Chờ một mùa Sen nở

Chương 4: Hoang mang

/5


Chương 4: Hoang mang

Mãi đến khi cửa thang máy đóng lại Lữ Lam mới thả lỏng cơ mặt, cơ tay và cả cơ chân. Cô như người không xương, dựa hẳn vào Dữ Dương, để mặc cho anh đỡ lấy mình, giống như chiếc lá rụng cành không còn một chút sức sống nào.

Dữ Dương thở dài đỡ vai cô, cũng không biết nên nói thế nào cho phải. Bỗng nhiên Lữ Lam như được bổ sung sức mạnh, cô đứng thẳng người, nhìn chằm chằm vào Dữ Dương, giống như xuyên qua anh để nhìn thấy người nào đó, căm tức gằn giọng: “Đồ đáng ghét!”. Sau đó cô sải bước quay về xe, để lại một mình Dữ Dương không hiểu mô tê gì, rõ ràng cô ấy vừa mới rất buồn bã mà!

Lữ Lam cảm thấy bao nhiêu cảm xúc trong người cứ như lộn nhào vào nhau, không gọi tên hết ra được, vừa tức giận lại vừa tủi thân, hơn nữa còn có hoài nghi và một chút hồi hộp nho nhỏ.

Lữ Lam đã từng tưởng tượng thế này, sáng thứ 2 tuần sau, cô sẽ đến tập đoàn Tô thị để trình diện, sau đó vô tình gặp anh ở thang máy hoặc đâu đó trong công ty, chứ không hề nghĩ rằng hai người sẽ trùng phùng trong khoảng không gian, thời gian thế này.

Lúc Lữ Lam nhìn thấy Doãn Thiến Tâm xuống xe, cô mới đoán rằng anh cũng đang ở trong chiếc xe ấy. Dù sao hai người cũng đang có tin đồn tình cảm, hơn nữa còn ngày một rầm rộ, nhớ đến đó, một cảm xúc không thoải mái không biết bắt nguồn từ đâu đâm chồi trong tim Lữ Lam, làm đầu óc cô nóng lên không thể kiểm soát, cứ thế xuống xe muốn chọc tức anh một trận.

Lữ Lam thật sự không muốn như vậy, cô muốn mình phải thật bình tĩnh, phải thật xinh đẹp dịu dàng đứng trước mặt anh, hỏi anh sống thế nào? Có khỏe không? Có từng quên cô chưa? 6 năm xa anh, cô cho rằng bản thân đã quên hết những kí ức đầy màu nắng óng vàng và rực rỡ khi bên anh, đã quên gương mặt anh, thói quen, sở thích và cả tình cảm của anh.

Bởi vì chỉ có thể quên đi, cô mới có thể tĩnh tâm sống hết đời này.

Nhưng gần như chỉ một tích tắc nhìn thấy anh, tất cả những gì mà cô cho rằng đã lãng quên theo năm tháng lại ùa về tâm trí cô như thủy triều dâng ngập bờ cát, gương mặt trong quá khứ dường như đang hiển hiện trước mắt cô, cô thấy anh đang cười dịu dàng với cô, bất đắc dĩ nuông chiều cô, lúng túng dỗ dành cô, đau lòng lau nước mắt cho cô,… Lữ Lam biết rằng bản thân đang tự lừa mình dối người, cô chẳng quên anh, cũng chẳng quên quá khứ, cô chỉ chôn chặt chúng xuống tận đáy con tim mà thôi.

6 năm dài cách xa, lại tưởng như chưa từng xa cách.

Ánh đèn điện trắng sáng trong tầng ngầm đỗ xe làm Lữ Lam lóa mắt, nhưng lại làm sáng rõ người đàn ông đối diện. Anh đứng đối diện với cô, chỉ cách hai ô trống không có xe đậu, Lữ Lam nhìn không thấu cảm xúc trong đôi mắt đen bóng anh, nhưng cô cảm nhận rằng anh vẫn quen thuộc với cô như ngày nào.

Dáng người anh cao lớn, bờ vai rộng mạnh mẽ hắt ngược chiều tia sáng, khuôn mặt được ánh sáng đẽo gọt một cách tỉ mỉ, khóe môi cương nghị hơi mím trông vô cùng nghiêm túc, khuôn cằm kiêu ngạo tạo thành một đường cong hoàn hảo. Anh mặc áo sơ mi trắng vừa vặn với vóc người, ống tay áo xắn đến khuỷu tay lộ ra cánh tay rắn rỏi đầy sức mạnh. Khi thấy cánh tay ấy rất tự nhiên ôm lấy eo của Doãn Thiến Tâm, trái tim Lữ Lam như bị ai dùng tay bấu nhéo một cái, khẽ khàng nhưng đã rất khó chịu.

Lữ Lam nhìn anh như có như không, có vẻ anh sống rất tốt, tốt đến mức không còn xáo động khi gặp lại cô, ít ra cô không nhìn được một chút biểu hiện xúc động nào trên khuôn mặt của anh, trông nó vô cùng bình tĩnh và lạnh nhạt, có hay không anh đã xem cô là người dưng mất rồi.

Chiếc áo sơ mi trắng tinh khiết kết hợp cùng ánh đèn điện trắng sáng làm cho anh có vẻ lạnh lùng và xa cách, Lữ Lam không hề chào hỏi anh, dù là một cái gật đầu xem như là quen biết cũng không có. Cô cảm thấy thế giới người trưởng thành có thật nhiều điều nực cười, rõ ràng là đã từng rất yêu thương nhau, thậm chí là trao nhau nụ hôn đầu, vậy mà giờ đây, khi gặp lại, đến cả một nụ cười nhạt cũng không có.

Sau đó, cô mặc kệ anh, kéo tay Dữ Dương đi về phía trước, anh cũng không để ý, ôm Doãn Thiến Tâm bước theo sau.

Sau khi bước vào ghế phụ, Lữ Lam đóng cửa xe rất mạnh tay, một tiếng rầm vang lên khiến Hạ Hàn Miên giật cả mình. Hạ Hàn Miên cũng không nói gì, cho rằng cô chỉ giận cá chém thớt mà thôi, nhưng không biết Tô Giang đã nói gì khiến cho cô ấy giận đến vậy nhỉ?

Hạ Hàn Miên cũng không hỏi trực tiếp, tránh cho Lữ Lam bực càng thêm bực, “Cậu không đi với Tiểu Dương Dương nữa à?”.

Thật ra Dữ Dương lớn hơn các cô hai tuổi, nhưng Hạ Hàn Miên đã quen gọi như vậy, không sửa được.

Lúc đó Lữ Lam nhất thời không kiềm mới làm ra hành động IQ thấp như vậy. Lẽ ra cô nên ngồi yên trong xe hoặc đường hoàng đến chào hỏi anh, không nên để lộ cảm xúc của mình khiến anh phải chê cười. Giờ nghĩ lại cảm thấy bản thân thật sự quá ấu trĩ.

“Tớ cũng không định đi theo, chỉ bởi vì Tô Giang nên mới bộc lộ khả năng diễn xuất một chút thôi, ai mà ngờ, hừ!”.

Hạ Hàn Miên càng tò mò hơn, tiếp lời, “Ngờ cái gì cơ?”.

“Anh ta nói rằng sẽ đính hôn với Doãn Thiến Tâm!”.

Hạ Hàn Miên cũng không ngờ, cô sửng sốt, “Cái gì cơ? Đính hôn? Với Tiểu Hồ Ly Tinh? Không thể nào!”.

Lữ Lam thấy Hạ Hàn Miên không tin cũng không biết nên nói làm sao.

“Chính miệng anh ấy nói như vậy”. Cô cũng không tin, nhưng rõ rành rành là anh đã nói như vậy, cô biết tính anh, đã nói là làm. Nhưng mà khoan, chẳng phải năm đó anh cũng đã nói không phải cô thì không kết hôn ư? Lữ Lam lạnh lùng nghĩ, giờ thì sao chứ, còn muốn đính hôn với người con gái khác, sau đó sẽ kết hôn đúng không? Nhưng đâu chỉ dừng ở đính hôn, “Chưa hết đâu, anh ấy còn nói kết quả kiểm tra của bệnh viện gì đó, cậu nghĩ mà xem, một nam một nữ lành lặn bình thường không nóng không sốt thì đến bệnh viện để kiểm tra cái gì?”.

Hạ Hàn Miên hoang mang, những tưởng scandal tình cảm với Doãn Thiến Tâm vốn chỉ là một trò khiêu khích dành cho Lữ Lam của Tô Giang mà thôi, bởi vì chắc chắn là anh ấy biết rằng Lữ Lam sẽ về đây nhậm chức, không ngờ anh ấy lại chơi lớn đến mức này, đòi đính hôn rồi lại đòi có cả em bé, đúng là điếc không sợ súng!

Hoang mang thì hoang mang, nhưng Hạ Hàn Miên cũng không hề coi đó là sự thật, trừ hai đương sự ra thì cô chính là người hiểu rõ nhất quá trình yêu đương của Lữ Lam và Tô Giang, nói một cách khách quan, cả hai đều không thể nào dành tình yêu cho người nào khác nữa, dù cho có cô đơn và lạc lõng đến mức nào.

Lữ Lam cảm thấy bản thân muốn phát điên rồi. Lúc nãy cô chỉ định trêu chọc anh một chút, thử làm trò xem anh có phản ứng gì, không ngờ rằng không chỉ anh không có phản ứng mà chính mình lại còn nhận được một quả bom làm cho cả đầu óc lẫn trái tim đều nát tan tành, không suy nghĩ được gì nữa hết.

Lữ Lam hơi tủi thân, nói năng lộn xộn, “Có khi nào anh ấy đang thật sự qua lại với Doãn Thiến Tâm không? Chúng tớ xa nhau đã 6 năm rồi, cũng không hề liên lạc với nhau, hơn nữa lúc ra đi tớ đã nói lời chia tay với anh ấy . Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, lỡ như hai người đã qua lại với nhau lâu rồi bây giờ mới công khai thì sao, nói không chừng anh ấy đã có con thật, còn có cuộc sống rất hạnh phúc nữa, đính hôn rồi sẽ kết hôn, anh ấy sẽ không còn nhớ đến tớ nữa. Cậu cũng biết tin đồn trên báo đúng không? Cậu không biết đâu, ánh mắt của anh ấy lúc đó giống như đang nhìn tớ ngày xưa vậy. Tớ ngốc lắm đúng không, còn bày đặt diễn trò với anh Tiểu Dương Dương, Miên Miên, cậu nói đi, tớ trẻ con lắm đúng không?”.

Tô Giang thành công một nửa làm cho Hạ Hàn Miên hoang mang, nhưng Lữ
Lam đã thành công 100% khiến cho Hạ Hàn Miên tin sự thật chính là như vậy.

/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status