Chờ một mùa Sen nở

Chương 5: Quên hết đi

/5


Chương 5: Quên hết đi


Lữ Lam nói với giọng nghèn nghẹn, nghe vào tai vô cùng chua xót. Lữ Lam thấy bản thân thật buồn cười, rõ ràng đã nói chia tay với anh, cũng tự nhủ sẽ quên hết mọi thứ liên quan đến anh, thế nhưng bây giờ thì sao? Tủi thân? Ghen tuông? Tức giận? Ha, Lữ Lam à Lữ Lam, mày đúng là đồ con gái bánh bèo mít ướt!

Lữ Lam cũng không biết mình bị làm sao, chỉ không sao lấy lại được bộ dạng bình tĩnh lạnh nhạt vốn có thường ngày. Trái tim cô như bị ai bóp nghẹt, đến hít thở còn khó khăn thì làm sao có thể suy nghĩ?

Đã bao năm trôi qua, đã từng làm cho nhau đau khổ, vậy mà cô vẫn muốn trở về ngày xưa ư? Không, mày đã kiên cường hơn rất nhiều, mày đã có thể thản nhiên diễn trò trước mặt anh, mặc kệ ánh mắt và thái độ của anh sẽ thế nào. Chính vì mày đã không còn quan tâm đến cảm nhận của anh nữa nên mày mới có thể giả bộ hồn nhiên ngây thơ nói những lời âu yếm với người đàn ông khác trước mặt anh như thế!

Trong không gian nhỏ hẹp của chiếc ô tô, Lữ Lam tự nói với mình như thế, vừa an ủi mà cũng vừa là khích lệ. Đã bao nhiêu lần cô tự nói với mình như thế? Lữ Lam không đếm nổi, mà cũng chẳng cần phải biết làm gì. Cái mà cô cần nhớ là anh và cô đã chia tay, họ đã trở thành người dưng, giữa họ không còn quá khứ, cũng không còn tương lai nữa.

Thời gian tàn nhẫn kia ơi, nếu đã có thể xây dựng nên thế giới trên đại dương thăm thẳm này, thế thì xin hãy rủ lòng thương cuốn trôi những kí ức trong em đến tận cùng chân trời.

Hạ Hàn Miên vô cùng đau lòng khi thấy Lữ Lam như vậy, hai người đã từng rất yêu thương nhau cơ mà. “Lam Lam, cậu nói gì vậy? Sao Tô Giang lại có quan hệ yêu đương với Doãn Thiến Tâm được chứ? Chắc chắn không phải, tớ khẳng định đấy, cậu quên tớ là thư kí của anh ấy rồi à. Tớ đảm bảo là anh ấy không hề có thời gian yêu đương đâu, từ sáng đến chiều anh ấy đều ở công ty làm việc, tối muộn mới ra về, có hôm còn ở lại phòng nghỉ nghỉ ngơi luôn, cậu nghĩ mà xem, có kiểu yêu đương nào lại kì lạ như thế? Chẳng lẽ bạn gái người ta không thấy ấm ức à?”.

Lữ Lam nghe Hạ Hàn Miên nói vậy cũng cảm thấy có lí, nhưng mà…

“Chuyện của hai người họ chẳng liên quan gì tới tớ cả, cậu không cần lo lắng, tớ chỉ đùa chút thôi”.

Hạ Hàn Miên rầu rĩ, trông cậu lúc nãy đâu có giống như nói đùa…

Dữ Dương quay về công ty để lấy ba lô của anh. Chỉ một thoáng, anh đã quay lại, thấy bầu không khí hơi bất thường, anh cũng không hỏi nhiều, nói với bạn tài xế, “Về nhà anh”.

Lúc ba người về đến nhà Dữ Dương đã là chiều muộn, ánh hoàng hôn nhợt nhạt nhuộm vàng cả khu chung cư, nhưng không thể khoác lên cho nó một sắc màu ấm.

Nhưng khi vào căn hộ của Dữ Dương, Lữ Lam đã hoàn toàn bất ngờ. Khác với cái khô khan và trống trải ngoài kia, trong ngôi nhà này, chiếc cửa sổ sát sàn không thể ngăn cản được sự tiến công của ánh hoàng hôn nồng ấm, từng đồ dùng trong ngôi nhà, ghế sô-pha, thảm lông cừu, rèm cửa, những chiếc ghế,… như đang được chiên ròn dưới cái màu nhạt nhòa của nắng.

Đây thật sự là một ngôi nhà của gia đình, của tình yêu thương. Lữ Lam quét mắt khắp căn phòng được thiết kế mở, cảm thấy bản thân như đang được ở trong chính ngôi nhà của mình. Có lẽ, một Dữ Dương, hay một Lữ Lam đều có mơ ước về gia đình của riêng mình.

Lữ Lam đi về phía căn bếp, thấy tủ lạnh được chất đầy rau xanh, thịt, cá, trái cây, cái gì cũng tươi mới, cô cười cười, anh quả thật không thay đổi chút nào.

Trong trí nhớ của Lữ Lam, Dữ Dương là một người anh trai vừa nhiệt tình lại vừa biết săn sóc. Từ năm 3 trung học anh đã được bố mẹ mua cho một căn hộ, tuy không phải là ngôi nhà này nhưng cũng là một nơi rất hiện đại và rộng rãi. Mỗi lần ai trong ba người có chuyện vui, hay thậm chí là chuyện buồn đều đến nơi ở của anh, để vui vẻ, để quên đi nỗi buồn.

Bố mẹ anh rất giàu có, nhưng lại thiếu thốn tình cảm dành cho nhau, dành cho anh. Họ đã ly hôn từ khi anh lên trung học phổ thông, tuy vậy họ vẫn thực hiện nghĩa vụ của mình, gửi tiền vào tài khoản đều đặn hàng tháng cho anh. Anh từng tâm sự với các cô rằng, anh ước gì đừng có ngân hàng, như vậy thì anh có thể gặp bố mẹ anh hàng tháng, mặc dù chỉ một lần thôi, mặc dù mục đích chẳng hề cao cả gì.

Dữ Dương rất giỏi nấu nướng, đa số những lần về nhà anh mở tiệc đều do anh đảm nhiệm chức bếp trưởng, hai cô chỉ là phụ bếp mà thôi. Thậm chí có những khi chỉ mình anh nấu nướng, còn các cô xem TV hoặc hát karaoke. Lần đầu tiên được ăn món anh nấu, Lữ Lam và Hạ Hàn Miên đã suýt xoa không ngớt lời khen ngợi, thậm chí còn nhờ anh dạy nấu ăn cho. Lúc đó anh đã đáp rằng, phụ nữ có rất nhiều cách để nắm giữ trái tim đàn ông, nhưng anh thì chỉ có mỗi trò vặt này thôi, mà có khi đến cái bụng của họ còn chẳng giữ được thì lấy đâu giữ được cả trái tim.

Lúc Lữ Lam nghe được những lời này, trái tim cô đau xót vô cùng, cổ họng nghèn nghẹn muốn nuốt xuống tất cả tâm tình.

Hôm nay cũng vậy, biết cô về nước, anh đã chuẩn bị tất cả nguyên liệu, chỉ chờ mỗi cô mà thôi.

Có đôi khi Lữ Lam vô tư nghĩ, giá như anh là một người đàn ông thật sự, hoặc giá như cô là một người đàn ông, thì anh và cô sẽ yêu nhau, sẽ ở bên nhau, không để ai phải cô đơn, phải đau khổ.

Nhưng đời người đâu phải một giả thuyết!

Hạ Hàn Miên ngồi bệt trên chiếc thảm lông cừu trước màn hình TV vẫy tay với Lữ Lam: “Lam Lam, thảm lông cừu cậu thích nhất này, đến đây ngồi một chút đi”.

Lữ Lam cảm thán, Dữ Dương có yêu cầu rất cao với cuộc sống, có thể nhận thấy, tất cả các vật dụng trong ngôi nhà này đều là hàng hiệu, thậm chí là cái bát ăn kia. Quả nhiên, người có thu nhập cao sống rất tốt.

Lữ Lam buồn cười, nhà cô cũng có một chiếc đấy nhé, “Thích lắm à?”.

Hạ Hàn Miên nằm rạp trên thảm, nheo mắt, “Ôi ôi sướng lắm nhé, nó vừa mềm lại vừa mượt, lại còn thơm nữa, hương gì ấy nhỉ, ” Hạ Hàn Miên hít hít mũi “Ừm, là hương bưởi, dễ chịu quá”.

Lữ Lam cũng nằm lên chiếc thảm như lời của Hạ Hàn Miên, đúng là dễ chịu hơn thảm nhà cô nhiều, chắc phải mua một chiếc thế này mới được. “Anh Tiểu Dương quả thật chẳng thay đổi gì, vẫn giống như hồi còn đi học. Tớ thấy trong tủ lạnh có rất nhiều đồ nấu ăn, lại còn tươi nữa, ở với anh Tiểu Dương đãi ngộ quả nhiên rất tốt”.

“Tất nhiên rồi, nói cậu hay, ngày xưa tay nghề của anh ấy đã rất tốt rồi, bây giờ thì chẳng khác gì bếp trưởng nhà hàng năm sao. Tay nghề giỏi thì vị giác cũng như được tăng level, mỗi lần hẹn anh ấy ăn cơm đều phải đến nhà hàng năm sao, nếu không thì đến đây, ngon thì ngon thật đấy, nhưng mà túi tiền của tớ…”.

“Nói xấu gì anh đấy?”.

Dữ Dương lên phòng thay quần áo, anh thay áo T-shirt ngắn tay với quần thể thao ống lửng, trông rất thoải mái, không khác gì anh trai hàng xóm.

Nói nhìn Dữ Dương chi bằng nói chiêm ngưỡng anh. Là một diễn viên hạng A, tất nhiên là anh phải quan tâm đến việc xây dựng hình tượng của mình trước báo chí và fan hâm mộ. Nhưng cơ thể như được cân đo đong đếm hoàn hảo đến từng milimet thế kia cũng quá lóa mắt đi. Chiều cao trên 1m8 ưu thế hơn người, làn da màu lúa mạch nam tính quyến rũ, bắp tay gồ lên từng thớ thịt săn chắc đầy sức mạnh, đôi chân dài thẳng tắp và rắn rỏi, còn nhiều nữa, tỉ như cơ ngực, cơ bụng, và cả thành tố yết hầu vô cùng hấp dẫn ánh nhìn kia. Lữ Lam chắc nịch rằng có rất rất nhiều phụ nữ muốn hôn lên đó, chạm nhè nhẹ vào nơi gồ lên kia, khiến anh thoải mái thở dài một tiếng, sau đó đôi môi lần lượt trượt nhẹ, xuống dưới, dưới… Đáng tiếc, chỉ có một cơ thể đầy sức mạnh đàn ông mới có thể hôn lên đó, chậc chậc.

Hạ Hàn Miên thở dài, “Con cừu non của em, đến đây chà đạp em đi, anh yên tâm, em sạch sẽ lắm”. Lữ Lam không biết nói sao cốc đầu cô một cái, bao nhiêu năm rồi vẫn còn thích đùa như thế.

Dữ Dương đã quen với đoạn đối thoại thế này, anh cũng chẳng có phản ứng gì lớn, chỉ trừng mắt nhìn cô một cái, “Phạt vào bếp rửa rau”.

“Ây da, người ta vừa mới hao tâm tốn sức lái xe nha, phải để tài xế nghỉ ngơi với chứ, anh không thể bóc lột sức lao động của thiếu nữ được”.

Dữ Dương kinh thường, “Bà cô à, em đã 26 rồi, còn không mau lấy chồng thì sẽ thành gái ế đấy”.

Hạ Hàn Miên lườm anh một cái, “Ơ hay, anh không còn thương em nữa à, sao lại giục em lấy chồng vậy, tính đuổi em đi à. Mà nói đi cũng phải nói lại, Lam Lam cũng 26 đấy, sao anh không giục cậu ấy đi, cậu ấy còn đáng lo hơn cả em nữa kìa”.

Lữ Lam không dưng bị kéo vào, cô ảo não nhíu mày nhìn Hạ Hàn Miên đang đắc ý, “Cậu khác tớ khác, có gì mà đáng lo hơn chứ, làm ơn đi, ít ra tớ đã từng yêu đương, còn cậu thì sao? Đến một ngón tay của đàn ông cậu còn chưa đụng tới ấy chứ”.

Mặc dù 6 năm chỉ liên lạc qua điện thoại, nhưng Lữ Lam chắc chắn Hạ Hàn Miên vẫn chưa có mối tình đầu, bởi nếu như có, Hạ Hàn Miên sẽ nói cho cô biết chứ sẽ không im hơi lặng tiếng thế này.

Hạ Hàn Miên cũng không giận, chỉ là thay đổi thành vẻ mặt gian xảo: “Ái chà, Lam Lam cô nương của chúng ta có vẻ rất am hiểu tình trường nhỉ, tại hạ rất tò mò là Lam Lam cô nương đây đã đụng vào những bộ phận nào của đàn ông rồi, chắc cô nương cũng không ngại chia sẻ chứ”.

Lữ Lam nhìn bộ mặt gian xảo của cô cảm thấy rất rất đáng ghét, cô đứng dậy kéo Dữ Dương đi vào phòng bếp, mặt lạnh vứt ra một câu, “Lưu manh!”.

Hạ Lưu Manh bị mắng cũng không giận, hơn nữa còn rất sảng khoái vì đã làm cho Lữ Lam nghẹn lời, cô duỗi thẳng người nằm rạp trên thảm, mở một bộ phim giết thời gian.

Trong phòng bếp, Dữ Dương mang tạp dề đứng trước bếp nấu nướng, còn Lữ Lam ở một bên rửa rau giúp anh, trong căn bếp thơm nồng hương vị của món cá kho, không gian yên tĩnh thỉnh thoảng xen lẫn đôi câu trò chuyện.

“Sao em lại nhận công việc ở Tô thị?”

Dữ Dương biết cô về nước vì lí do gì, cô đã nói qua điện thoại cho anh nghe, nhưng chỉ thông báo, không giải thích gì hơn, anh rất tò mò, nếu đã biết đây là một cái bẫy, sao cô còn trở về?


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status