Đã tỉnh rồi sao? Nam Cung Kình Hiên yêu thương hỏi, cúi người chăm chú nhìn cậu bé: Đói bụng chưa? Chú dẫn cháu đi ra ngoài ăn cơm.
Đáy mắt Tiểu Ảnh có sự căm thù cùng khinh thường, nhưng vừa rồi nghe đoạn đối thoại kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Kình Hiên, trong mắt có một ít thay đổi.
Rốt cuộc chú có yêu mẹ cháu hay không? Tiểu Ảnh mở miệng hỏi.
Từ trong miệng con trai hỏi đến vấn đề này, Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, giọng nói khàn khàn: Tiểu Ảnh.....
Đến cùng chú có yêu mẹ cháu hay không? Tiểu Ảnh cất cao giọng, hàng chân mày nho nhỏ cũng nhíu lại.
Nam Cung Kình Hiên trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: Yêu, chú rất yêu mẹ cháu. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Sự bén nhọn trong mắt Tiểu Ảnh giảm sút mấy phần, lạnh lùng nói: Chú làm thế nào yêu mẹ cháu? Mẹ với chú ở chung một chỗ có vui vẻ không? Sẽ hạnh phúc sao? Khỏi phải một mình chăm sóc cháu khổ cực thế này sao? Chú đã cho mẹ được những gì? Cái gì cháu cũng không nhìn thấy!
Bị con trai chất vấn, Nam Cung Kình Hiên á khẩu không trả lời được.
Tình yêu, đến cùng anh phải cho cô tình yêu như thế nào?
Cô đã từng vui vẻ hay chưa? Hạnh phúc? Thời điểm anh ở bên cạnh có cảm giác có thể thoải mái dựa vào hay không? *le*quy*don Một người phụ nữ cần có cảm giác an toàn, cần được che chở, cần sự toàn tâm toàn ý, anh đã cho cô được bao nhiêu?
Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, ánh mắt càng thêm khinh thường
Chẳng qua là khinh thường không kéo dài mấy giây, cậu bé xoay người tránh ra, khạc ra ba chữ: Cháu đói bụng.
Sau khi cậu bé xoay người Nam Cung Kình Hiên mới phản ứng kịp, đáy mắt bắt đầu hơi ươn ướt.
*****
Bên trong quán ăn nhanh, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên cao ngất mị hoặc dắt theo một cậu bé xinh đẹp đến mức tận cùng, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong.
Thức ăn nhanh không tốt cho cơ thể, chúng ta đi chỗ khác đi, Tiểu Ảnh thấy sao?
Tiểu Ảnh lắc đầu: Không, cháu chưa từng tới quán ăn nhanh, đều là mẹ nấu cơm cho cháu, hôm nay cháu muốn ăn ở chỗ này.
Vừa nói xong đã bỏ chạy đến cái ghế dựa, leo lên ngồi xuống.
Nam Cung Kình Hiên không có cách nào, chỉ đành ngồi vào chỗ đối diện, nhìn cậu bé chọn món ăn.
Cậu bé luôn mang theo mũ lưỡi trai bên người, đè thấp vành nón che lại khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, đung đưa chân nhìn thực đơn, một nữ phục vụ đi tới, thân thiết hỏi: Hai vị muốn ăn gì?
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm tờ thực đơn kia, hơi cau mày, hồi lâu mới mở miệng, ai ngờ lại là cùng lúc nói ra.
Gan heo xào.
Gan heo xào.
Dưới vành nón, ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Ảnh
Đáy mắt Tiểu Ảnh có sự căm thù cùng khinh thường, nhưng vừa rồi nghe đoạn đối thoại kia của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng nghiêm túc nhìn Nam Cung Kình Hiên, trong mắt có một ít thay đổi.
Rốt cuộc chú có yêu mẹ cháu hay không? Tiểu Ảnh mở miệng hỏi.
Từ trong miệng con trai hỏi đến vấn đề này, Nam Cung Kình Hiên hơi cau mày, giọng nói khàn khàn: Tiểu Ảnh.....
Đến cùng chú có yêu mẹ cháu hay không? Tiểu Ảnh cất cao giọng, hàng chân mày nho nhỏ cũng nhíu lại.
Nam Cung Kình Hiên trầm mặc trong chốc lát, mở miệng: Yêu, chú rất yêu mẹ cháu. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Sự bén nhọn trong mắt Tiểu Ảnh giảm sút mấy phần, lạnh lùng nói: Chú làm thế nào yêu mẹ cháu? Mẹ với chú ở chung một chỗ có vui vẻ không? Sẽ hạnh phúc sao? Khỏi phải một mình chăm sóc cháu khổ cực thế này sao? Chú đã cho mẹ được những gì? Cái gì cháu cũng không nhìn thấy!
Bị con trai chất vấn, Nam Cung Kình Hiên á khẩu không trả lời được.
Tình yêu, đến cùng anh phải cho cô tình yêu như thế nào?
Cô đã từng vui vẻ hay chưa? Hạnh phúc? Thời điểm anh ở bên cạnh có cảm giác có thể thoải mái dựa vào hay không? *le*quy*don Một người phụ nữ cần có cảm giác an toàn, cần được che chở, cần sự toàn tâm toàn ý, anh đã cho cô được bao nhiêu?
Tiểu Ảnh nhìn chằm chằm Nam Cung Kình Hiên, ánh mắt càng thêm khinh thường
Chẳng qua là khinh thường không kéo dài mấy giây, cậu bé xoay người tránh ra, khạc ra ba chữ: Cháu đói bụng.
Sau khi cậu bé xoay người Nam Cung Kình Hiên mới phản ứng kịp, đáy mắt bắt đầu hơi ươn ướt.
*****
Bên trong quán ăn nhanh, bóng dáng của Nam Cung Kình Hiên cao ngất mị hoặc dắt theo một cậu bé xinh đẹp đến mức tận cùng, trong nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt của mọi người trong.
Thức ăn nhanh không tốt cho cơ thể, chúng ta đi chỗ khác đi, Tiểu Ảnh thấy sao?
Tiểu Ảnh lắc đầu: Không, cháu chưa từng tới quán ăn nhanh, đều là mẹ nấu cơm cho cháu, hôm nay cháu muốn ăn ở chỗ này.
Vừa nói xong đã bỏ chạy đến cái ghế dựa, leo lên ngồi xuống.
Nam Cung Kình Hiên không có cách nào, chỉ đành ngồi vào chỗ đối diện, nhìn cậu bé chọn món ăn.
Cậu bé luôn mang theo mũ lưỡi trai bên người, đè thấp vành nón che lại khuôn mặt nhỏ bé xinh đẹp, đung đưa chân nhìn thực đơn, một nữ phục vụ đi tới, thân thiết hỏi: Hai vị muốn ăn gì?
Nam Cung Kình Hiên nhìn chằm chằm tờ thực đơn kia, hơi cau mày, hồi lâu mới mở miệng, ai ngờ lại là cùng lúc nói ra.
Gan heo xào.
Gan heo xào.
Dưới vành nón, ánh mắt sáng long lanh của Tiểu Ảnh
/359
|