Nam Cung Dạ Hi chưa bao giờ uất ức lớn thế này, nhất thời phát điên nổi khùng quát to: Dụ Thiên Tuyết, tôi liều mạng với cô!
Sắc mặt Trình Dĩ Sênh tái xanh ôm lấy cô ta không để cho cô ta nhào tới, trầm giọng nói: Dạ Hi đủ rồi, nơi này là trường học, chuyện đứa nhỏ còn chưa có giải quyết em đừng gây sự nữa, thế này chỉ khiến cho người ta cười nhạo nhà Nam Cung em không biết hay sao? !
Buông tôi ra….. Dụ Thiên Tuyết, con đàn bà đê tiện, từ trước tới nay không có người nào dám đánh tôi, ba cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi….. Nam Cung Dạ Hi vẫn còn đang la lối om sòm, nước mắt chảy đầy mặt.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết hơi mềm nhũn một chút, lạnh lùng nhìn cô ta, ung dung thản nhiên. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Tiểu Ảnh cũng vừa mới phục hồi tinh thần lại từ trong cái cái tát kia, ngửa đầu nhìn mẹ, ừm, mẹ ‘đẹp trai’ nhất rồi !
Một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tiến tới gần, Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt một cái, còn chưa lấy lại tinh thần thì cảm giác được lòng bàn tay nóng rát của mình bị cầm lấy, cô vừa ngước mắt lên đã thấy người đàn ông mị hoặc đến mức tận cùng này, cùng với tiếng nói trầm thấp của anh ở bên tai: Hả giận chưa? Hết giận thì chúng ta đi nói chuyện.
Trong phút chốc Dụ Thiên Tuyết sửng sốt, một cái chớp mắt tiếp theo liền hất tay anh ra, ôm lấy Tiểu Ảnh, bóng dáng mảnh khảnh tản mát ra một loại ngạo khí trong trẻo lạnh lùng: Lần sau xin tìm người tỉnh táo đến nói chuyện với tôi, tùy tiện đối xử với tôi thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất đừng để cho tôi nghe được nửa điểm công kích đối với Tiểu Ảnh, các người không có tư cách đó!
Vừa nói xong cô đi ra cửa, Tiểu Ảnh ôm thật chặt cổ của mẹ, nhìn người phụ nữ gào khóc tê tâm liệt phế phía sau, ánh mắt cũng quật cường mà trong trẻo lạnh lùng.
Nam Cung Kình Hiên nhìn chăm chú bóng lưng của cô, thu hồi ánh mắt thâm thúy, kéo tay Trình Lan Y bên cạnh qua: Đi.
Trái tim Trình Lan Y cũng đập cuồng loạn, sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới người mẹ luôn luôn phách lối cường hãn cũng có thể bị người ta giáo huấn đến phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chút ít kiêu ngạo trong lòng cô bé bị giẫm đến một chút cũng không còn dư thừa, trong đầu có suy nghĩ sâu sắc.
Ở tầng lầu trên, cô giáo Đàm cúi người nhẹ giọng nói: Cãi nhau ầm ĩ giữa các bạn nhỏ có cọ sát là không tránh được, nhưng mà Tiểu Ảnh, tại sao phải làm Y Y bị thương hả?
Ánh mắt Tiểu Ảnh mát lạnh nhìn cô giáo nói: Con không có làm bạn ấy bị thương, là bạn ấy đuổi theo con muốn giành đồ của con, tự mình chạy rồi ngã sấp xuống.
Tiếng của Trình Lan Y vang vọng: Bạn nói bậy! Không phải bạn làm cho mình đuổi theo bạn hay sao? !
Tiểu Ảnh dừng một chút, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Dụ Thiên Tuyết: Mẹ, làm sao bây giờ, đây cũng là một người thiếu não!
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Ảnh một cái, nhẹ giọng dặn dò cậu bé: Không nên nói lung tung, có đạo lý thì giảng đạo lý.
Không hiểu đạo lý coi như có nói cũng như không! Trong lòng Tiểu Ảnh cộng thêm một câu.
Được rồi, vậy bạn ngã xuống thì trách mình đi, nhưng mà mình có đỡ bạn dậy, cũng có hỏi bạn có sao không, mình còn nói cho bạn biết là không nên chạy theo, mình đã từng đoạt giải vô địch nhi đồng chạy cự ly ngắn! Là bạn không nghe! Tiểu Ảnh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu lộ vẻ hoang mang.
Trình Lan Y trợn to hai mắt, mặt đỏ lên: Vậy bạn còn không đưa máy chơi game cho mình, mình muốn máy chơi game!
Thứ bạn muốn rất nhiều, bạn muốn sao trên trời mọi người nhất định phải hái cho bạn hay sao? ! Tiểu Ảnh cau mày càng sâu hơn.
Bạn….. Giọng nói của Trình Lan Y trở nên bén nhọn: Mình muốn thì ông ngoại sẽ cho, mình thích cái gì ông ngoại cũng sẽ cho mình, muốn sao trên trời cũng được, muốn mặt trăng cũng có thể!
Vậy bạn nhận lầm rồi, mình là bạn nhỏ, cũng lớn bằng bạn, không phải ông ngoại của bạn!
Trong mắt Trình Lan Y ngân ngấn nước mắt, lại muốn khóc ngay lập tức.
Y Y. Nam Cung Kình Hiên kéo bả vai của cô bé qua, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự nghiêm nghị đặc hữu của một người đàn ông: Nói cho cậu nghe, là ai nói cho cháu biết, cháu muốn cái gì cũng có thể?
Mẹ nói! Mẹ nói cháu là cháu gái duy nhất của nhà Nam Cung, mẹ nói muốn cái gì cũng có thể đấy! Trình Lan Y thật sự khóc lên, vừa nói vừa khóc, bả vai run run thút tha thút thít.
Mẹ
Sắc mặt Trình Dĩ Sênh tái xanh ôm lấy cô ta không để cho cô ta nhào tới, trầm giọng nói: Dạ Hi đủ rồi, nơi này là trường học, chuyện đứa nhỏ còn chưa có giải quyết em đừng gây sự nữa, thế này chỉ khiến cho người ta cười nhạo nhà Nam Cung em không biết hay sao? !
Buông tôi ra….. Dụ Thiên Tuyết, con đàn bà đê tiện, từ trước tới nay không có người nào dám đánh tôi, ba cũng chưa từng đánh tôi, cô dựa vào cái gì mà đánh tôi….. Nam Cung Dạ Hi vẫn còn đang la lối om sòm, nước mắt chảy đầy mặt.
Ánh mắt Dụ Thiên Tuyết hơi mềm nhũn một chút, lạnh lùng nhìn cô ta, ung dung thản nhiên. mang truyện đi xin ghi rõ nguồn: dd lequydon
Tiểu Ảnh cũng vừa mới phục hồi tinh thần lại từ trong cái cái tát kia, ngửa đầu nhìn mẹ, ừm, mẹ ‘đẹp trai’ nhất rồi !
Một bóng dáng cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi chậm rãi tiến tới gần, Dụ Thiên Tuyết hoảng hốt một cái, còn chưa lấy lại tinh thần thì cảm giác được lòng bàn tay nóng rát của mình bị cầm lấy, cô vừa ngước mắt lên đã thấy người đàn ông mị hoặc đến mức tận cùng này, cùng với tiếng nói trầm thấp của anh ở bên tai: Hả giận chưa? Hết giận thì chúng ta đi nói chuyện.
Trong phút chốc Dụ Thiên Tuyết sửng sốt, một cái chớp mắt tiếp theo liền hất tay anh ra, ôm lấy Tiểu Ảnh, bóng dáng mảnh khảnh tản mát ra một loại ngạo khí trong trẻo lạnh lùng: Lần sau xin tìm người tỉnh táo đến nói chuyện với tôi, tùy tiện đối xử với tôi thế nào cũng không có vấn đề gì, nhưng tốt nhất đừng để cho tôi nghe được nửa điểm công kích đối với Tiểu Ảnh, các người không có tư cách đó!
Vừa nói xong cô đi ra cửa, Tiểu Ảnh ôm thật chặt cổ của mẹ, nhìn người phụ nữ gào khóc tê tâm liệt phế phía sau, ánh mắt cũng quật cường mà trong trẻo lạnh lùng.
Nam Cung Kình Hiên nhìn chăm chú bóng lưng của cô, thu hồi ánh mắt thâm thúy, kéo tay Trình Lan Y bên cạnh qua: Đi.
Trái tim Trình Lan Y cũng đập cuồng loạn, sắc mặt trắng bệch, không nghĩ tới người mẹ luôn luôn phách lối cường hãn cũng có thể bị người ta giáo huấn đến phải ngoan ngoan ngoãn ngoãn, chút ít kiêu ngạo trong lòng cô bé bị giẫm đến một chút cũng không còn dư thừa, trong đầu có suy nghĩ sâu sắc.
Ở tầng lầu trên, cô giáo Đàm cúi người nhẹ giọng nói: Cãi nhau ầm ĩ giữa các bạn nhỏ có cọ sát là không tránh được, nhưng mà Tiểu Ảnh, tại sao phải làm Y Y bị thương hả?
Ánh mắt Tiểu Ảnh mát lạnh nhìn cô giáo nói: Con không có làm bạn ấy bị thương, là bạn ấy đuổi theo con muốn giành đồ của con, tự mình chạy rồi ngã sấp xuống.
Tiếng của Trình Lan Y vang vọng: Bạn nói bậy! Không phải bạn làm cho mình đuổi theo bạn hay sao? !
Tiểu Ảnh dừng một chút, quay đầu lại nhỏ giọng nói với Dụ Thiên Tuyết: Mẹ, làm sao bây giờ, đây cũng là một người thiếu não!
Dụ Thiên Tuyết nhẹ nhàng vuốt ve đầu Tiểu Ảnh một cái, nhẹ giọng dặn dò cậu bé: Không nên nói lung tung, có đạo lý thì giảng đạo lý.
Không hiểu đạo lý coi như có nói cũng như không! Trong lòng Tiểu Ảnh cộng thêm một câu.
Được rồi, vậy bạn ngã xuống thì trách mình đi, nhưng mà mình có đỡ bạn dậy, cũng có hỏi bạn có sao không, mình còn nói cho bạn biết là không nên chạy theo, mình đã từng đoạt giải vô địch nhi đồng chạy cự ly ngắn! Là bạn không nghe! Tiểu Ảnh cau mày, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh thấu lộ vẻ hoang mang.
Trình Lan Y trợn to hai mắt, mặt đỏ lên: Vậy bạn còn không đưa máy chơi game cho mình, mình muốn máy chơi game!
Thứ bạn muốn rất nhiều, bạn muốn sao trên trời mọi người nhất định phải hái cho bạn hay sao? ! Tiểu Ảnh cau mày càng sâu hơn.
Bạn….. Giọng nói của Trình Lan Y trở nên bén nhọn: Mình muốn thì ông ngoại sẽ cho, mình thích cái gì ông ngoại cũng sẽ cho mình, muốn sao trên trời cũng được, muốn mặt trăng cũng có thể!
Vậy bạn nhận lầm rồi, mình là bạn nhỏ, cũng lớn bằng bạn, không phải ông ngoại của bạn!
Trong mắt Trình Lan Y ngân ngấn nước mắt, lại muốn khóc ngay lập tức.
Y Y. Nam Cung Kình Hiên kéo bả vai của cô bé qua, đôi mắt thâm thúy lộ ra sự nghiêm nghị đặc hữu của một người đàn ông: Nói cho cậu nghe, là ai nói cho cháu biết, cháu muốn cái gì cũng có thể?
Mẹ nói! Mẹ nói cháu là cháu gái duy nhất của nhà Nam Cung, mẹ nói muốn cái gì cũng có thể đấy! Trình Lan Y thật sự khóc lên, vừa nói vừa khóc, bả vai run run thút tha thút thít.
Mẹ
/359
|