động đứng nguyên tại chỗ chăm chú nhìn cậu bé, tựa hồ trong vô hình kết thành một tầng lưới thật dầy bảo vệ cậu bé, khí thế vô cùng hùng mạnh.

Bạn nhỏ bên cạnh cũng giống Tiểu Ảnh nghe tiếng chuông chạy vào trường học, há hốc miệng nhìn người đàn ông phía sau, hỏi: Dụ Thiên Ảnh, đó là ba cậu à? ?

Mặt Tiểu Ảnh đỏ lên không nói lời nào, trong cái đầu nhỏ hỗn loạn thành một đống, nắm chặt quai ba lô, chạy nhanh hơn.

Đó là chú hư hỏng! Không phải ba!

*****

Bên trong bệnh viện.

Dụ Thiên Tuyết đã tỉnh lại, giơ tay che trán, phảng phất có cảm giác giống như đã cách một thế kỷ.

Khoát tay, mới phát hiện ra trên tay mình có ống truyền dịch, còn có trần nhà màu trắng cùng chút mùi nước sát trùng trên drap giường.

Cô lặng lẽ ngồi dậy, thấy mình mặc trên người bộ quần áo mỏng manh của bệnh nhân.

Cửa bị đẩy ra, Nam Cung Kình Hiên thản nhiên liếc mắt về phía giường bệnh, ngay sau đó liền cứng ngắc không thể nhúc nhích, bỏ chìa khóa xuống, bước nhanh tới trước mặt cô, giơ tay vuốt ve trán cô, thấp giọng




/359

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status