Đến nơi hãy nói, anh không yên lòng mẹ con em. Nam Cung Kình Hiên nhàn nhạt nói, chỉ một câu đã cắt đứt ý tưởng của Dụ Thiên Tuyết.
Cô gái thanh lệ động lòng người chậm rãi cau mày, khó có thể chịu được sự bá đạo người đàn ông này.
Rất nhanh đã đến khu vui chơi, trời trong nắng ấm nên có rất nhiều du khách lui tới qua lại không ngớt, thỉnh thoảng có đám người bay qua trên bầu trời phát ra tiếng kêu the thé, âm nhạc mở rất lớn tiếng, kích thích cảm giác hưng phấn.
Tiểu Ảnh ngoài ý muốn rất an tĩnh, cũng không có cảm giác hưng phấn gì, ngược lại sau khi xuống xe thì Trình Lan Y rất sôi nổi, còn chạy tới dắt Tiểu Ảnh tay: Mình mời bạn chơi tàu lượn siêu tốc, bạn cho mình chơi game có được hay không?
Tiểu Ảnh tránh ra khỏi tay của cô bé: Máy chơi game cho bạn, mình không chơi tàu lượn siêu tốc.
….. Trong đôi mắt của Trình Lan Y tràn đầy vẻ hoang mang không biết làm thế nào, phồng má nhìn cậu, cho là mình đã nói sai rồi.
Thằng bé làm sao vậy? Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, nhạy cảm phát hiện ra có chút gì đó không đúng.
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có chút tái nhợt ôm lấy Tiểu Ảnh: Thằng bé chỉ không thích những hoạt động có tính kích thích, tôi dẫn thằng bé đi chơi mấy trò chơi bình thường là được rồi, cho nên mới nói chúng ta vẫn nên tách ra, tránh cho mọi người đều không chơi tận hứng.
Là sợ hay là không thích? Nếu như có chú bảo vệ cháu, cháu có dám chơi hay không? Nam Cung Kình Hiên đi lên trước, cầm tay Tiểu Ảnh nhẹ giọng hỏi.
Nam Cung Kình Hiên! Nhưng Dụ Thiên Tuyết lại giống như bị điện giật lui về sau một bước, ánh mắt trong suốt mang theo sự đề phòng nhìn anh: “Anh đừng làm khó người khác như vậy được không? Tôi đã nói rõ là tôi thật sự không muốn gặp anh nữa, anh không được nói gì với con trai của tôi, thằng bé cũng sẽ không nghe lời anh!
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết, gương mặt tuấn lãng bình tĩnh như nước.
Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa mới đi xếp hàng, Y Y, cùng Tiểu Ảnh đi qua bên kia mua chút đồ uống lạnh, chọn thứ mình thích, nhưng cố gắng không được mua đồ uống có ga biết không? Nam Cung Kình Hiên nhét ít tiền vào trong tay Trình Lan Y, nhẹ giọng dặn dò.
Dạ! Y Y biết! Trình Lan Y đã chạy tới, Dụ Thiên Tuyết cũng đành phải do dự đặt Tiểu Ảnh xuống, nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay chạy đến chỗ bán đồ uống lạnh bên kia, nhẹ giọng kêu: Cẩn thận một chút!
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu trên da thịt trắng nõn của cô, trong suốt có thể nhìn thấy được tia máu màu hồng bên trong.
Tại sao thằng bé không thể tham gia những hoạt động có tính kích thích và vận động kịch liệt? Nam Cung Kình Hiên chầm chậm tiến tới gần, tay chống tại mui xe, không để lại dấu vết giam cầm Dụ Thiên Tuyết trong lồng ngực của mình.
Tôi không có nói như vậy! Trong mắt Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ khẩn trương, đề phòng nhìn anh.
Tiểu Ảnh không giống là bé trai có lá gan rất nhỏ, nếu như không phải là vì lòng can đảm, hơn phân nửa chính là nguyên nhân khách quan. Bàn tay Nam Cung Kình Hiên xoa nhẹ lên mặt của cô, nghiêm túc thấp giọng hỏi: Thân thể của thằng bé có vấn đề gì?
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết càng thêm hốt hoảng, cắn môi thật chặt, chốc lát sau mới trấn tĩnh lại, một câu cũng đều không nói.
Thiên Tuyết….. Nam Cung Kình Hiên cúi đầu gọi cô.
Anh đừng nguyền rủa con trai của tôi được không? Thân thể thằng bé không có vấn đề, nó chỉ là không thích loại cảm giác này mà thôi, anh có thể đừng hỏi nữa được hay không? Thằng bé và anh lại không có quan hệ gì, cho dù có vấn đề cũng là tôi và Vũ Triết mới có thể cùng giải quyết, không phải chuyện của anh! Dụ Thiên Tuyết nóng lòng nói, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng.
Em nói chuyện này anh mới nhớ tới. Nam Cung Kình Hiên thấy cô kích động thì nói chậm lại: Hình như đã lâu rồi cũng không nhìn thấy Bùi Vũ Triết, thế nào, có phải anh ta thật sự quá mức yên tâm về vợ và con trai của mình? Ngay cả Tiểu Ảnh tan học anh cũng chỉ thấy có một mình em tới đón thằng bé.
“Anh ấy rất bận, mỗi ngày cả chục cuộc phỏng vấn không rảnh tới đón con trai là chuyện bình thường! Dụ Thiên Tuyết giải thích rất dứt khoát, hàng mi như cánh bướm khẽ run run, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng: Làm sao anh biết Vũ Triết không tới đón Tiểu Ảnh?
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên bình tĩnh, chẳng qua là trong con ngươi có chút tránh né, không nhìn vào mắt cô, lạnh nhạt thản nhiên.
Nam Cung Kình Hiên, anh.....
Đúng lúc anh thay bọn Dạ Hi chạy tới đón Y Y, em không phải nghĩ nhiều! Nam Cung Kình Hiên lên tiếng phủ nhận suy nghĩ của cô.
Ở đằng xa, hai đứa bé đã tay cầm tay chạy trở lại.
Mẹ, kem đậu đỏ mẹ thích nè, nơi này cũng có! Tiểu Ảnh ngửa
Cô gái thanh lệ động lòng người chậm rãi cau mày, khó có thể chịu được sự bá đạo người đàn ông này.
Rất nhanh đã đến khu vui chơi, trời trong nắng ấm nên có rất nhiều du khách lui tới qua lại không ngớt, thỉnh thoảng có đám người bay qua trên bầu trời phát ra tiếng kêu the thé, âm nhạc mở rất lớn tiếng, kích thích cảm giác hưng phấn.
Tiểu Ảnh ngoài ý muốn rất an tĩnh, cũng không có cảm giác hưng phấn gì, ngược lại sau khi xuống xe thì Trình Lan Y rất sôi nổi, còn chạy tới dắt Tiểu Ảnh tay: Mình mời bạn chơi tàu lượn siêu tốc, bạn cho mình chơi game có được hay không?
Tiểu Ảnh tránh ra khỏi tay của cô bé: Máy chơi game cho bạn, mình không chơi tàu lượn siêu tốc.
….. Trong đôi mắt của Trình Lan Y tràn đầy vẻ hoang mang không biết làm thế nào, phồng má nhìn cậu, cho là mình đã nói sai rồi.
Thằng bé làm sao vậy? Thân ảnh Nam Cung Kình Hiên mạnh mẽ rắn rỏi đi tới, nhạy cảm phát hiện ra có chút gì đó không đúng.
Sắc mặt Dụ Thiên Tuyết có chút tái nhợt ôm lấy Tiểu Ảnh: Thằng bé chỉ không thích những hoạt động có tính kích thích, tôi dẫn thằng bé đi chơi mấy trò chơi bình thường là được rồi, cho nên mới nói chúng ta vẫn nên tách ra, tránh cho mọi người đều không chơi tận hứng.
Là sợ hay là không thích? Nếu như có chú bảo vệ cháu, cháu có dám chơi hay không? Nam Cung Kình Hiên đi lên trước, cầm tay Tiểu Ảnh nhẹ giọng hỏi.
Nam Cung Kình Hiên! Nhưng Dụ Thiên Tuyết lại giống như bị điện giật lui về sau một bước, ánh mắt trong suốt mang theo sự đề phòng nhìn anh: “Anh đừng làm khó người khác như vậy được không? Tôi đã nói rõ là tôi thật sự không muốn gặp anh nữa, anh không được nói gì với con trai của tôi, thằng bé cũng sẽ không nghe lời anh!
Nam Cung Kình Hiên chăm chú nhìn Dụ Thiên Tuyết, gương mặt tuấn lãng bình tĩnh như nước.
Trước tiên chúng ta nghỉ ngơi một chút đợi lát nữa mới đi xếp hàng, Y Y, cùng Tiểu Ảnh đi qua bên kia mua chút đồ uống lạnh, chọn thứ mình thích, nhưng cố gắng không được mua đồ uống có ga biết không? Nam Cung Kình Hiên nhét ít tiền vào trong tay Trình Lan Y, nhẹ giọng dặn dò.
Dạ! Y Y biết! Trình Lan Y đã chạy tới, Dụ Thiên Tuyết cũng đành phải do dự đặt Tiểu Ảnh xuống, nhìn hai đứa nhỏ tay trong tay chạy đến chỗ bán đồ uống lạnh bên kia, nhẹ giọng kêu: Cẩn thận một chút!
Ánh mặt trời sáng rỡ chiếu trên da thịt trắng nõn của cô, trong suốt có thể nhìn thấy được tia máu màu hồng bên trong.
Tại sao thằng bé không thể tham gia những hoạt động có tính kích thích và vận động kịch liệt? Nam Cung Kình Hiên chầm chậm tiến tới gần, tay chống tại mui xe, không để lại dấu vết giam cầm Dụ Thiên Tuyết trong lồng ngực của mình.
Tôi không có nói như vậy! Trong mắt Dụ Thiên Tuyết lộ ra vẻ khẩn trương, đề phòng nhìn anh.
Tiểu Ảnh không giống là bé trai có lá gan rất nhỏ, nếu như không phải là vì lòng can đảm, hơn phân nửa chính là nguyên nhân khách quan. Bàn tay Nam Cung Kình Hiên xoa nhẹ lên mặt của cô, nghiêm túc thấp giọng hỏi: Thân thể của thằng bé có vấn đề gì?
Ánh mắt của Dụ Thiên Tuyết càng thêm hốt hoảng, cắn môi thật chặt, chốc lát sau mới trấn tĩnh lại, một câu cũng đều không nói.
Thiên Tuyết….. Nam Cung Kình Hiên cúi đầu gọi cô.
Anh đừng nguyền rủa con trai của tôi được không? Thân thể thằng bé không có vấn đề, nó chỉ là không thích loại cảm giác này mà thôi, anh có thể đừng hỏi nữa được hay không? Thằng bé và anh lại không có quan hệ gì, cho dù có vấn đề cũng là tôi và Vũ Triết mới có thể cùng giải quyết, không phải chuyện của anh! Dụ Thiên Tuyết nóng lòng nói, trong đôi mắt trong suốt lấp lánh ánh sáng.
Em nói chuyện này anh mới nhớ tới. Nam Cung Kình Hiên thấy cô kích động thì nói chậm lại: Hình như đã lâu rồi cũng không nhìn thấy Bùi Vũ Triết, thế nào, có phải anh ta thật sự quá mức yên tâm về vợ và con trai của mình? Ngay cả Tiểu Ảnh tan học anh cũng chỉ thấy có một mình em tới đón thằng bé.
“Anh ấy rất bận, mỗi ngày cả chục cuộc phỏng vấn không rảnh tới đón con trai là chuyện bình thường! Dụ Thiên Tuyết giải thích rất dứt khoát, hàng mi như cánh bướm khẽ run run, đột nhiên cảm thấy có cái gì không đúng: Làm sao anh biết Vũ Triết không tới đón Tiểu Ảnh?
Sắc mặt Nam Cung Kình Hiên bình tĩnh, chẳng qua là trong con ngươi có chút tránh né, không nhìn vào mắt cô, lạnh nhạt thản nhiên.
Nam Cung Kình Hiên, anh.....
Đúng lúc anh thay bọn Dạ Hi chạy tới đón Y Y, em không phải nghĩ nhiều! Nam Cung Kình Hiên lên tiếng phủ nhận suy nghĩ của cô.
Ở đằng xa, hai đứa bé đã tay cầm tay chạy trở lại.
Mẹ, kem đậu đỏ mẹ thích nè, nơi này cũng có! Tiểu Ảnh ngửa
/359
|